Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 118: Cầu hôn



Bộ phim đóng máy trong sự hồ hởi, vui mừng của các thành viên.

Năm tháng miệt mài không biết mệt của họ cũng đang dần đi tới hồi kết.

Đoạn rewiu phim vừa phát thu về nguồn lượng khủng.

Dự đoán nếu phim lên sàn sẽ nhận về thành công rực rỡ.

Một buổi tối nóng nực của tiết trời mùa hạ, mặt trời thong thong hơn mọi thời điểm trong năm, lên rất sớm và tắt rất muộn, thời gian chưa bao giờ là lâu đối với Cố Y Lạc như thế.

Ánh mắt cô liên tục nhìn lên sự dịch chuyển chậm như rùa bò của kim phút, chỉ còn năm phút mà dài như nửa thế kỉ trôi qua, đằng đẵng đến lạ lùng.

Hôm nay tập phim đầu tiên do cô đóng chính sẽ phát sóng.

Nhạc phim vang lên khiến nhịp tim Cố Y Lạc càng bồi hồi đến khó tả, nó tăng cao gấp đôi bình thường, cô gần như không dám thở mạnh, hồi hộp đến sắp rụng tim.

Cả gia đình họ Lục ngồi cạnh nhau bên sô pha, hướng mắt lên màn hình, chờ đón xem.

Tập một kết thúc trong sự tiếc nuối, ai ai cũng thốt rằng:

“Hết rồi sao? Cứ ngày nào cũng chờ như này chắc tôi rụng tim mất.”- Bà Lục than vãn, rồi quay sang phía Cố Y Lạc: “Con dâu, có thể tiết lộ một chút tin tức không?”

Con dâu sao?

Không ai nghe nhầm đó chứ!

Phải, không nhầm.

Trình An Lệ vừa gọi cô là con dâu.

Không phải chỉ để lấy lòng, cũng không phải vì muốn biết trước về kịch bản phim thôi chứ!

Đương nhiên là không, lần này bà thực sự công nhận tài năng của Cố Y Lạc.

Trên diễn đàn mạng cũng thốt lên không ít lời khen.

Bộ phim cán mốc ba tỷ lượt xem, vượt xa ngoài mong đợi, Cố Y Lạc vươn lên nữ minh tinh hạng A, nhận được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất.

Ngày nhận giải, cô đã vỡ oà, không thể kìm nổi giây phút xúc động của bản thân.

Kể từ đó, cuộc sống của cô ngày càng được báo chí săn đón, cô buộc phải quen với ánh đèn máy ảnh, máy quay, cô buộc phải hoà nhã, chăm chút vẻ bề ngoài trước mắt công chúng.

*****

Một ngày cuối hạ nóng nực, trước giờ phút Dante chuẩn bị về Mỹ, anh đã chủ động tìm gặp Lục Triết Tiêu.

Hai người họ ngồi đối diện nhau, không còn căng thẳng như trước nhưng lời nói như liều thuốc độc vô hình châm vào tim đối phương.

“Tôi nghĩ anh nên bỏ cuộc đi, Dante anh biết rõ cô ấy yêu ai mà.”

Dante rất điềm tĩnh trước những khiêu khích của Lục Triết Tiêu, mỉm cười nhẹ đáp.

“Tôi sẽ không từ bỏ khi bản thân chưa muốn.”

“Hử… Anh càng tiến sâu sẽ càng khiến bản thân đau khổ hơn thôi!”

“Sao anh chắc chắn thế?”

Dante vẫn không bị lay động, tỏ ra bình tĩnh đến lạ.

Anh ta nâng ly cà phê đá nhấp một ngụm, cà phê đắng trên môi sẽ vơi bớt đi nỗi lòng.

“Chiều nay đến nhà gỗ ngoại ô thành phố Tây, anh sẽ biết đáp án.”

*****

Buổi chiều hoàng hôn bên bãi biển, mặt trời rực đỏ cuối chân mây, ánh sáng mờ bạc dần dần phủ kín.

Biển xanh sóng vỗ, hơi vị mặn mà phảng phất.

Cố Y Lạc vừa tới, cô liếc mắt nhìn quanh rồi dừng ở căn nhà gỗ sáng bóng gần bên chân núi, cất tiếng gọi:

“Dante… Dante… Anh ở đâu?”

Không gian tĩnh mịch vang lại tiếng của cô.

Bước chân gần tới trước cửa sàn gỗ, cô thấy một bức thư, bên ngoài ghi rõ đích danh Cố Y Lạc, cô mở ra đọc.

“Y Lạc, ngay từ lần đầu gặp em trái tim anh đã thổn thức, bao năm qua anh vẫn luôn tìm kiếm em, nhưng không ngờ mình vẫn chậm một bước.

Anh thừa nhận trước kia anh có một chút cố ý chia rẽ tình cảm của em và anh ta nhưng sau này anh mới nhận ra anh ta mới là người em cần, nhìn cách anh ta chăm sóc em anh cũng yên tâm để giao em lại.

Có lẽ nơi này không thuộc về anh, có lẽ anh vẫn hợp với nước Mỹ hơn. Nơi đó tuy không có em, không gặp em anh sẽ nhớ nhưng sẽ không đau.

Anh biết mấy lời mình nói là thừa thãi nhưng anh không muốn hối hận vì làm một kẻ nhút nhát với chính mình.

Xin lỗi và cảm ơn em.

Đi vào trong nhà gỗ, anh có bất ngờ dành tặng em, thay cho lời tạm biệt.

Chúc em hạnh phúc.

Thân gửi: Dante.”

Cánh cửa gỗ cót két mở, xuất hiện trước tầm mắt cô là một căn phòng trang trí đẹp đẽ, bong bóng kết hình trái tim, nến sáp và rượu vang, hoa hồng, một mùi thơm thoang thoảng.

Bên khung cửa sổ một người đàn ông lịch lãm mặc vest đang quay lưng lại phía cô.

Cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Cho hỏi…”

Một cái xoay đầu khiến cô đơ toàn tập.

Lục Triết Tiêu…

Sao anh lại ở đây?

Chẳng lẽ món quà mà Dante nói chính là anh.

Nhưng mà… cô nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Trên tay anh cầm bó hoa hồng đỏ rực, chầm chậm bước đến bên cô, ánh mắt âu yếm và ngọt ngào, khuôn mặt không giấu nổi niềm hạnh phúc.

Đôi chân anh quỳ xuống ngay trước mặt cô, tư thế cầu hôn, ánh mắt rưng rưng lệ, giọng nói nghẹn ngào.

“Y Lạc, chúng ta đã bỏ lỡ năm năm bên nhau, anh không muốn chờ đợi thêm nữa, anh muốn là người bên em đến suốt đời này, cùng em chia sẻ ngọt bùi, cùng em đi qua mọi bão tố. Anh không thể một tay che trời nhưng sẽ là một nơi bình yên để em dựa vào mỗi khi trời giông trở gió. Anh không thể hái trăng sao trên bầu trời xanh nhưng anh hứa sẽ dành tất cả những gì mình đang có để tặng em.

Em có đồng ý cưới anh không?”

Những lời ấy tuy không hoa mỹ như trong phim ngôn tình nhưng nó là cả tấm lòng của anh, nó chạm tới trái tim cô.

Bờ mi hoen lệ, những giọt nước mắt lã chã rơi, tầm nhìn của cô cũng bị hạn chế lại nhưng tai vẫn nghe rõ mồn một từng từ, từng chữ, từng câu.

“Em đồng ý.”

Chiếc nhẫn kim cương mỹ lệ anh đeo vào ngón tay áp út thon dài mềm mại của cô.

Cả hai ôm chầm lấy nhau, vỡ oà.

Họ không nói với nhau câu nào nhưng nghe rõ hơi thở và nhịp đập con tim.

Đêm ấy, họ ở lại căn nhà gỗ mộng mơ, cùng ăn, cùng uống, niềm hạnh phúc không gì có thể diễn tả được.

“Mấy cái trò lãng mạn này không phải do anh nghĩ ra có đúng không?”

Hai người ngồi cạnh nhau, Cố Y Lạc chợt hỏi.

“Thực ra, anh cũng định sẽ cầu hôn nhưng chưa biết làm sao? Không ngờ Dante chuẩn bị mọi thứ còn nói với anh là cậu ấy sẽ cầu hôn em làm anh tức tốc tới.”

“Vậy anh ấy đâu!”

“Đi rồi, đi trước lúc em tới. Anh ta bảo không thể đối diện với em nên chỉ đành gửi tâm tình vào trang giấy, có để bên ngoài cửa đó.”

“Ừm… Em đọc rồi.”

Tuy thời gian tiếp xúc với Dante chưa lâu nhưng Cố Y Lạc cảm nhận được anh ta là một người tốt.

Hi vọng anh ta sẽ sớm tìm kiếm được một nửa của đời mình.

Màn đêm buông xuống tối mịt, lu mờ đi mọi thứ, khiến ánh đèn nháy quanh nhà gỗ trở nên nổi bật, đẹp đẽ đến mê say lòng người.

Thời gian không cho ai thứ gì cũng không lấy của ai thứ gì, cái gì của mình vẫn sẽ là của mình.

Cũng giống như anh, anh chưa bao giờ rời xa cô, anh vẫn đứng ở vị trí xuất phát chờ cô trở lại.

Còn cô, đi hết nửa vòng trái đất, quen biết bao nhiêu hạnh người, sau cuối vẫn chọn đến bên anh.