Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 84: Con trai giống anh…



Chiều tan ca, trước cửa Over ồn ào đến lạ, không ai biết xảy ra chuyện gì chỉ thấy người ta bâu kín mít, không khí ngột ngạt đến khó tin, tiếng cãi vã mỗi lúc một lớn.

“Cố Y Lạc, cô đứng lại đó.”

“Ai đây, chẳng phải Thẩm Sơ Du sao?”

Thẩm Sơ Du phừng phực bước tới, ánh mắt ả như sóng băng chỉ cần chạm đúng mạch sẽ phát điên lên, mà mạch tượng chính lại là Cố Y Lạc, chân ả rảo bước về phía cô, giọng nói như muốn bóp chết cô ngay tức khắc.

“Mày có thấy hả dạ không hả? Chơi tao một vố như thế mày có vui không?”

Cố Y Lạc điềm tĩnh, tay sửa lại chiếc túi xách trên vai bị ả kéo cho xộc xệch, nhếch đôi môi mỏng cười nhạt mấy tiếng.

“Sao tôi phải chơi cô? Tất cả những việc đó là do cô gây ra thì liên quan đếch gì đến tôi.”

Tôi ép cô cặp bồ với đại gia chắc?

Hay tôi bắt cô dùng mưu hèn kế bẩn với chính tôi.

Đọc không được lời thoại là do năng lực cô yếu kém rồi còn đổ lỗi cho ai.

Nếu trên đời này mà việc gì cũng đổi lỗi được cho người khác thì làm gì có ai không trong sạch, làm gì có kẻ phạm tội, làm gì luật pháp, làm gì có tù tội và lương tâm.

Đáng tiếc đời không như là mơ… Sự thật mãi mãi là sự thật.

Một mũi dao sáng bóng trên tay Thẩm Sơ Du lao vun vút về phía Cố Y Lạc trong lúc cô lơ là nhất, mũi dao khiến đôi mắt cô rực sáng, toàn thân mềm nhũn đứng bất động.

Lần này coi như xong.

Một suy nghĩ thoáng qua trong tinh thần bất an của Cố Y Lạc.

Người run lên bần bật, nhắm chặt mắt, nín thở, đứng yên bất động, cô chẳng biết tại sao thời điểm ấy thân thể mình trở nên mềm nhũn không có một chút sinh khí nào để phản kháng, cũng không còn sức để bỏ chạy.

Bất ngờ hai tên bảo vệ cao lớn từ đâu xuất hiện tóm lấy Thẩm Sơ Du, rất nhanh chóng con dao trên tay ả rơi tự do xuống đất, vô tình và nhanh gọn, ả cũng được chầu trên công an vì tội hành hung người khác.

“Chuyện vừa nãy là anh làm đúng không?”

“Chuyện gì?”

“Hai bảo vệ kia.”

“Đề phòng lúc em xảy ra chuyện thôi!”

Thẩm Sơ Du lần này coi như xong đời, không chỉ không có cơ hội quay đầu lại ngành giải trí mà còn được hầu toà miễn phí, nhẹ thì bồi thường khoản tiền kha khá, nặng chắc cũng được nếm thử cơm tù trong vài năm.

Động đến Lục Triết Tiêu đang còn có cơ hội hít thở chung bầu không khí nhưng một khi đã chạm tới Cố Y Lạc thì chỉ e là vĩnh viễn không được nhìn thấy mặt trời.

Đến cái nơi gọi là thiên đường của trẻ, Lục Triết Tiêu như lột xác khỏi ông trùm chủ tịch lạnh lùng mà trở nên gần gũi, âu yếm, anh chơi cùng Bảo Bảo, nụ cười tươi tắn, khí chất dần tốt lên, đích thực là cuộc sống nhiều người ao ước.

Cố Y Lạc ngắm nhìn, khoảnh khắc ấy khiến cô hạnh phúc, hai người đàn ông trong cuộc đời mình vui vẻ tự nhiên lòng cũng an nhiên, bàn tay chắc nịch cầm chiếc di động quay, lưu giữ lại khoảnh khắc hiếm hoi ấy.

Một mình chơi đá banh trên thảm cỏ xanh, Bảo Bảo đột nhiên té ngã, bước chân thon dài Lục Triết Tiêu lao tới, mang theo khuôn mặt lo lắng liên tục hỏi han. “Bảo Bảo có sao không?”

Đột nhiên bên tai Cố Y Lạc láng máng nhớ tới câu nói trước kia của Lục Minh Trí: “Anh tôi đâu phải thuộc dạng cưng chiều trẻ con.”

Không phải là anh không biết cưng chiều mà còn phải xem đứa trẻ đó là ai.

Từ nhỏ Bảo Bảo sinh ra đã không có ba, nay bỗng nhiên nhặt được người ba vĩ đại, nó đã có thể ung dung khoe với các bạn trong lớp rằng: “Tao đã có ba, ba tao rất giỏi, ba tao rất thương tao.”

Gió đầu đông hơi se lạnh, nhưng trái tim lại ấm hơn bao giờ hết.

Cũng không biết khoảnh khắc ấy sẽ kéo dài trong bao lâu, tương lai sẽ như thế nào nhưng Cố Y Lạc chắc chắn sẽ trân trọng giây phút này.

Nhà hàng Nhật lúc khuya muộn, không khí ấm cúm với gang màu cam lạnh, tiếng nhạc dương cầm du dương trầm bổng, khách ra, khách vào tấp nập rộn ràng, ánh đèn đường phảng phất bên ngoài cửa kính, có lờ mờ, mơ mộng, có tấp nập, có lung linh, tất cả dệt lên màu sắc thành phố muôn hình muôn dạng.

“Bảo Bảo con tự mình ăn đi, bố còn phải ăn phần của mình nữa.”

“Không cần, anh có thể bón cho cả em.”

Giọng Lục Triết Tiêu lạnh lùng nhưng khẩu khí ấm áp đáp lời Cố Y Lạc.

“Anh chiều con quá nó sẽ hư.”

“Đây không phải là chiều mà Bảo Bảo đáng được yêu thương, em cũng vậy.”

Tận sâu trong ánh mắt anh nhìn có sự yêu thương, có nuông chiều và có cả quan tâm, người phụ nữ khiến anh không thể toả hơi lạnh, thay vào đó là sự dịu dàng đến mức người khác cũng phải ghen tỵ.

Gần kề đó có tiếng bàn luận xôn xao.

“Ê, xem kìa, gia đình ba người ai cũng đẹp hết: ba đẹp, mẹ đẹp, con cũng đẹp nữa. Cái này chắc thuộc hạng cực phẩm hiếm thấy khó tìm đây mà.”

“Phải ha, mày xem đứa bé đáng yêu biết chừng nào. Đôi mắt to tròn long lanh giống mẹ, cái miệng chúm chím giống ba, lại thêm vẻ mặt đượm chút lạnh lùng cuốn hút, nhưng không lạnh lẽo như mùa đông, mà khiến người ta vương vấn giống mùa thu trong cái lạnh có cái ấm.”

Tiếng nói của hai cô gái không quá to nhưng âm lượng vừa đủ để cả anh và cô đều nghe thấy.

Ánh mắt anh vẫn nhìn cô, đôi môi cô tủm tỉm cười, bầu không khí thêm phần ngọt ngào và hạnh phúc.

Tình yêu đôi khi không cần đến thề non hẹn biển mà chỉ đơn giản là được ở cạnh nhau làm những điều nhỏ nhặt nhất, hay quan tâm một cách nhẹ nhàng nhất, yêu thương nhất.

“Anh nói xem có phải họ rất biết cách nhìn không?”

“Họ đúng là rất biết cách nhìn nhưng vẫn nói sai một chỗ.”

“Chỗ nào?”

“Con trai anh phải giống anh, không thể giống em được.”- Lục Triết Tiêu ôm chầm Bảo Bảo kéo nhẹ sát vào lòng mình, hai khuôn mặt như một khuôn đúc. “Em xem kể cả là nét mặt hay khí chất đều rất giống anh.”

“Phải, phải, rất giống anh…”

Sau bữa ăn, trong khi Lục Triết Tiêu đi lấy xe ở bãi đỗ thì mẹ con Cố Y Lạc chờ trước cửa.

Một nhóm người đột nhiên chạy tới, bao vây lấy mẹ con cô.

“Chị có phải là chị Lạc diễn viên Điền Điền trong “Bẫy Tình” không?”

Tuy có chút bất ngờ nhưng cô thật sự không giấu được phấn kích, nhất thời cổ họng cứ đờ không nói nên thành lời.

“Chị Lạc, đúng là chị rồi, bọn em rất hâm mộ chị, có thể xin chữ kí không?”

“Được thôi!”

Phải mất một lúc lâu sau Cố Y Lạc mới đưa mình thoát ra khỏi vòng vây an toàn, bởi vì càng lúc người kéo tới càng đông, không gian đặc kín, cô đứng ở giữa mà cảm thấy nóng nực vô cùng.

“Cố minh tinh, em nổi tiếng rồi đấy.”

“Anh còn chọc em nữa.”

“Chúc mừng em.”

Có thể nói khởi đầu thành công, tuy không suôn sẻ như những gì cô muốn nhưng ít ra nó cũng đem đến cho cô niềm vui nho nhỏ, sự ấm áp lơn lớn.