Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 48: Say để tạm thời quên đi



Mùi thịt cừu nướng thơm nức mũi, thêm ly rượu cay nồng, đúng chuẩn bài cho những ngày đầu đông se lạnh.

Là cảm giác này, cảm giác hơi tê tê gây nghiện, lâu rồi cô chưa nếm lại.

Nhấp một chén rượu, khà một hơi thật dài, trút đi bao phiền ưu, mệt mỏi.

“Thế nào hả? Có phải nhớ mùi vị này lắm không?”- Cố Y Lạc vừa cắn miếng thịt trên xiên, nhai ngấu nghiến hỏi.

Tô Nhã Ngọc vừa nãy còn lưỡng lự sợ béo nay lại quá đà ăn lia lịa, đầu gật gù tấm tắc khen: “Đúng là thứ này tớ đã thèm từ lâu.”

Thật ra cũng không hẳn là Cố Y Lạc vô tình kéo Tô Nhã Ngọc vào quán này, bấy lâu nay cô vẫn luôn để ý tới ánh mắt thèm thuồng của bạn thân, chỉ là cô ấy không không muốn phá vỡ giới hạn của bản thân.

Đêm khuya muộn, hai cô gái ngà ngà say dắt đỡ nhau quay về, bước đi xiêu vẹo, ánh mắt lờ đờ, đỏ ửng, tâm trạng thoải mái hơn hẳn.

Giọng hơi phê, Cố Y Lạc kể lể: “Cậu biết không? Hôm nay tớ thực sự rất hụt hẫng khi nhìn anh ấy đi cùng người khác, nhưng tớ không biết làm cách nào để níu giữ cả. Bởi vì tớ sợ khi bọn tớ ở bên nhau sẽ có nhiều trở ngại lớn, tớ thì chả sao nhưng Bảo Bảo sao nó có thể chịu đựng. Vì thế tớ quyết định rồi, che giấu nó vào trong này.”- Bàn tay trái cô đặt lên ngực.

Vuốt ve bờ má mềm mại, Tô Nhã Ngọc cũng gật đầu: “Cậu nói cũng phải, người lớn chúng ta không thể nào ích kỉ để con trẻ phải chịu thiệt thòi được.”

“Đúng chứ?”- Cố Y Lạc vừa hỏi lớn vừa cười ha ha, cười sảng khoái vô cùng.

Đột nhiên Tô Nhã Ngọc mếu máo, bật khóc: “Còn tớ thì chỉ muốn ăn một que xiên nướng thôi mà cũng phải lưỡng lự, rồi lại thôi bỏ qua. Tớ thực sự rất sợ bản thân sẽ giống như trước đây, đi đâu cũng bị gọi là “heo mập”, ai ai cũng chê cười, khinh bỉ.”

Dùng bàn tay kéo sát đầu bạn thân, cụng một cái an ủi, Cố Y Lạc mỉm cười: “Cho dù cả thế giới có nói gì cậu thì cũng sẽ có tớ bên cậu.”

Cảm xúc dâng lên mãnh liệt, Tô Nhã Ngọc điên cuồng hét vang: “Cố Y Lạc tớ yêu cậu, tớ thật sự yêu cậu.”

Cố Y Lạc cười: “Cậu nói sai rồi. Phải là Tô Nhã Ngọc chúng ta mãi bên nhau nhé!”- cô cũng bắt chước hét lớn, giọng thanh thoát vang vọng.

Có đôi khi chẳng cần đến một tình yêu lãng mạn mà chỉ cần có một tình bạn tuyệt vời cũng đủ để đem lại màu sắc, dư vị cho cuộc sống này rồi.

Không cần quá nhiều bạn, cũng chẳng cần quá thân, chỉ cần một người sẵn sàng ở bên cạnh, nghe những gì mình nói, thì đó hẳn là điều kì diệu mà vận mệnh này mang lại cho ta.

Đừng vì một chuyện không như ý trước mắt mà cho rằng cuộc sống này vô vị, vì phía trước sẽ có những điều thú vị hơn đang chờ.

Ngô Quyến vừa dỗ Bảo Bảo ngủ say quay ra phòng khách, tá hoả khi thấy đôi bạn thân lê lết thân xác say mềm quay về: “Hai người làm cái quái gì mà uống tới mức độ này.”

Thổi một hơi phù miệng, Cố Y Lạc hất văng cánh tay Ngô Quyến đang cố đỡ sau lưng cô: “Cậu làm gì đó? Định sàm sỡ tôi sao?”

“Tôi không có, cậu say rồi tôi đưa cậu về phòng.”

“Tôi không say.”

Phải dỗ mãi Ngô Quyến mới lần lượt rước được hai sâu rượu vào phòng ngủ.

Mệt muốn chết!

Ngả lưng lên ghế sô pha, thở dài mấy hơi liên tục.

Nghe người say nói chuyện là một điều ngu ngốc nhất trên đời.

Lảm nhảm mãi rồi ngày mai tỉnh lại cũng chẳng nhớ mình đã nói những gì.

Quay về biệt thự, hai người đàn ông ngồi bên ghế sô pha, dựa lưng nghỉ ngơi trong giây lát.

Cảnh Sở Minh đột nhiên hỏi: “Cậu có thấy Y Lạc hôm nay hơi khác không? Hay là còn giận những lời Sương Sương nói ở biệt thự xanh.”

Không cần phải nói anh cũng tự biết, chỉ là anh không thích người khác cũng để ý đến cô, những gì sắp nói ra đây hoàn toàn bơm đểu: “Chẳng phải cậu hiểu tâm tư phụ nữ lắm sao?”

“Thì đúng là nhưng đối với cô ấy thì lại khác.”- Cảnh Sở Minh đáp.

Ánh mắt như kẻ thù Lục Triết Tiêu nhìn anh bạn rồi nói: “Qua tay nhiều cô quá giờ chất xám cũng cần được bảo trì luôn rồi sao?”

Lời nào phát ra từ cửa miệng Lục Triết Tiêu cũng chứa đầy ám khí sát thương.

Cảnh Sở Minh hơi giận: “Cậu nói cái gì mà khó nghe thế. Đó chỉ là chuyện của trước kia thôi, bây giờ thì tôi đã thực sự tìm thấy chân ái cuộc đời mình rồi.”

Giọng anh vẫn lạnh lùng, như phiến băng trải dài xuyên thấu: “Chân ái hay chân không?”

“Hôm nay cậu không ăn nhầm thứ gì đó chứ.”- Cảnh Sở Minh phát khùng đứng dậy, điên cuồng hỏi.

Đáp lại anh ta là cái nhìn lạnh như tấm băng, và chính những tản băng ấy đã buộc chặt Cảnh Sở Minh.

“Không nói với cậu nữa.”- Cuối cùng vẫn không chịu được, tỏ vẻ khó chịu anh ta rời khỏi.

Suy đi nghĩ lại Cảnh Sở Minh không tài nào hiểu nổi mình đã làm gì sai mà khiến Lục Triết Tiêu như hòm thuốc nổ.

Vừa tắm xong đi từ trên tầng xuống Chu Tuyết Sương ngỡ ngàng hỏi: “Hai anh làm sao thế?”

Vẻ mặt vẫn chưa nguôi cơn giận, Cảnh Sở Minh ra giọng la lẩy: “Em tốt nhất đừng đến gần Tiêu, hôm nay cậu ta như khẩu súng không tròng, chỉ cần nổ đạn nhất định sẽ bay thẳng về em.”

Nghe thấy những lời ấy Chu Tuyết Sương cũng phải bật cười: “Làm gì mà anh khoa trương lên thế.”

“Em không tin thì cứ thử, anh tìm đường thoát thân trước đây.”

Bưng ly nước ép hoa quả, Chu Tuyết Sương yểu điệu bước tới gần, ngồi xuống cạnh Lục Triết Tiêu: “Tiêu Tiêu em có ép sẵn nước cho anh rồi đấy, hỗn hợp táo và ổi dễ tiêu.”

Khi Lục Triết Tiêu vừa nhận lấy ly nước, cô ta dần dần cố ý sà vào người anh, tay khoác lấy cánh tay anh ve vãn: “Anh Tiêu à… Em…”

Ngay lập tức, Lục Triết Tiêu gỡ tay Chu Tuyết Sương ra, lạnh lùng nói: “Em nên giữ kẽ một chút, dù gì cũng là phụ nữ.”

“Nhưng mà em thích anh là thật, về đây cũng là vì anh, cho nên em không tiếc bất cứ thứ gì cả.”- Cô ta tỏ vẻ đáng thương, bờ mi hơi nhoè.

Vẻ mặt bất lực, ánh mắt hững hờ Lục Triết Tiêu nhìn cô ta: “Anh phải nói bao nhiêu lần em mới chịu nghe hả? Thật sự chúng ta chỉ thích hợp làm anh em.”

“Không, em muốn làm vợ anh, sinh con cho anh, chăm sóc cho gia đình chúng ta.”- Chu Tuyết Sương cố chấp.

Hạn hán lời.

Lục Triết Tiêu bất lực quay trở về phòng, nằm lăn dài trên giường, thở dài bất lực.

Anh thật sự không biết làm sao cho cô ấy hiểu.

Một phần lỗi cũng do anh, ngay từ đầu không nên gieo cho cô ấy hi vọng, mọi thứ cần phải rõ ràng.

Buổi sáng đầu đông se lạnh, ngoài trời mưa lất phất, Chu Tuyết Sương ra khỏi nhà từ sớm, hôm nay cô ta có hẹn làm đẹp với bà Lục.

Tự lái xe đến biệt thự chính Lục Gia, dùng cái ôm thay lời chào hỏi: “Mới mấy ngày không gặp cháu đã thấy nhớ cô lắm rồi.”

Bà Lục cười đến banh cả miệng: “Đứa trẻ này lúc nào cũng biết cách làm người khác vui vẻ.”

“Mình đi thôi cô.”

“Ừm.”

Thân thể hai người phụ nữ trắng sáng, thon dài, lộ ra nhiều phần da thịt, họ đang nằm trên chiếc giường mát xa êm ái, bên cạnh là hai chuyên viên từng đường uyển chuyển xoa bóp.

Lưỡng lự một lúc Chu Tuyết Sương cũng mở miệng ra hỏi: “cô Lục cháu có câu này không biết có nên hỏi hay không?”