Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 92: Đua xe



Editor: Kể từ chương này trở đi, mình sẽ sửa hết các từ QT còn chừa lại như "tổng tài", "Giang tổng", "Nhậm tổng",... và chính thức đổi tên truyện thành "Ngày nào sếp tổng cũng bệnh hấp hối". Các chương trước có thời gian mình sẽ beta dần dần, dòng này sẽ biến mất khi mình sửa xong, cảm ơn các bạn.

Cảnh báo: Chương này có cảnh chết chóc.

-

Địa điểm mà Chúc Khải Phong cho hắn là một ngọn núi hoang ở ngoại ô Bắc Kinh, nơi này thường có đám con ông cháu cha tụ tập đua xe, tiếng gầm rú của động cơ thường thường vang vọng suốt đêm.

Đêm tối, đường núi quanh co, đua xe, chỉ cần một thứ thôi cũng đủ khiến Giang Hoàn tăng huyết áp.

Hắn và Chúc Khải Phong đến gần như cùng một lúc, Chúc Khải Phong nhảy ra khỏi xe rồi đấm thẳng vào mặt hắn: "Anh có còn là đàn ông không!"

Khóe môi Giang Hoàn bị đánh tứa máu, hắn không nói gì.

Có hơn chục chiếc ô tô thể thao đủ màu sắc đang đậu trên bãi đất trống, tất cả đều được lén lút hóa trang, vẽ bậy lung ta lung tung, trông chẳng khác gì đám cô hồn các đảng ngoài đường.

Nhậm Xuyên đang ngồi tại ghế lái của Bugatti Veyron, trên tay vẫn còn cầm một chai bia.

Giang Hoàn sải bước tới: "Nhậm Xuyên!"

Nhậm Xuyên làm bộ như không nhìn thấy hắn, ngẩng đầu hớp một ngụm bia lớn.

Chúc Khải Phong cũng lo lắng: "Xuyên Nhi! Mày không muốn sống nữa à!"

Nhậm Xuyên nhìn Chúc Khải Phong, nhưng lời lại là nói với Giang Hoàn: "Anh lo à?"

Anh nói mát: "Em vẫn là bảo bối trong lòng anh sao?"*

*đại từ xưng hô trong tiếng Trung chỉ có wo - ni, giống you - I trong tiếng Anh, Chúc Khải Phong hiểu nhầm Nhậm Xuyên nói với mình.

Chúc Khải Phong không biết anh có ẩn ý gì: "Đúng đúng đúng! Mày không phải bảo bối thì ai vào đây nữa!"

Nhậm Xuyên hừ một tiếng khinh bỉ, uống cạn chai bia trong tay, sau đó ném vào người Giang Hoàn.

Lúc này, trên sân vang lên một giọng nói: "Sếp Nhậm! Có tới không!"

Nhậm Xuyên hô to: "Tới liền!"

Anh khởi động chiếc Bugatti Veyron, vừa định đi, Giang Hoàn đã đứng chắn trước đầu xe.

"Đi đi." - Giang Hoàn nhìn anh với ánh mắt khó tả, "Em đi thử xem!"

"Đệt con mẹ anh, Giang Hoàn!" - Nhậm Xuyên tức giận, "Tôi cho anh một cơ hội! Anh nghĩ tôi không có anh thì không được sao!"

Giọng điệu Giang Hoàn cực kỳ bình thản: "Vậy em tông chết anh đi."

Nhậm Xuyên cau mày, anh ghét nhất là bị người khác uy hiếp: "Anh tưởng tôi không dám à!"

Giang Hoàn nổi gân xanh trên cổ, rống lên: "Vậy thì tới đi!"

Nhậm Xuyên kéo ga, chiếc Bugatti Veyron lập tức nổ máy, gầm lên như một con mãnh thú xổng chuồng, lao thẳng tới!

Giang Hoàn chỉ đứng đó, bất động.

Hắn thậm chí có thể cảm thấy cơn gió mà chiếc xe sắp đâm tới mang đến...

Giang Hoàn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Chỉ một giây trước khi chiếc Bugatti Veyron sắp đâm vào hắn, Chúc Khải Phong lao lên không trung, ôm Giang Hoàn lộn nhào trên mặt đất hai vòng, hắn rống giận: "Hai người không muốn sống nữa à! Muốn chết sao!"

Nhậm Xuyên ngồi trên Bugatti Veyron, khinh khỉnh liếc nhìn Giang Hoàn, khịt mũi rồi nghênh ngang lái xe rời đi.

Giang Hoàn ngồi trên bãi cỏ, lồng ngực vẫn còn đang không ngừng nhấp nhô.

Hắn ngay lập tức nhảy lên chiếc xe thể thao và đuổi theo.

"Này!" - Chúc Khải Phong không khuyên nổi người này, cũng không khuyên nổi người kia, bó tay toàn tập, "Mấy người!"

Giang Hoàn đang định đuổi theo Nhậm Xuyên thì bị người ngăn lại: "Chờ đã."

Một đứa con ông cháu cha cà lơ phất phơ nhìn hắn: "Mày không thể tham gia."

Giang Hoàn hỏi thẳng: "Bao nhiêu tiền?"

"Không phải là chuyện tiền bạc." - Tên con ông cháu cha chỉ vào chiếc xe bên cạnh Bugatti Veyron, "Đó là xe của phó tổng công ty Thạch Lựu Video, từng là phó tổng của Hắc Thạch, vừa là huynh đệ vừa là kẻ thù của sếp Nhậm, mày hiểu không? Người ta ở đây giải quyết ân oán riêng tư."

Giang Hoàn cau mày: "Cược cái gì?"

"Không gì cả." - Tên con ông cháu cha mỉm cười, "Một quảng cáo 30 triệu, cộng thêm quỳ xuống đất lạy gọi bố."

Giang Hoàn tháo đồng hồ đeo tay ném tới: "Đồng hồ này 35 triệu, không cần thối."

Nói xong, hắn liền đạp ga phóng qua, chen vào giữa hai chiếc xe kia.

Nhậm Xuyên lạnh lùng nhìn hắn: "Cút ra."

Giang Hoàn ngoảnh mặt làm ngơ.

Bị điên rồi à?

Phải cùng nhau!

Tống Kỳ Văn cau mày nhìn hai người, cười nói: "Sếp Nhậm, bạn trai mới à?"

"Liên quan gì tới cậu." - Nhậm Xuyên nhắc lại chủ đề cũ, "Chút nữa đừng có mà quỵt nợ!"

"Nhớ rồi." - Tư thế của Tống Kỳ Văn rất thoải mái, "Nếu tôi thắng cậu, cậu sẽ phải đưa cho tôi quảng cáo 30 triệu kia."

Nhậm Xuyên khinh thường: "Mơ đẹp đấy."

Tống Kỳ Văn nhìn về phía Giang Hoàn: "Anh muốn tham gia, thì đặt cược cái gì?"

"Phần của Nhậm Xuyên tính cho tôi." - Giang Hoàn cầm tay lái, "Nếu tôi thua, tôi sẽ cho cậu 60 triệu, quỳ xuống lạy gọi ông nội."

Tống Kỳ Văn tán thưởng: "Được, đủ chiến đấy."

Nhậm Xuyên không vui: "Anh cút đi cho tôi, anh xen vào chuyện của tôi làm gì?"

Giang Hoàn nở nụ cười: "Lời này để lên giường rồi nói."

Hắn nhẹ giọng xuống: "Em thắng anh, anh cho em làm."

Nhậm Xuyên tức giận: "Anh..."

Tên con ông cháu cha chủ trì cuộc đua bắt đầu hét lên: "Chuẩn bị!"

Ba chiếc xe thể thao khởi động cùng lúc, tiếng bô gầm rú rung chuyển cả đêm, như thể dã thú đang gầm thét.

"Bắt đầu!"

Nhậm Xuyên lao lên trước, Tống Kỳ Văn theo sát, Giang Hoàn rơi xuống vị trí thứ ba.

Con đường núi ngoằn ngoèo uốn lượn, không có đèn đường, điều kiện đường xá cũng không rõ ràng, nhưng tốc độ lại cao tới 200 km một giờ, đây quả thực là đang liều mạng!

Cả lộ trình Giang Hoàn chỉ nhìn chằm chằm vào đèn xe của Tống Kỳ Văn, chỉ cách hắn ta vài milimét, lúc trước Giang Hoàn cũng từng đua xe, kỹ thuật lái không hề kém, vốn dĩ hắn tham gia trận này chỉ để đảm bảo Tống Kỳ Văn không chơi xấu.

Không quan trọng thắng thua, hắn chỉ muốn Nhậm Xuyên bình an.

Hắn không biết Nhậm Xuyên lúc này lái xe như thế nào, càng không biết lúc hắn chưa tới, Nhậm Xuyên đã uống bao nhiêu rượu.

Hai tròng mắt Giang Hoàn đỏ ngầu, hắn nghiến chặt răng, hai bên quai hàm căng như sắt thép.

Đường núi ở đây có khúc cua rất cong, thỉnh thoảng có những khúc cua lớn tới 270 độ, đi với tốc độ cao, một nửa thân xe nhô ra khỏi vách núi, rớt xuống vài viên đá vụn, rồi lại dùng lực phi tới trước, lần nào cũng cực kỳ nguy hiểm.

Nhậm Xuyên thời niên thiếu cũng từng đua xe, cùng với hệ thống lái mạnh mẽ của Bugatti Veyron, anh vững vàng chiếm giữ vị trí đầu tiên.

Chỉ qua vài nhịp thở ngắn ngủi, cuộc đua đã đi được nửa chặng đường, có thể nhìn thấy cả đỉnh núi.

Tống Kỳ Văn rốt cuộc không thể chịu nổi nữa và bắt đầu cố gắng vượt lên.

Chiếc xe thể thao của hắn đâm vào đuôi chiếc Bugatti Veyron nhiều lần, thậm chí còn muốn đâm mạnh hơn.

Phía trước có một khúc cua gấp, Bugatti Veyron bị Tống Kỳ Văn ép vào bên đường gần vách núi. Hai chiếc xe thể thao cọ xát vào nhau, tia lửa bùng lên, sắt văng tung tóe.

Bánh xe của Bugatti Veyron liên tục bị trượt, sắp chệch khỏi đường và rơi xuống vực.

Cùng lúc đó, Tống Kỳ Văn ngày càng trở nên điên cuồng, thậm chí còn lái xe thể thao tông vào Bugatti Veyron.

Giang Hoàn lái xe vào đường ngoài, đuổi kịp Tống Kỳ Văn, dùng thân xe ép chặt xe thể thao của hắn, thân xe cọ vào núi, phát ra tia lửa và đá rơi.

Nhậm Xuyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ cơ hội này đạp ga tiến lên lần nữa.

Trong vài cây số cuối cùng, Tống Kỳ Văn đã hoàn toàn phát điên, không quan tâm tính mạng của mình mà xông thẳng tới.

Giang Hoàn không cho hắn bất cứ cơ hội nào, vẫn điều khiển xe thể thao áp sát hắn, hai con thú bằng thép tranh phân cao thấp, tia lửa bắn ra, tiếng ma sát chói tai truyền vào trong màng nhĩ, như một trận tử chiến đích thực!

Ngay lúc lao tới đỉnh núi, không ai nghĩ rằng trước mặt lại xuất hiện một cái cây khô, đồng tử Tống Kỳ Văn trợn to, hắn vội đảo mạnh tay lái nhưng đã muộn!

Đầu xe của hắn đâm thẳng vào cây khô, thân xe nghiêng qua một bên, chặn ở phía trước xe thể thao của Giang Hoàn!

Giang Hoàn đạp phanh sát sàn, giữa tiếng phanh chói tai, hắn vẫn lao vào, đầu xe bị chấn động đến biến dạng!

Nhậm Xuyên trơ mắt chứng kiến ​​tất cả những chuyện này xảy ra trước mặt mình, bất ngờ đến mức không kịp phản ứng, đau thấu ruột gan mà kêu lên: "Anh!"

Anh vội vã tháo dây an toàn, luống cuống đẩy cửa xe. Khói bụi trên sân vẫn chưa tiêu tán, hai con mãnh thú bằng thép vẫn còn đang tỏa nhiệt.

Nhậm Xuyên nhìn thấy vết máu trên kính chắn gió giống như mạng nhện, đầu gối lập tức mềm nhũn ra, tay run rẩy mở cửa ghế lái.

Chiếc xe thể thao này không có túi khí, vết thương trên trán của Giang Hoàn chảy máu ồ ạt, cánh tay trái vặn vẹo bất thường, cũng may lồng ngực vẫn còn nhấp nhô.

Nhậm Xuyên sờ soạng hắn từ trên xuống dưới một lần, kiểm tra nhịp tim, kiểm tra hô hấp. Anh nuốt khan một tiếng, ép bản thân bình tĩnh lại, muốn lấy điện thoại ra để gọi giúp đỡ, rồi phát hiện ra rằng mình vốn không mang theo điện thoại!

Anh hoảng thật rồi: "Anh..."

Giang Hoàn cau mày, hé mở đôi mắt, vừa muốn động đậy, cánh tay liền cảm thấy đau nhói: "A-"

Nhậm Xuyên nhanh chóng giữ hắn lại: "Anh, đừng nhúc nhích..."

"Anh không sao..." - Giang Hoàn thở hổn hển một cách khó khăn, "Đi nhìn Tống Kỳ Văn."

Dưới sự giục giã của hắn, Nhậm Xuyên đi về phía một chiếc xe thể thao khác. Sau khi thấy rõ chuyện gì xảy ra, con ngươi trong mắt liền trợn to, anh không thể tin được mà che kín miệng mình.

Cành cây khô xuyên qua kính chắn gió, đâm thẳng vào ngực Tống Kỳ Văn, đóng đinh hắn vào ghế lái, chỗ nào cũng bê bết máu.

Hai tròng mắt Tống Kỳ Văn trợn to, trên mặt còn lưu lại vẻ kinh ngạc và bối rối, hiển nhiên hắn không muốn tin rằng mình sẽ có kết cục này.

Giang Hoàn chật vật đi ra khỏi ghế lái, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lông mày cũng nhíu chặt. Hắn ôm Nhậm Xuyên vào ngực mình, không cho anh nhìn, sau đó dùng điện thoại bấm số khẩn.

Chúc Khải Phong lái xe chạy tới, thở hồng hộc: "Xuyên Nhi!"

Nhậm Xuyên run rẩy, nước mắt tuôn như suối: "Em không nghĩ tới kết quả này..."

Giang Hoàn dùng cả cánh tay ôm anh vào trong lòng: "Anh biết..."

Nhậm Xuyên không kìm được nước mắt: "Thật ra... Em không ghét nó... Hắc Thạch là do cả hai gây dựng nên... Bọn em đã nói muốn làm anh em cả đời..."

"Ừ." - Giang Hoàn kiên nhẫn an ủi, "Anh biết."

"Khi nó muốn đẩy em xuống vực, hai người đã không còn là anh em nữa." - Giang Hoàn nhìn Nhậm Xuyên, "Xuyên Nhi, em phải tin rằng trên đời này có thần linh."

"Nói gì làm gì, đều có vô số con mắt nhìn chăm chú. Không tội ác nào có thể bị ngó lơ."

"Cho dù là có, thì cuối cùng cũng sẽ bị đưa ra phán xử."

"Cái gì pháp luật không kiểm soát được... thì còn có vận mệnh."

-

Editor: Chuẩn bị ngược tầm đâu đó 10 chương nha.