Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 122: Vụ án bắt cóc (2)



“Mắc gì tôi phải tin tưởng cậu, cậu đã từng hứa với tôi như thế nào, tôi nói cậu phải bảo vệ con gái tôi 24 giờ một ngày, cậu nói cậu sẽ dùng sinh mạng để bảo vệ con bé, nhưng kết quả thì sao? Kết quả là con bé bị người khác bắt cóc rồi, còn cậu lại lái xe của nó giễu võ dương oai. Cậu nói cho tôi biết, cậu có gì đáng để cho tôi tin tưởng, tại sao tôi phải tin tưởng cậu?” Lý Tiên Nguyên càng nói càng giận dữ, đây là lần đầu tiên Diệp Lăng Thiên thấy ông ấy giận dữ đến thế.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Tiên Nguyên, cuối cùng chỉ nói chậm rãi: “Xin lỗi.” Rồi mới cầm cây bút mình mới dùng lên, tháo nắm bút ra, cầm chặt cây bút trong tay phải, rồi mới xòe tay trái của mình ra đặt lên bàn, vào lúc mọi người đều ngạc nhiên không biết anh muốn làm gì, đột nhiên Diệp Lăng Thiên giơ tay phải lên cắm mạnh xuống tay trái của mình.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất thảy mọi người đều trừng to mắt, gương mặt luật sư Vương trắng bệch, Lý Tiên Nguyên kinh ngạc đến độ đứng bật đậy, ông ta trừng to mắt nhìn Diệp Lăng Thiên. Anh nhíu chặt mày, rồi chậm rãi nhấc bàn tay đầm đìa máu tươi và cây bút đã gãy lên, rút cây bút ra khỏi bàn tay trái, tùy tiện ném xuống mặt đất. Gần ngón cái bên bàn tay trái thủng một lỗ, máu thịt lẫn lộn, máu tươi vẫn đang tuôn trào.

“Cậu…cậu muốn làm gì? Bảo vệ, mau gọi bảo vệ đến đây.” Luật sư Vương sợ hãi thét lên.

“Không cần đâu.” Lý Tiên Nguyên ngắt lời ông ta, rồi mới nhìn Diệp Lăng Thiên bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cậu đang làm gì thế? Tự ngược à?”

“Thứ nhất, đây là trừng phạt tôi dành cho chính bản thân mình, cô Lý bị bắt cóc hoàn toàn là do tôi, tôi cũng có lỗi với sự tin tưởng của ông. Thứ hai, tôi làm như thế là hy vọng ông có thể tin tưởng tôi, cho tôi một cơ hội để tìm kiếm cô Lý, tôi nguyện dùng tính mạng của mình để đền tội.” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Tiên Nguyên.

“Cậu làm như thế thì sẽ vô tội à? Cậu làm như thế thì con gái tôi có thể trở về ư? Tôi còn muốn hỏi cậu một chuyện khác, cậu muốn cứu con tôi thế nào? Cậu biết con gái tôi bị ai bắt cóc? Bây giờ nó đang ở đâu sao? Cậu đi đâu mà cứ? Cậu Phương, mau gọi xe đưa cậu ta vào bệnh viện đi.” Lý Tiên Nguyên nói bằng giọng lạnh lùng.

“Tổng giám đốc Lý, xin ông cho tôi một cơ hội để góp sức mình. Tôi tin tôi có thể cứu được cô Lý.” Diệp Lăng Thiên đang nài nỉ Lý Tiên Nguyên, đây là lần thứ hai anh cầu xin một người, lần đầu tiên là xin bác sĩ cứu sống Diệp Sương.

“Cho dù cậu muốn cứu con gái tôi thì cũng phải vào bệnh viện chữa cho lành đã rồi tính tiếp.” Lý Tiên Nguyên nhìn anh một hồi lâu rồi mới nói.

“Không cần đâu, ông có hộp sơ cứu không? Nếu có thì lấy cho tôi đi.” Bàn tay phải của Diệp Lăng Thiên đè chặt tay trái của mình.

“Có…có…chuẩn bị một hộp.” Cô Phương, thư ký của Lý Tiên Nguyên nhìn thấy bàn tay đầm đìa máu tươi của Diệp Lăng Thiên, cô ta lập tức nói ngay, rồi chạy đi lấy đến cho anh.

“Thật sự không sao chứ?” Lý Tiên Nguyên lại hỏi tiếp.

“Không sao đâu, rốt cuộc là có chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên lắc đầu, rồi hỏi ông ta.

“Trước đó không lâu tôi có nhận được một cuộc điện thoại, đối phương nói với tôi rằng Vũ Hân đang ở trong tay hắn ta, bảo tôi phải chuẩn bị 1500 tỷ để đi chuộc Vũ Hân về, chứ bằng không sẽ giết chết con tin ngay. Tôi đã tìm Vũ Hân khắp nơi nhưng vẫn không tìm được con bé, cũng đã đến công ty nhưng không thấy Vũ Hân đâu. Sau đó thư ký của con bé nói cho tôi biết rằng chiều nay nó ra ngoài, rồi không về nữa.” Lý Tiên Nguyên nói: “Các cậu nghĩ là nên báo cảnh sát hay không đây, tranh thủ thời gian đi, không thể bỏ qua một giây nào.”

“Tổng giám đốc Lý, tôi cảm thấy không nên báo cảnh sát, thứ hắn ta cần là 1500 tỷ, chúng ta trả 1500 tỷ, chỉ cần đảm bảo cô chủ được bình an thi đừng nói là 1500 tỷ, cho dù 3000 tỷ cũng được nữa. Nếu như báo cảnh sát, một khi bị phát hiện, lỡ hắn ta trở mặt thì phải làm sao đây?” Luật sư Vương đáp ngay.

“Đúng vậy, không báo, cô Phương, mau gọi giám đốc phòng tài vụ đến đây cho tôi.” Lý Tiên Nguyên hốt hoảng nói với thư ký vừa mới cầm hộp sơ cứu vào phòng.

“Dạ.” Thư ký hộp sơ cứu cho Diệp Lăng Thiên rồi lại chạy đi.

Diệp Lăng Thiên mở hộp sơ cứu ra, cầm lấy chai oxy già phun thẳng vào lòng bàn tay mình, đau đến mức anh phải nhắm chặt mắt lại, cơ thể run rẩy, rồi lại dùng oxy già rửa sạch sẽ lòng bàn tay, anh lại cầm hai bình Penicillin đổ vào miệng vết thương, băng bó tay mình lại bằng gạc.

Chẳng bao lâu sau, tổng giám đốc Lý của phòng tài vụ đã đến.

“Trong tài khoản của tập đoàn còn bao nhiêu tiền?” Lý Tiên Nguyên hỏi ngay.

“Còn khoảng 240 tỷ vốn lưu động.” Giám đốc tài vụ vội vàng nói.

“Cái gì? Sao chỉ còn một chút tiền ấy?” Lý Tiên Nguyên ngạc nhiên.

“Chủ tịch Lý, tiền của chúng ta đều đổ vào dự án ở nước ngoài hết cả rồi, chỉ còn sót lại ngần này để vận hành công ty như bình thường thôi, đợi đến cuối năm chắc hẳn có thể khôi phục được một phần.” Giám đốc tài chính túa mồ hôi.

Lần này Lý Tiên Nguyên hoàn toàn sụp đổ, ông phất tay, kêu giám đốc tài chính đi ra ngoài.

“Chủ tịch Lý, tôi cảm thấy chúng ta nên báo cảnh sát.” Một người khác nói với Lý Tiên Nguyên.

“Tại sao? Nói thử lý do đi.” Lý Tiên Nguyên nhìn anh ta rồi hỏi

“Rất đơn giản, cứ nhìn lá thư uy hiếp mà ông nhận được hồi trước thì cũng biết là bọn họ có chuẩn bị chu đáo rồi mới đến, hơn nữa chắc chắn mục đích của đối phương không phải là tiền. Cho dù ông có trả 1500 tỷ, vì vấn đề an toàn của mình và vì mục đích báo thù ông, chưa chắc đối phương đã chịu thả cô chủ. Tôi cảm thấy tốt nhất là báo cảnh sát, ít nhất thì sau khi báo cảnh sát cũng còn một tia hy vọng có thể tóm được kẻ bắt cóc, cũng có thể lấy lại được 1500 tỷ kia.” Người đó nói khe khẽ.

“1500 tỷ 1500 tỷ, bây giờ tôi không có nói đến vấn đề tiền mà là nói đến con gái mình, cậu có hiểu không? Chỉ cần con gái tôi được bình an thì cho dù có phải đưa cả tâp đoàn Tam Nguyên cho hắn ta thì tôi cũng chịu. Thứ tôi sợ không phải là một tia hy vọng, tôi muốn con gái mình không bị tổn thương gì cả? Bây giờ tôi không phải là chủ tịch mà chỉ là một người ba mà thôi, một người ba có đứa con gái bị bắt cóc, chưa biết sống chết ra làm sao.” Lý Tiên Nguyên gắt gỏng, ông nói mãi nói mãi, những giọt nước mắt lăn dài xuống hai má. Nghe Lý Tiên Nguyên nói thế, những người có mặt ở đây đều im lặng.

“Tổng giám đốc Lý, tôi thấy chỉ có một cách chắn ăn nhất là vừa chuẩn bị tiền vừa gọi điện cho cảnh sát, để cảnh sát bí mật can thiệp. Bởi vì chỉ khi cảnh sát bí mật can thiệp vào thì chúng ta mới có thể thông quan thủ đoạn kỹ thuật để biết được đối phương là ai, đang ở đâu? Có điều phải đảm bảo là giữ được bí mật, không thể để cho bọn bắt cóc biết chúng ta đã bá cảnh sát. Nếu như đối phương giở thủ đoạn, chúng ta có cảnh sát thì ít nhất cũng có thể đảm bảo cô Lý được an toàn.” Diệp Lăng Thiên nhìn mọi người rồi nói.