Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 87: Vì anh nhớ em



“Vậy có phải chúng ta nên…”

Lục Triết Tiêu xoay nhẹ người, mặt sát mặt Cố Y Lạc, họ nghe rõ nhịp thở của đối phương, ánh mắt gần như không rời, không gian trở nên say đắm, hoà quyện.

Cứ mỗi lần nghe thấy nhịp thở gấp gáp trước sự căng thẳng của cô, dục vọng trong anh lại lớn lên vài nhịp, dần dần trở nên kiểm soát không nổi nữa.

Đôi mắt anh không thể rời khỏi bầu ngực căng tròn nhấp nhô phía sau chiếc áo ngủ rộng thùng thình, luồn theo đó mang hơi gió lạnh trong ánh mắt khiến thân thể cô hơi run run, bàn tay giữ chặt bờ vai làm cô không nào cử động nổi.

“Anh thật sự không kiểm soát được bản thân nữa rồi.”

“Anh muốn làm gì?”

“Em biết rồi còn giả vờ hỏi nữa.”

Chầm chậm anh đặt đôi môi lạnh lên bờ môi êm ái không phòng bị của cô, cái hôn dần quyện sâu, mang theo hương vị ngọt ngào, chỉ trong chốc lát cơ thể Cố Y Lạc đã nóng ran, hoàn toàn không còn lí trí để phản kháng nữa.

Càng hôn càng nồng nhiệt, điên cuồng, càng điên cuồng càng kích thích dục vọng tấn công của Lục Triết Tiêu.

Đôi bàn tay rắn chắc anh bế cô thẳng vào phòng, chỉ trong thoáng chốc cô đã như miếng mồi béo bở nằm dài trên giường, bàn tay anh liên tục vuốt ve cặp chân thon dài trắng nõn của cô, càng lúc càng say, càng muốn chiếm hữu.

“Em thật sự rất tuyệt.”

Cô mê man trong cái vuốt ve âu yếm đó, cơ thể mềm nhũn, buông lỏng hoàn toàn lớp vỏ phòng bị yếu ớt, lí trí không thể nào chống lại cảm xúc mãnh liệt như ngọn lửa rực cháy trong cơ thể cô.

“Anh yêu, tới đây đi.”

So với lần trước thì lần này Cố Y Lạc mạnh bạo hơn lần, cô luôn tìm kiếm những cảm xúc mới, tuy không dẻo dai thuần thục nhưng bất kể là tư thế nào cũng khiến cô đê mê, khó tả.



Over có cuộc họp sớm, tham dự lần này có chủ tịch tập đoàn cấp cao Lục Thị- Lục Triết Tiêu, tất cả thành phần tham gia đều được phen kinh ngạc, chủ tịch Lục là ai đâu phải họ không biết, đâu phải muốn gặp là gặp, chắc chắn phải có lí do đặc biệt mới thu hút được anh ấy tới.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Chu Tuyết Sương, tin đồn ôm ấp tình cảm giữa họ ngay từ lần đầu gặp lại ở tập đoàn Lục Thị chưa bao giờ là hết nóng, hơn nữa lần xuất hiện hiếm hoi của Lục Triết Tiêu tại Over này khiến bọn họ lầm tưởng là vì Chu Tuyết Sương, cô ta sẽ vươn lên làm bà chủ trong tương lai không xa.

“Tuyết Sương, nhất chị rồi nhé! Sếp Lục trực tiếp tới khảo sát công việc là phụ mà em thấy gặp chị mới là chính.”- Cô trợ lí bên cạnh Chu Tuyết Sương nói, giọng không quá to nhưng đủ để mọi người trong phòng nghe thấy.

“Chị Sương sau này chị nâng đỡ bọn em với nhé!”

“Chị Sương chị thật có phước.”

“Chị Sương sau này được làm bà chủ rồi thì nhất định đừng quên bọn em đó nha!”

Rất rất nhiều câu nịnh hót được mấy cô diễn viên trẻ ngồi gần Chu Tuyết Sương phát ra, nào là bưng trà rót nước, nào là xoa tay đấm vai, nào là hót mấy lời ngon ngọt. Bọn họ khiến Chu Tuyết Sương mừng rõ ra mặt.

“Đương nhiên rồi, sao tôi có thể quên mọi người được chứ!”

Bếu môi một cái trước thái độ không biết tự lượng sức của Chu Tuyết Sương, Tô Nhã Ngọc ghé sát tai Cố Y Lạc thì thầm: “Cô ta đúng là không biết liêm sỉ, rõ ràng biết Lục tổng đến vì mục đích gì rồi còn…”

Nhếch môi cười nhạt, Cố Y Lạc nghiến răng phát ra mấy lời chỉ hai người nghe thấy: “Kệ người ta đi, rồi sẽ đến lúc chính cô ta sẽ phải tự vả bởi lời nói của mình tôi.”

“Cậu thật sự không sợ cô ta sẽ cướp Lục Triết Tiêu đi à?”

“Có gì phải sợ. Nếu là của mình thì mãi mãi là của mình không ai cướp đi được. Nếu không phải là của mình thì cho dù có giữ cũng không thể.”

“Cũng đúng.”

Cánh cửa kính trong suốt hé mở, một người đàn ông mang theo sự lạnh lùng bước vào, bước đi tự tin kiêu ngạo, từ dáng người đến khuôn mặt đều hoàn mỹ, thật sự không tìm ra được chút khuyết điểm nào, ánh mắt anh khó đoán, nhìn rất xa, nhưng cũng rất gần, không ai đoán ra được anh đang nhìn ai, theo hướng nào cả.

Lục Triết Tiêu dừng bước ở vị trí trống bên cạnh Cố Y Lạc, mở khuy áo vest, nhẹ ngồi xuống, đảo mắt nhìn quanh một lượt, đến vị trí cô dừng lại khoảng hai giây, rồi mới quay lại nói với em trai.

“Minh Trí bắt đầu cuộc họp đi.”

“Anh hai vị trí…”

“Em cứ ngồi vào vị trí trước nay mình vẫn ngồi.”

“Được, em hiểu rồi.”

Anh muốn ngồi cạnh chị dâu.

Không ai nhìn ra điều đó, những người khác đinh ninh cho rằng Lục Triết Tiêu ngồi chỗ đó vì nó đối diện với Chu Tuyết Sương, có thể dễ dàng ngắm nhìn mà không bị phát hiện.

Chủ tịch đúng là chủ tịch… quá cao tay.

Trong khi tất cả mọi người đang tập trung vào cuộc họp đột nhiên Cố Y Lạc cảm nhận thấy một luồng hơi ấm nóng đang giữ chặt lấy bàn tay nhễ nhại mồ hôi của mình, cô hơi giật mình thu tay lại.

Ánh mắt nhìn sang ý muốn nói: “Anh làm gì vậy? Đây đang là công ty, nhã nhặn chút.”

Nãy giờ anh vẫn đang rất nhã nhặn nhưng khi ngồi bên cạnh người mình yêu anh không thể nào ăn chay mãi, một cái nắm tay lén lút cũng không được khiến anh thật sự rất khó chịu và ấm ức.

Cái trừng mắt nhẹ phẫn nộ của Cố Y Lạc mới khiến Lục Triết Tiêu bỏ đi cái ý định lộ liễu ấy.

Cuộc họp kết thúc, mọi người đã rời khỏi, Cố Y Lạc ngồi còn chưa ấm chỗ đã bị thư kí tổng giám đốc gọi đi.

“Chị Lạc có phải hôm nay chị làm gì đắc tội với sếp không?”

“Không có…”

“Vậy tại sao sếp lại gọi một mình chị lên đó.”

“Chắc bàn chuyện công việc thôi.”

Trong khi Cố Y Lạc còn giữ thái độ bình tĩnh đến khó tin thì cô trợ lí lại nhăn nhó, khó chịu, lo lắng vô cùng.

“Không sao đâu! Chị đi một lát rồi quay lại ngay.”

Cánh cửa phòng tổng giám đốc mở sau ba tiếng gõ cửa, không nằm ngoài dự đoán của Cố Y Lạc, bên trong phòng chỉ có một luồng khí lạnh, ánh mắt nũng nịu anh nhìn cô.

“Không vui khi thấy anh sao?”

“Không phải là không vui, anh làm vậy mọi người biết được thì sao?”

“Ai dám tự tiện ra vào phòng tổng giám đốc chứ!”

“Ò… Cũng đúng. Nhưng sao hôm nay anh tới đây?”

“Vì nhớ em.”

Không gian trở nên lặng im, sự lặng im như thế giới tách biệt với cuộc sống nhộn nhịp bên ngoài kia.

Anh đứng dậy, hất chiếc ghế văng ra xa, một đường thẳng đi tới gần cạnh Cố Y Lạc, ôm chặt cô vào lòng, cái ôm như để trút bỏ hết sự chịu đựng, cái ôm để thoả nỗi nhớ.

“Anh thật sự rất, rất nhớ em. Nhớ nhiều tới mức không chịu được.”

Thân thể nằm trọn trong vòng tay Lục Triết Tiêu, cô không cách nào thoát ra được, cũng chẳng muốn thoát ra, đôi môi mỏng mỉm cười êm ái: “Em cũng nhớ anh.” Đôi tay vòng qua ôm chặt lấy thắt lưng anh.

Nếu tình yêu là thuốc phiện thì tình yêu vụng trộm là thuốc độc khiến con người ta tê liệt hết thần kinh.

Vì cô, anh nguyện cả đời này để mình trúng độc…