Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 116: Tha thứ



Cánh cửa phòng bệnh hé mở, Cố Thúc Tịnh bước vào, hơi khụ người lại, ánh mắt đau đáu nhìn ba người Cố Y Lạc.

Bảo Bảo tinh mắt nhìn ra ông ấy liền nấp sau lưng mẹ, khóc lóc nói:

“Mẹ ơi, ông ấy là người xấu. Ông ấy tới để bắt con đấy.”

Nó vẫn nhớ, nhớ rất rõ người đàn ông ấy lần trước bắt nó.

Cố Y Lạc vuốt ve con trai, xoa dịu nỗi sợ, nhẹ nhàng chỉ dẫn:

“Bảo Bảo, đó không phải là người xấu, đó là ông ngoại con. Lần trước là do ông chỉ muốn tới nhà ông chơi cùng ông thôi!”

Bảo Bảo vẫn rất sợ, rón rén nấp sau mẹ, ánh mắt đề phòng nhìn Cố Thúc Tịnh ở mức cao nhất.

“Không phải đâu mẹ, ông ấy muốn nhốt con đó.”

Lục Triết Tiêu dang vòng tay rộng đón lấy con trai: “Bảo Bảo lại đây với ba.”

Thằng bé lấm lét đi tới sà vào vòng tay chắc nịch của người ba, vẻ an tâm hơn nhiều, Lục Triết Tiêu xoa nhẹ mái tóc xoăn của con rồi nhẹ nhàng giải thích:

“Có phải con đã có ông bà nội rồi không?”

Thằng bé gật đầu.

“Vậy thì con có thêm ông bà ngoại nữa thì sẽ có một gia đình hoàn chỉnh mà con mong muốn.”

Ánh mắt thằng bé vẫn còn chút hiềm nghi hỏi lại, trong đáy mắt của sự ngây thơ có một chút khó chấp nhận: “Ba nói thật sao? Người đó là ông ngoại của con thật sao?”

Lục Triết Tiêu nhẹ gật đầu: “Bảo Bảo là một đứa trẻ ngoan, nào, tới đó gọi ông ngoại đi.”

“Ông ngoại…”

Hai tiếng gọi khiến Cố Thúc Tịnh đứng hình, hai dòng nước mắt tuôn như mưa.

Từ trong tiếng gọi hồn nhiên của một đứa trẻ ông lại càng trách khứ bản thân mình, tệ thật, mình đã từng đối xử với đứa cháu trai ấy thế nào, bây giờ còn mặt mũi để nhận hai từ “ông ngoại” này sao.

Thật sự không xứng…

Không bao giờ xứng…

Nỗi lòng Cố Thúc Tịnh đứt ra từng mảnh, đau đến quặn thắt, đau hơn cả vết đau da thịt, đau hơn cả khi bị cả một tản đá khổng lồ đè nặng.

Nhìn thấy sự sợ sệt trên khuôn mặt ngây thơ của Bảo Bảo, ông ngồi xổm xuống, dang đôi tay đón lấy, giọng nói nghẹn ngào: “Bảo Bảo, có thể cho ông ngoại ôm một cái có được không?”

Ánh mắt Bảo Bảo đảo ngược, chỉ khi cả ba và mẹ đều gật đầu nó mới an tâm chạy tới lao vào vòng tay Cố Thúc Tịnh.

Giây phút ấy như vỡ oà…

Có lẽ cũng là giây phút mà cõi lòng Cố Y Lạc có thể cảm thấy nhẹ nhõm tới vậy, có thể buông lơi tất cả, có thể tha thứ… đó cũng là một loại hạnh phúc.

Đôi bàn tay rắn rỏi Lục Triết Tiêu ôm chầm lấy đôi bờ vai mỏng manh đang run run vì xúc động của Cố Y Lạc.

Một lúc sau, Cố Thúc Tịnh lưỡng lự nhìn Lục Triết Tiêu muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.

Anh hiểu ý, tự động rải bước đi: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Ánh nắng he vàng rực rỡ của mùa hạ giọi bên hành lang, nơi đó có hai người đàn ông đang đứng cạnh nhau, nhất thời chưa biết sẽ nói gì và phải bắt đầu từ đâu. . Đam Mỹ Hiện Đại

Cố Thúc Tịnh cúi gầm mặt, vẻ áy náy:

“Chủ tịch Lục, trước kia là tôi kiêu căng, có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, đã nói ra mấy lời khiến cậu phật lòng, mong cậu bỏ qua. Y Lạc từ bé đã chịu nhiều thiệt thòi cho nên tôi hi vọng cậu sẽ đối xử với mẹ con nó tốt một chút. Cậu nói tôi mặt dày cũng được, đổ hết mọi tội lỗi lên người tôi cũng không sao nhưng tôi chỉ cầu xin cậu đừng khiến Y Lạc phải tổn thương thêm bất kì lần nào nữa.

Người làm cha này nợ nó quá nhiều rồi, kiếp này tôi có làm gì cũng không trả hết, chỉ hi vọng nó sẽ sống hạnh phúc, vui vẻ và an nhiên nhất.

Cũng để cậu phải chê cười hoàn cảnh của nhà họ Cố rồi, bản thân tôi luôn mang một nỗi hận không căn cứ để cuối cùng nhận lấy một kết quả không thể nào đắng hơn, tôi không dám oán trách, cũng sẽ không kêu ca, kể cả bây giờ cậu có trút giận lên tôi nữa thì tôi cũng sẽ nguyện ý chấp nhận.”

Lục Triết Tiêu dường như có chút lung lay, anh quay người sang hướng mặt trời, mặt hơi nhăn nhó nhưng lại toả sáng một cách diệu kì:

“Nếu Y Lạc đã tha thứ thì tôi cũng không có gì để bàn về những chuyện cũ. Sau này, nếu như cô ấy đồng ý gọi ông một tiếng ba thì tôi cũng bằng lòng theo cô ấy, đương nhiên ông cũng nên gọi tôi một tiếng con rể. Bố tôi và ông đều nợ cô Đồng và Y Lạc một món ân tình rất lớn, chúng ta buộc phải trả.”

Phải, Cố Thúc Tịnh rơm rớm lệ, ngước nhìn lên bầu trời xanh, lòng thốt lên mấy lời cay đắng.

“Nếu như ngày ấy ông chịu hiểu thì có lẽ Đồng Lam sẽ không phải ra đi sớm như vậy, Y Lạc và Bảo Bảo cũng không phải chịu nhiều tổn thương và khổ đau như thế. Tất cả đều do sự khốn nạn của ông mà ra. Ông không xứng đáng nhận được tha thứ, càng không đáng được Y Lạc gọi một tiếng ba, không xứng được hạnh phúc. Loại người như ông khi xuống hoàng tuyền nên bị đẩy xuống tầng sâu nhất của mười tám tầng địa ngục.”

Lục Triết Tiêu định rời bước, nhưng vẫn nén lại nói thêm mấy câu nữa: “Thực ra, cả cô Đồng và Y Lạc chưa từng oán hận ông, họ vẫn luôn chờ đợi một ngày nào đó sẽ được công nhận, sự thật sẽ lột tả, trả lại sự trong sạch vốn có. Y Lạc vẫn luôn mong chờ ông xem cô ấy là một đứa con gái, công nhận những nỗ lực của cô ấy.”

Chẳng thà là cứ hận đi, hận càng sâu càng tốt, như thế Cố Thúc Tịnh sẽ nhẹ lòng hơn.

Họ không hận, cứ mong chờ còn ông lại quá ngu muội.

Lòng ông đau như cắt, nước mắt đầm đìa, đôi chân ông mềm nhũn, cần đến sự trợ giúp của tường, chỉ khi bám víu lên đó mới không khiến ông ngã quỵ.

Thời gian cứ như thế trôi qua, một tháng ròng rã với bao đổi thay, nhiều tới mức khiến cho người trong cuộc còn cảm thấy mơ hồ không dám chấp nhận.

Một ngày đẹp trời trong cái nắng gắt mùa hạ Cố Hiểu Đồng tỉnh dậy, lơ mơ nhìn mọi thứ xung quanh, thân thể tê cứng, đau dữ dội.

Tất cả những người có mặt đều không khỏi vui mừng, giọng mềm nhũn yếu ớt Cố Hiểu Đồng hỏi: “Chị Lạc đâu? Con còn chưa nói hết những lời cần nói.”

“Bây giờ chắc là con bé đang ở phim trường.”- Đinh Giang ngấn lệ đáp.

“Vậy con sẽ chờ, chờ tới khi chị ấy xong việc.”

“Đồng, con vừa tỉnh nên nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì nói sau.”- Cố Thúc Tịnh khuyên can.

Cố Hiểu Đồng lắc đầu: “Không được đâu ba, con muốn nói với chị càng sớm càng tốt. Vốn dĩ con đã định nói vào trước ngày tai nạn rồi.”

“Được, lát mẹ sẽ gọi cho Y Lạc.”

Ánh mắt Cố Hiểu Đồng dừng lại ở người mặc áo đen lạ mặt, khó khăn hỏi tiếp: “Chú đó là ai?”

“Đó là…”

An Vũ Viên chủ động giải thích: “Ta là người hiến máu cho con, thấy con không sao ta yên tâm rồi, ta đi trước đây.”

Cố Thúc Tịnh đuổi theo, đến ngoài hành lanh thì vừa kịp: “Ông không định nhận lại Hiểu Đồng sao?”

An Vũ Viên rưng rưng lệ: “Xin ông đừng nói cho nó biết, cứ xem như trước giờ nó vẫn là con gái của ông đi. Đừng để nó biết chuyện nó có một người cha ruột như tôi.”