Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 112: Người phụ nữ bí ẩn (12)



“Cô uy hiếp tôi!” Lồng ngực Lý Vũ Hân phập phồng kịch liệt, có thể tưởng tượng được giờ phút này cô đang tức giận đến mức nào.

“Cô có thể cho là như vậy, nhưng tôi thật sự không có ý uy hiếp cô. Tôi chỉ muốn cô rời khỏi Diệp Lăng Thiên, bởi vì, hai người ở bên nhau không thích hợp. Cô không xứng với anh ta, anh ta không phải một người bình thường, cô không cho được anh ta cuộc sống mà anh ta muốn, cô tồn tại sẽ chỉ giam cầm anh ta, khiến anh ta biến thành một người đàn ông bình thường. Tương tự, cô đi theo anh ta cũng sẽ không có được hạnh phúc, vì cô chỉ là một người đàn bà bình thường, cô hoàn toàn không chịu đựng nổi lối sống của anh ta!”

“Điều này giống như một con gà rừng và một con chim nhạn, chim nhạn có thể sẽ ngã xuống đất nghỉ ngơi, lúc đang nghỉ ngơi nó có thể ở bên cạnh gà rừng, nhưng sớm muốn nó sẽ phải bay lên trời xanh. Mà gà rừng lại vĩnh viễn chỉ là gà rừng, không bay cao được, cũng không bay xa được, hai chúng nó mãi mãi không thể có kết quả, cô hiểu chưa?”

“Cô Lý, con người tôi cách ăn nói và làm việc luôn như thế, thích trực tiếp, cũng có thể sẽ khiến cô cảm thấy tôi hùng hổ dọa người, nhưng tôi thật sự không có ý uy hiếp cô, tôi chỉ hi vọng cô có thể cân nhắc nhiều hơn, và suy nghĩ kỹ càng. Ngoài ra tôi cũng muốn nói với cô rằng tôi có xuất thân từ quân đối, lúc tập luyện huấn luyện viên nói cho chúng tôi biết, mục đích của chúng tôi chính là hoàn thành nhiệm vụ, đối với chúng tôi mà nói, không yêu cầu quá trình, chỉ nhìn vào kết quả. Vậy nên, tính cách của tôi chính là không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, chỉ cần tôi muốn, chắc chắn sẽ đạt được!” Bọ Cạp nhìn Lý Vũ Hân lạnh lùng nói.

“Tại sao cô nhất định phải làm như vậy? Cô và Diệp Lăng Thiên rốt cuộc có quan hệ gì?” Lý Vũ Hân có chút điên cuồng.

“Tôi và anh ta có quan hệ gì?” Bọ Cạp cũng ngẩn người, sau đó im lặng, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Tôi là cô nhi, lớn lên trong cô nhi viện, sau đó gia nhập quân đội, sau đó nữa, tôi tham gia trại huấn luyện đặc biệt, Diệp Lăng Thiên là huấn luyện viên của tôi, ở trong trại huấn luyện đặc biệt hai năm, hai năm sau tôi trở thành đội viên của anh ta, anh ta là đội trưởng của tôi. Chúng tôi làm việc cùng nhau năm năm, trong khoảng thời gian này anh ta đã vô số lần cướp tôi từ trong thay Diêm Vương trở về, có thể nói, cái mạng này của tôi đã sớm là của anh ta rồi, không có anh ta không biết tôi đã chết bao nhiêu lần.”

“Một năm trước, do chuyển công tác nên tôi phải rời đơn vị ban đầu và tách khỏi anh ta. Lần này tôi về đơn vị cũ mới biết anh ta đã rời khỏi quân đôi, vậy nên lần này tôi tới là cố ý tìm anh ta. Có thể nói như vậy, anh ta là người thân duy nhất trên thế giới này của tôi, cũng là người duy nhất mà tôi quan tâm và nhớ tới!” Bọ Cạp chậm rãi nói, trong lúc nói, đôi mắt nhìn ra phía ngoài, có thể nói là đang nhớ đến cuộc sống trước kia.

“Cô yêu anh ta?” Lý Vũ Hân cẩn thận hỏi.

“Yêu? Tôi không biết yêu là cái gì, nhưng tôi chỉ biết, tôi tình nguyện vì anh ta làm bất cứ chuyện gì, cho dù phải đánh đổi bằng mạng sống cũng không quan trọng. Hơn nũa, tôi muốn đi cùng anh ta, nếu như có thể trở thành vợ của anh ta là tốt nhất, nếu như không thể, dù tiếp tục sống sau lưng anh ta, làm tùy tùng cho anh ta tôi cũng rất thỏa mãn, cô nói cho tôi biết, đây có phải là yêu không?” Bọ Cạp ngơ ngác nhìn Lý Vũ Hân hỏi.

“Cô muốn tôi rời khỏi Diệp Lăng Thiên là vì muốn gả cho anh ta, hay là nghĩ rằng anh ta không phải một người bình thường?” Lý Vũ Hân hỏi tiếp.

“Không biết, tôi chính là không muốn cô ở bên cạnh anh ta, vì tôi cảm thấy anh ta là một người đàn ông thật vĩ đại, anh ta không nên ở bên cạnh một người bình thường như cô, đó là sự vũ nhục đối với anh ta, cũng sẽ làm mai một bản lĩnh của anh ta. Tôi nói chuyện luôn rất trực tiếp, không dễ nghe, nhưng tôi chính là suy nghĩ như vậy.” Bọ Cạp thẳng thắn.

“Vậy cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc các cô làm nghề gì không?” Lý Vũ Hân hỏi. . ngôn tình sủng

Nghe được vấn đề của Lý Vũ Hân, Bọ Cạp cười cười, sau đó nói: “Xem ra anh ta thật sự không nói gì với cô, chúng tôi làm gì? Chúng tôi đều là quân nhân, tôi chỉ có thể nói với cô như vậy. Cô Lý, cô là bạn của Độc Lang, tôi không muốn cô bị tổn thương, vậy nên tôi mong cô có thể chủ động rời khỏi anh ta!”

“Tôi nhắc lại lần nữa, tôi và anh ta không có bất cứ quan hệ gì, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường. Tôi cũng không ép buộc Diệp Lăng Thiên nhất định phải xuất hiện trong cuộc sống của tôi, xuất hiện bên cạnh tôi đó là do anh ta tình nguyện, tôi không có cách nào can thiệp vào ý muốn của anh ta, ngoài ra, anh ta không phải trẻ con, muốn sống cuộc sống thế nào đó chính là chuyện của anh ta, cô và tôi đều không có quyền can thiệp vào, cũng càng không có cách nào thay anh ta làm chủ. Nếu như cô thật sự muốn tốt cho anh ta, vậy thì hãy để anh ta lựa chọn cuộc sống mà anh ta muốn. Nếu như cô yêu anh ta, vậy hãy ở bên cạnh anh ta, sống cùng anh ta.” Lý Vũ Hân hiểu suy nghĩ của Bọ Cạp, sự hận thù và tức giận đối với cô ta cũng tan đi rất nhiều.

“Không, cô không hiểu, anh ta không phải là một người bình thường, anh ta không thể sống một cuộc sống im lặng trong thành phố như vậy, đây không phải nơi anh ta nên sống, nếu như vậy, không chỉ là tổn thất với quốc gia, cũng là một tổn thất lớn cho chính anh ta. Cô không biết, sự tồn tại của anh ta đối với quốc gia mà nói, là sự trợ giúp lớn đến mức nào, anh ta sinh ra là một người đàn ông đứng trên đỉnh cao và chiến đấu, anh ta không nên sa sút như vậy, nếu như vậy, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ hối hận, cô biết không?”

“Vậy nên, tôi mong cô rời khỏi anh ta, chỉ cần cô rời khỏi anh ta, anh ta sẽ trở lại nơi mà anh ta vốn nên ở. Cô yên tâm, cho dù cô chủ động biến mất hay thế nào, tôi cũng sẽ cho cô thù lao xứng đáng, cô hẳn nên tin vào năng lực của tôi.” Bọ Cạp nghiêm túc nói.

Nghe thấy những lời này của Bọ Cạp, Lý Vũ Hân lần nữa mở to hai mắt, sau đó cười lắc đầu, sau đó lại nói: “Có phải cô cho rằng Diệp Lăng Thiên vì tôi nên mới trở về?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Bọ Cạp cũng hỏi ngược lại.

“Không, làm sao có thể, trước khi anh ta về tôi không hề biết anh ta, căn bản không hề biết trên thế giới này có một người như Diệp Lăng Thiên, không phải tôi đã nói rồi sao? Anh ta là người mà ba tôi tìm đến để làm vệ sĩ bảo vệ sự an toàn cho tôi, lúc đó anh ta đang đi làm cho một công ty bảo vệ, trước đó đang là bảo vệ cho một nhà kho. Tôi quen anh ta là sau khi anh ta làm vệ sĩ cho tôi, vậy nên, anh ta trở về không thể nào là vì tôi!”

“Hơn nữa, cũng giống như những gì cô nói, tôi không xứng với anh ta, tôi và anh ta hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới, tôi không thể nào thích anh ta, anh ta cũng không thể nào thích một người phụ nữ bình thường như tôi.”

Lý Vũ Hân cười nói, câu sau mặc dù hơi nói nảm, những lại là lời thật lòng của cô, không biết bắt đầu từ lúc nào, trong lòng cô đã coi Diệp Lăng Thiên thành một người đàn ông khác biệt, một người đàn ông bí ẩn.

“Vậy tại sao anh ta lại xuất ngũ? Đây là điều rất vô lý, tôi tuyệt đối không tin rằng anh ta đã chán ghét cuộc sống trong quân đội, không thể nào, anh ta lại càng thích cuộc sống ở đó hơn bất cứ ai khác.” Bọ Cạp có chút điên cuồng nói.