Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 62: Đối đầu



Chu Tuyết Sương vừa rời khỏi, Lục Minh Trí vội vàng chạy lao ra đóng sập cửa, gọi ngay cho Lục Triết Tiêu.

“Anh hai, là anh bảo chị Sương tới Over sao?”

“Là cô ấy muốn.”

“Thế sau này đứng giữa chị ấy với chị dâu thì em phải làm sao?”

“Để mắt đến một chút đừng để cô ấy gây khó dễ cho Cố Y Lạc.”

“Nhưng mà…”

Tụt…tụt…tụt… Thôi xong. Lục Triết Tiêu cúp rồi.

Lần này coi như đi đời luôn.

Đầu Lục Minh Trí trống rỗng, đây là ý nghĩ tồn tại duy nhất.

Không thể làm mất lòng Chu Tuyết Sương cũng không để bị thương Cố Y Lạc.

Là anh hai đào hoa quá giờ bắt đứa em này phải gánh.

Ngẩn ngơ ngồi xuống ghế, chu môi thở phù phù, Lục Minh Trí không ngừng tự than tự trách.

Gấp tấm ô lại, rũ đi những giọt nước long lanh, Cố Y Lạc hít một hơi thật sâu, dõng dạc bước vào cánh cửa vừa cao vừa rộng, xoay tự động.

Cô mặc quần jean đen, áo sơ mi trắng sơ vin, bên ngoài khoác áo da cùng màu, chân đi bốt cao năm phân, đeo túi xách hàng nội địa tầm trung, trang điểm nhẹ nhàng, đơn giản.

Hai cô gái đụng độ ngay giữa sảnh, một bên khí chất, sành điệu, chơi toàn hàng hiệu; một người khác mang trên mình thứ đồ rẻ tiền, dễ dàng mua ngoài chợ; họ vừa gặp nhau đã nảy lên ánh mắt không chịu nhún nhường.

Trên dưới Over gần đây đang có lời đồn nội bộ, Chu Tuyết Sương được chủ tịch Lục thị chống lưng, là gà cưng, và là bạn gái tin đồn của anh ấy; đương nhiên Cố Y Lạc cũng không phải hạng tầm thường, người đưa cô về Over là giám đốc Lục Minh Trí, ít nhiều có chút thiên vị so với những diễn viên khác.

Có điều Lục Minh Trí cũng chỉ nằm dưới cơ Lục Triết Tiêu, mọi quyền hành của Lục gia đều nằm trong tay trưởng nam.

Hiển nhiên người có quyền lực trong Over nhất vẫn là Chu Tuyết Sương.

Đám hóng hớt tụ tập lại xem màn kịch hai bà lớn đụng mặt nhau là như thế nào.

Từ trong bước ra Chu Tuyết Sương mở lời trước: “Cô Cố xin chào. Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Nén chân đứng lại, Cố Y Lạc mỉm cười khẽ, ánh mắt bình thường nhìn cô ta: “Chào cô Chu, sao cô lại tới đây?”

Nở nụ cười xảo quyệt: “Tôi cũng giống cô đến để kí hợp đồng với Over.”

Không lấy làm lạ, Cố Y Lạc có thể đoán được trước, chỉ là không ngờ cô ta lại nôn nóng tới vậy.

“Vậy sao, thế chúng ta là đồng nghiệp rồi.”- Cố Y Lạc gượng gạo cười, tròng mắt không ngừng đảo qua liên tục.

Sau mấy lần bị chơi khăm Cố Y Lạc có ngốc cũng đoán được ra Chu Tuyết Sương là đang nhằm vào mình, chỉ vì cô ta cho rằng Y Lạc có quan hệ mập mờ với Lục Triết Tiêu. Mà kể cả là có đi chăng nữa thì cô ta có quyền hạn gì mà can thiệp vào.

Bước chậm đến gần, khoanh tay trước lồng ngực, Chu Tuyết Sương cố ý hỏi: “Nghe nói cô Cố cũng từng du học lớp diễn xuất ở nước ngoài về, chắc là cũng học được không ít kiến thức đâu nhỉ?”

Nắm chặt lòng bàn tay, cô giữ bình ổn cảm xúc, Cố Y Lạc cười nhẹ: “Cô Chu có vẻ tò mò về chuyện của tôi nhỉ?”

Cười cợt nhạt, Chu Tuyết Sương đáp lại: “Đương nhiên rồi, dù gì cô Cố cũng là người được đích thân tổng giám đốc Lục chọn lựa mà. Tôi nghĩ phải là người có tài năng mới lọt vào mắt xanh cậu ấy chứ!”

Rõ ràng Chu Tuyết Sương đang muốn lấy Cố Y Lạc làm bàn đạp để khoe mẽ, đồng thời cố ý khiêu khích cô đây mà.

Ánh mắt như mũi tên sắc nhọn chĩa thẳng về phía Chu Tuyết Sương, Cố Y Lạc vẫn không hề bị lay động, lời nói vô cùng tự tin: “Có tài năng hay không đương nhiên không thể nói qua bằng lời được. Phải chờ xem xem trong tương lai có giành được thành tích gì hay không. À phải… Tôi nghe nói cô Chu ở thị trường phim Mỹ rất được ưa chuộng nhưng môi trường trong nước khác với nước ngoài, giới trẻ Trung Quốc hiện nay chỉ chuộng ngôn tình là chủ yếu. Tôi nghĩ thay vì cô dành thời gian để khen ngợi người khác thì nên để đó mà tìm hiểu về nền tảng phim trong nước chút đi, kẻo lại bắt không kịp trend.”

Mỗi câu mỗi chữ như nhát dao găm sắc bén trực diện đâm vào tim Chu Tuyết Sương, cô ta không thể phủ nhận, tức đến khuôn mặt trắng trẻo trét đầy phấn cũng ửng lên chút sắc hồng, cổ họng nghẹn ứ.

“Cô…cô…”

Thở một hơi thật dài, Chu Tuyết Sương đi đến gần Cố Y Lạc hơn, nói trong cơn giận: “Cô đang lên mặt dạy đời tôi đó sao?”

Vẫn điềm tĩnh, Cố Y Lạc khẽ lắc đầu, cười nhạt: “Không có, tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô thôi.”

Người run lên bần bật, ánh mắt đỏ ngầu, cái liếc nhìn như sét đánh qua đầu Cố Y Lạc, dường như Chu Tuyết Sương tức đến độ sắp hộc máu ra ngoài, cái này có thể nói là gậy ông đập lưng ông.

Thực sự Cố Y Lạc cũng chẳng muốn gây sự làm gì, cô chỉ mới vừa vào Over tạo nên lùm xùm không hay ho gì, chỉ tại Chu Tuyết Sương hết lần này sang lần khác quá đáng, cô ta không nể mặt thì sao Cố Y Lạc phải nể mũi.

Với bản tính nóng nảy, Chu Tuyết Sương vung tay qua trán, lao tới định tát vào mặt Cố Y Lạc, nhưng nhanh chóng bị cô giữ lại, thậm chí một cái đẩy nhẹ đã hạ được cánh tay cô ta xuống.

Kéo sát Chu Tuyết Sương lại gần, Cố Y Lạc thì thầm vào tai: “Nên biết giữ hình tượng một chút, đây là công ty đó.”

Không ngờ một người bề ngoài lịch sự, nhã nhặn như Chu Tuyết Sương mà lại hành động nóng nảy, thiếu suy nghĩ đến vậy.

Đem trọn cục tức Chu Tuyết Sương bỏ đi.

Chuông cửa biệt thự chính Lục gia reo, Trình An Lệ hớn hở, cười không khép miệng khi thấy Chu Tuyết Sương tới.

“Sương Sương là cháu sao?”

Giọng nặng trĩu, mặt buồn bã, Chu Tuyết Sương chào hỏi: “Chào dì.”

Vừa nhìn qua bà Lục đã nhận ra vẻ bất thường nên hỏi luôn: “Cháu có chuyện gì sao?”

Ngồi xuống bên ghế sô pha, ánh mắt ngấn lệ Chu Tuyết Sương nhìn sang Trình An Lệ than thở: “Cô có còn nhớ Cố Y Lạc không?”

“Cố…Y…Lạc…”- Bà Lục đang cố lục lại suy nghĩ của chính mình.

Thấy vậy Chu Tuyết Sương bèn gợi ý ngay: “À…Là cô gái hôm bữa đến nhà cô cùng Sở Minh đó, sau đó tự động bỏ về không nói lời nào cả.”

Ánh mắt sáng rực, Trình An Lệ thốt lên: “Phải, phải, con bé đó đúng là không có chút phép tắc nào cả. Cô cũng đang muốn tìm Sở Minh để nó xem xét lại việc yêu đương với con bé đó.”

Giọng giả trân Chu Tuyết Sương nói tiếp: “Thực ra anh Triết Tiêu cũng thích cô ta. Cô ta không những chia rẽ tình cảm giữa Triết Tiêu và Sở Minh mà còn mê hoặc Minh Trí kéo cô ta về Over. Hơn nữa dạo gần đây có nhiều tin tức liên quan đến cô ta không tốt lắm.”

Mở điện thoại di động, cập nhật tin tức, mấy bài báo liên quan đến Cố Y Lạc, Chu Tuyết Sương ra vẻ lưỡng lự nhưng cũng phô diễn ra trước mặt bà Lục.

Sau khi xem một loạt các tin tức Trình An Lệ sốc đến độ muốn đứng tim, mặt mày trắng như giấy, nhịp thở gấp gáp.

“Có thật hai con trai cô liên quan đến hạng phụ nữ này không?”

Vuốt vuốt giữa lồng ngực Trình An Lệ, Chu Tuyết Sương ra giọng lo lắng: “Cô ơi, đừng quá xúc động. Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết cả thôi mà.”