Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 92: Có thể là anh em?



Khoác lên mình bộ đồ bảo hộ được chuẩn bị sẵn, thay đôi giày ủng cổ cao bảo vệ chân, đầu đội mũ chống gió, cơ thể đã có thể chịu đựng những cơn gió lạnh lẽo mùa đông giữa bầu trời tuyết phủ trắng.

“Anh cất công chuẩn bị nhiều thứ thế này sao?”

“Đương nhiên, nó đều rất cần thiết mà. Chưa hết đâu, còn nữa đó.”

Anh kéo từ trong chiếc vali xanh ra một chiếc máy ảnh mới toanh, một loại hạng xịn vài chục triệu đô, khiến đôi mắt Cố Y Lạc như muốn đốt lửa rực cháy, cô thật không dám ngờ anh lại chi mạnh tay tới vậy.

“Anh hơi khoa trương rồi đó.”

“Cái này cần thiết, ghi lại khoảnh khắc lúc này.”

“Chẳng phải trước nay anh không thích chụp ảnh sao?”

“Nhưng mà em thích.”

Cố Y Lạc cạn lời, chép chép miệng rồi lại đóng kín khẩu ngữ, bởi vì bộ não đơn giản của cô cơ bản chưa bao giờ thắng nổi đầu óc thiên tài như anh.

Buổi tối đầy lạnh lẽo trong căn nhà gỗ đơn sơ dưới chân núi, người ta gọi đây là căn nhà chòi nghỉ chân cho khách tới thăm mùa hoa mận.

Vừa tắm xong, Cố Y Lạc đã phải kinh ngạc trước tốc độ làm việc của Lục Triết Tiêu, thời gian chưa tới ba mươi phút anh đã chỉnh sửa xong phần video vừa ghi, một thước phim bình dị nhưng ấm áp được phát trực tiếp trên màn hình tivi phẳng, cô chầm chậm bước tới ngồi xuống cạnh anh cùng ngắm nhìn lại khoảnh khắc ấy.

Chỉ khi quay trên cao xuống mới thấy được đồi núi hoa mận đẹp đến như thế nào.

Thời tiết lạnh lẽo, nhưng cũng là một chuyến đi ý nghĩa.

Anh đã và đang thực hiện lời hứa cùng cô đi khắp muôn phương, điều mà cô đã thoáng quên khuấy đi từ lúc nào, vốn chỉ nghĩ đó là lời nói đùa mông lung.

Thấy cơ thể Cố Y Lạc hơi run lên vì lạnh, Lục Triết Tiêu chầm chậm lấy từ trong vali quần áo ra một túi sưởi ấm, cẩn thận đặt người cô.

“Đồ ngốc, lạnh mà không biết kêu sao? Em đúng là thua cả đứa trẻ lên ba.”

“Thứ này mà anh cũng đem theo luôn sao?”

“Ừm… Nếu không sao bây giờ em có để dùng.”

Bây giờ Cố Y Lạc mới thấm thía câu “nó đều cần thiết” của anh là như thế nào.

Yêu người đàn ông tốt em không cần trưởng thành, bởi vì anh ta sẽ không để em phải chuẩn bị bất cứ thứ gì cả, nhưng đến khi em cần tới mọi thứ đều có sẵn.

Thực ra phụ nữ không khó hiểu, chỉ là người ta có chịu tìm hiểu hay không thôi! Chỉ cần dùng mắt để nhìn, tâm để cảm nhận thì mọi loại rào cản đều có thể bước qua.

Những lúc đó ta mới cảm thấy mình đã yêu đúng người.

Sà vào lòng anh, cô ôm chặt lấy thân thể cứng rắn ấy, mái tóc cọ xạt lên bầu ngực mềm mại da thịt, mùi hương hoa dịu nhẹ quyện lẫn cùng mùi đặc trưng trên cơ thể anh, càng lúc càng khiến cô say đắm.

“Nếu như một ngày anh thật sự rời khỏi em thì em cũng chẳng biết bản thân mình sống ra làm sao nữa.”

“Sẽ không có chuyện đó đâu! Anh là của em, sau này sẽ do em toàn quyền quyết định.”

Đêm hôm đó, họ ngồi cạnh nhau rất lâu nhưng không còn cảm thấy lạnh, xem lại những thước phim vườn mận không biết bao nhiêu lần, căn phòng nhỏ ngập màu hạnh phúc.

Trời đã hửng sáng mà khí trời vẫn tối, thời điểm ấy đã là mười giờ hơn sáng, bầu trời hửng tuyết, đám mây xám xịt một màu, không nhìn thấy rõ đâu là trên đâu là dưới, thảm cỏ xanh đều bị đóng đầy băng tuyết.

Một cuộc điện thoại từ biệt thự chính nhà họ Lục, giọng Trình An Lệ vừa rung rung vừa nghẹn ngào: “Tiêu, con mau về nhà đi. Nhà mình có chuyện rồi.”

“Có chuyện gì vậy mẹ?”

“Con cứ về đi. Nhanh lên.”

Và như thế chuyến du lịch dự tính hai ngày mới chỉ hoàn thành được một nửa, họ đã vội vã quay trở về.

Biệt thự chính Lục gia căng như dây đàn, sắc mặt mọi người trĩu nặng, ánh mắt như chứa lửa, chỉ cần một ít lá khô đủ thiêu cháy rụi tất cả mọi thứ.

Đôi bàn tay Lục Triết Tiêu vẫn nắm chặt lấy đôi bàn tay run run của cô, không phải vì lạnh, mà là sự sợ hãi bầu không khí không tưởng ấy.

Lục Minh Trí là người phản ứng đầu tiên, cậu ta đứng phắt dậy khỏi ghế, ánh mắt chứa đầy tạp phức nhìn về hai người vừa tới, giọng nói không bình ổn theo cảm xúc: “Anh hai… Có chuyện rồi…”

Còn chưa nói hết câu Trình An Lệ đã cắt lời con trai thứ: “Minh Trí… mẹ có lời muốn nói với Cố Y Lạc.”

Đôi mắt Cố Y Lạc tròn xoe như biết nói, cô kinh ngạc đến độ biến bản thân thành tạc tượng, phải mất một lúc mới phản ứng lại: “Được ạ.”

Lục Triết Tiêu nắm tay kéo Cố Y Lạc khẽ lắc đầu ngỏ ý đừng đi, cô vẫn cố chấp muốn xem thử bà Lục sẽ nói gì với mình, nếu như là chuyện chia tay anh thì nhất định cô không bao giờ đồng ý.

“Sẽ không sao đâu! Hãy tin em.”

Lục Minh Trí xông ra, kéo anh hai lại, thân thể cũng run rẩy theo: “Anh hai để chị dâu lên trên đó đi. Sẽ không sao đâu! Mẹ chắc chắn không làm gì chị ấy.”

“Có chuyện gì sao?”

“Chỉ là mẹ muốn nói chuyện về hai người thôi! Anh đừng để ý.”

Hai người phụ nữ bỏ lại tấm lưng gầy, bước lên lầu hai, rẽ vào căn phòng đầu cầu thang.

Đó là căn phòng chỉ toàn sách, Cố Y Lạc ngơ ngác, càng khó hiểu.

Đôi tay run rẩy Trình An Lệ cố nắm lấy cuốn sách cao quá đầu không để nó rơi, từ bên trong bà lấy ra bức ảnh cũ, bên sau bức ảnh có ghi mấy dòng chữ.

Chỉ một bức ảnh mỏng manh mà đối với Trình An Lệ như vác cả hàng khối đá trên tay, rất nặng nề, rất khó khăn.

“Thưa cô, cô tìm cháu có việc gì vậy ạ?”- Cố Y Lạc vẫn chưa hết bàng hoàng hỏi.

“Cô cứ xem đi là sẽ biết.”

Lòng bất an Cố Y Lạc nhận lấy bức ảnh, người phụ nữ đó là mẹ cô, phía sau cũng là nét chữ của mẹ, nhưng mà sao ảnh mẹ lại ở nhà họ Lục.

Ánh mắt cô nhìn bà Lục vẻ mâu thuẫn khó hiểu.

Không để cô phải hỏi bà Lục chủ động nói:

“Mẹ cô là mối tình đầu của chồng tôi, cũng chính là bố của Triết Tiêu. Tôi đã cho người điều tra cẩn thận rồi, hồi ấy hai người đó thật sự rất sâu đậm, cho nên cô có thể là con gái ông ấy, cũng đồng nghĩa với việc hai đứa là anh em, không thể nào bên nhau. Tôi không nói cho Triết Tiêu biết vì sợ bệnh tâm lí của nó sẽ trở nặng, cho nên hi vọng cô sẽ biết cách ứng xử.”

Tay chân Cố Y Lạc mềm nhũn, cô ngồi bệt xuống ghế, đôi mắt không hồn nhìn vô định, cô không dám tin những gì mình vừa nghe là thật.

“Không, không thể nào. Sao hai bọn cháu lại là anh em được.”

“Cô có thể không tin nhưng đó là sự thật. Nếu như hai người là anh em còn cố ở bên nhau thì có phải trở thành loạn luân hay không?”

“Chú Lục đâu? Cháu có điều muốn hỏi chú ấy.”

“Ông ấy không ở nhà. Nhưng việc này tôi chỉ mong giữa cô và tôi biết. Xin cô đừng nói với ông ấy tôi sợ nếu ông ấy biết cô là con gái mình thì gia đình này sẽ tan vỡ mất. Tôi không thể mất gia đình này được, tôi xin cô đấy.”