Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 140: Anh hùng cứu mỹ nhân (8)



“Không phải tôi vẫn tỉnh lại sao.” Diệp Lăng Thiên cười nói, sau đó hỏi Lý Vũ Hân: “Cứ quên một chuyện chưa hỏi, cô có bị thương không?”

“Không có, họ chỉ trói tôi, không làm gì tôi cả.” Lý Vũ Hân lắc đầu, sau đó hỏi Diệp Lăng Thiên: “Tại sao anh ngốc như vậy? Tại sao anh muốn một mình xông vào cứu tôi? Lúc chúng bắt anh đứng ra tại sao anh lại đứng ra? Tại sao lại nghe lời chúng vứt súng đi, chẳng lẽ anh không sợ chết sao?”

“Tôi đã đồng ý với ba cô sẽ bảo vệ tốt cho cô, kết quả, vì sai lầm của tôi mà cô bị bắt cóc, bất kể phải trả giá thế nào, tôi nhất định phải bảo vệ sự an toàn của cô.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

“Chính mình chết cũng không để ý sao?” Lý Vũ Hân tiếp tục hỏi.

“Chết? Chết không phải là chuyện đáng sợ nhất, có rất nhiều chuyện đáng sợ hơn cả chết.” Diệp Lăng Thiên thở dài nói, tiếp đó lại nói: “Ví như thất tín.”

“Anh cứu tôi chính là vì lời hứa của anh với ba tôi sao? Ngoại trừ chuyện này không còn nguyên nhân nào khác nữa?” Lý Vũ Hân đột nhiên có chút tức giận nhìn Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên sững sốt, sau đó mỉm cười nói: “Đương nhiên có nguyên nhân khác, chỉ là, trong tình huống như vậy cô căn bản không thể suy nghĩ những vấn đề này, tôi không thể đứng đó hỏi chính mình rốt cuộc có nên cứu cô hay không, tại sao cứu cô, hơn nữa liệt ra một hai ba điểm cho mình. Cứu cô là một loại bản tính của tôi, tôi cảm thấy mình nên cứu, hơn nữa, tôi cũng cho rằng mình là ứng viên cứu cô tốt nhất, chỉ có tôi vào mới có thể đảm bảo ở mức cao nhất sự an toàn của cô. Cho nên, tôi đi vào.”

“Nếu cho anh một cơ hội nữa, anh lúc đó vẫn sẽ lựa chọn không ngần ngại xông vào cứu tôi sao? Vẫn sẽ lựa chọn vứt súng đứng ra sao? Vẫn sẽ lựa chọn đồng quy vu tận với hắn ta sao?” Lý Vũ Hân vừa nói, nước mắt vừa lăn xuống.

“Ừ.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói, trả lời rất kiên định, đáp án này đối với anh mà nói không cần nghĩ quá nhiều đã có thể trả lời.

Câu trả lời của Diệp Lăng Thiên rõ ràng nằm trong dự liệu của Lý Vũ Hân, nhưng lại nằm ngoài tình lý của cô.

“Tại sao anh ngốc như vậy, anh biết, anh làm vậy sẽ chết không, vì cứu tôi mà chính mình chết, anh chưa từng nghĩ tới có đáng hay không sao?” Lý Vũ Hân nghẹn ngào nói.

“Trên thế giới này nào có nhiều chuyện đáng hay không đáng như vậy, tôi trước nay không phải thương nhân, căn bản sẽ không bán đồ vật, cho nên, tôi làm bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không tính toán mình lời hay lỗ. Được rồi, đừng khóc nữa, kết quả này đã là kết quả tốt nhất rồi. Cô bình an vô sự, tôi cũng không chết. Cô quay về đi, ở cùng ba cô nhiều hơn, lần này ba cô vì cô cũng xém chút không cần cả mạng, cô có lẽ không biết, ba cô trước khi tôi đi cứu cô đã nói di ngôn với tôi, nhìn dáng vẻ ông ấy thì biết, nếu lần này cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ ông ấy sẽ không lựa chọn tiếp tục sống.” Diệp Lăng Thiên thấy nước mắt của Lý Vũ Hân, nhàn nhạt nói.

Lý Vũ Hân gật đầu, nói: “Tôi cũng có thể cảm nhận được ông ấy đã già đi rất nhiều, lần này vì tôi, mà ông ấy đã tổn thất rất lớn. Mặc dù 1500 tỷ tiền mặt đó cuối cùng vẫn giữ được, nhưng, đối với tập đoàn mà nói lại tạo thành một tổn thất không thể ước tính được.”

“Vì tập hợp 150 tỷ tiền mặt với tốc độ nhanh nhất, ba tôi đã bán ba mươi phần trăm cổ phần trong tay với giá 150 tỷ cho tập đoàn Hàn Phong, phải biết rằng, ba mươi phẩn trăm cổ phần giá trị gần hai ngàn bảy trăm tỷ, cho dù số tiền 150 tỷ không bị kẻ bắt cọc lấy đi, ba tôi cũng tổn thất gần một ngàn hai trăm tỷ.”

“Điều quan trọng hơn nữa không phải tiền, mà là cổ phần trong tay ba tôi vốn có sáu mươi tám phần trăm, chiếm đa số tuyệt đối, mà bây giờ lại chỉ còn ba mươi tám phần trăm, mặc dù vẫn là cổ đông lớn nhất, nhưng mà, đã không còn ưu thế tuyệt đối nữa, cũng chỉ có chút chệnh lệch nho nhỏ với cổ đông thứ hai là tập đoàn Hàn Phong, cũng chính là nói, sau này, ba và tôi ở tập đoàn rất khó tiếp tục triển khai kế hoạch của chúng tôi như trước đây. Tập đoàn Tam Nguyên bây giờ rất khó nói nó có phải vẫn họ Lý không.”

Diệp Lăng Thiên nhíu mày, mặc dù anh không hiểu những chuyện này, nhưng nội dung lời nói của Lý Vũ Hân anh vẫn vô cùng rõ ràng, cũng chính là nói, xí nghiệp gia đình Lý Tiên Nguyên một lòng kinh doanh hay nói là tập đoàn xí nghiệp gia đình Tam Nguyên bây giờ đã không thể xem là của nhà họ nữa, họ đã mất đi quyền nói chuyện tuyệt đối.

“Xin lỗi, đều là vì tôi, nếu không phải bất cẩn của tôi thì sẽ không xuất hiện chuyện như vậy.” Diệp Lăng Thiên thở dài nói.

“Không liên quan tới anh, Hiểu Tinh đã gọi điện thoại cho tôi, nói chuyện kêu anh lái xe đến đón ba mẹ cô ấy, chuyện cô ấy lừa ba mẹ mình tôi luôn biết, hơn nữa tôi cũng có tham gia, tôi đã đồng ý với anh, anh không quay về thì tôi sẽ không đi đâu cả.”

“Có lẽ tôi luôn không nghĩ tới bản thân sẽ có nguy hiểm gì, hôm đó vừa khéo có một văn kiện quan trọng để ở nhà, tôi bèn tự mình quay về lấy, ngồi taxi vừa tới ngoài tiểu khu, trả tiền, taxi vừa đi phía sau đã có một chiếc xe đi tới, kéo tôi vào trong xe, có người lấy đồ bịt chặt miệng tôi, sau đó tôi liền không biết gì cả, lúc tỉnh lại, tôi đã ở trong căn phòng đó rồi.”

“Anh thật sự không cần tự trách, tất cả thực ra đều không liên quan tới anh, ba tôi cũng đã nói, chuyện này không liên quan tới anh, là có người có lòng tính kế anh, cho dù lần này anh không ra ngoài, người khác cũng sớm muộn sẽ ra tay với tôi.” Lý Vũ Hân vội an ủi Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên gật đầu, không nói gì nữa, có phải sai lầm của mình hay không, trong lòng anh vô cùng rõ ràng, anh có phán đoán của mình.

Bác sĩ nói sao về bệnh của tôi? Tôi phải ở bệnh viện bao lâu?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Nếu có thể tỉnh lại, có lẽ cần nửa năm mới có thể xuất viện, bệnh viện cũng không thể đảm bảo anh có thể khỏe lại hay không, có lẽ sẽ để lại di chứng. Ba tôi đã mời chuyên gia nước ngoài, có thể chuyên gia mấy ngày nữa sẽ tới, chúng tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho anh.” Lý Vũ Hân vội nói.

“Thay tôi cảm ơn ba cô.” Diệp Lăng Thiên ngây ra một lát mới thở dài nói.

“Đây là việc chúng tôi nên làm, anh đã cứu mạng tôi, chúng tôi làm vậy với anh là nên làm. Chẳng lẽ mạng anh còn không bằng mấy đồng bạc sao?” Lý Vũ Hân lại có chút tức giận.

“Diệp Sương đâu? Con bé thế nào rồi? Con bé có biết chuyện tôi nhập viện không?” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân hỏi.

“Cô ấy vẫn chưa biết, tôi không nói với cô ấy, tôi không biết nên nói về bệnh của anh thế nào với cô ấy, tôi cũng không dám nói, anh vì cứu tôi mới bị thương nặng như vậy, tôi không dám đối mặt với cô ấy. Cô ấy có gọi điện thoại cho anh, không chỉ một lần, tôi nhận, tôi nói với cô ấy anh đi nước ngoài công tác, khoảng thời gian gần đây sẽ không quay về, cũng không thể mang điện thoại. Tôi đến khách sạn cô ấy ở đón cô ấy tới nhà tôi, anh yên tâm, cô ấy rất tốt, tôi sẽ chăm sóc chu đáo cho cô ấy.” Lý Vũ Hân có chút áy náy nói.