Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 513: Hai người phụ nữ (3)



“Vốn dĩ chuyện này không có chút liên quan nào tới anh ấy, nhưng anh ấy lại không chút do dự tới đó, vì cứu tôi, ngay từ ban đầu anh ấy đã ôm theo ý định đi chết để cứu tôi. Tôi nghe ba tôi nói, cảnh sát đã chuẩn bị tấn công, nhưng anh ấy đã từ chối, cũng cấm cảnh sát không được đi vào thôn trước khi anh ấy cứu người ra, bởi vì, nếu cảnh sát bao vây tiến vào, đám người này chắc chắn sẽ không thể chạy thoát được, nhưng chắc chắn tôi cũng sẽ chết. Vì cứu tôi, anh ấy lựa chọn việc một mình vào trong để cứu tôi, vì đây là cách duy nhất có cơ hội để cứu tôi ra. Anh ấy đã cứu tôi hai lần, nếu không phải anh ấy, tôi đã trở thành một cái xác lạnh lẽo từ lâu rồi, có lẽ đến cả xác cũng không thể tìm thấy nữa. Đây là mọi chuyện đã xảy ra, cô là người yêu của nah ấy, là người phụ nữ anh ấy yêu, nếu không phải vì tôi, có lẽ hai người có thể ngọt ngào, hạnh phúc ở bên nhau, có thể kết hôn sinh con rồi, mọi thứ đã bị tôi phá hoại, thật ra tôi thà chết đi, tôi thà chết cũng không mong anh ấy xảy ra chuyện, bất kể cô có tin hay không.

Cô nói đúng, tôi yêu anh ấy, tôi thật sự yêu anh ấy, Lý Yến tôi từ nhỏ là một đứa con trai, tất cả mọi người đều cho rằng như vậy, vì tôi thích đánh nhau, thích chơi súng, nghịch gậy, sau khi tốt nghiệp cấp ba tôi đã từ bỏ cơ hội có thể vào một trường đại học tốt, báo danh vào một trường cảnh sát, lúc còn học ở trường cảnh sát, bất kể là thành tích hay thể lực của tôi đều vô cùng ưu tú, lúc bắn súng tôi đứng đầu toàn trường, tôi còn đại diện cho trường đi thi kickboxing, giành được giải quán quân đội nữ toàn nước, cả ngày tôi đều lăn lộn với đám đàn ông, trong trường cũng vậy, vào đội cảnh sát cũng vậy, mọi người đều không coi tôi là một người phụ nữ, đều xem tôi là anh em của họ, tuy tôi cẩu thả, tùy tiện, nhưng tôi vẫn là một người phụ nữ, tôi cũng có tư cách yêu người khác, chỉ là, tôi vẫn luôn chưa tìm được người đàn ông có thể khiến tôi phải lòng, bởi vì, người tôi yêu buộc phải mạnh mẽ hơn tôi, chỉ có người đàn ông mạnh mẽ hơn tôi mới có thể khiến tôi một mực yêu anh ấy, kết quả anh ấy xuất hiện rồi.

Tôi không biết tôi đã yêu anh ấy từ lúc nào, nhưng tôi biết tôi đã không thể khống chế được tình yêu với anh ấy nữa. Tuy tôi biết, người phụ nữ trong lòng anh ấy là cô, nhưng tôi không để ý, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ ở cùng anh ấy, tôi chỉ giữ tình yêu ấy ở trong lòng thôi, giữ cả đời này. Tôi nói những lời này với cô không phải là muốn tuyên thệ gì với cô cả, tôi chưa từng có kiểu suy nghĩ này, Lý Yến tôi từ trước đến nay làm chuyện gì cũng đều quang minh lỗi lạc, chưa từng làm mấy trò tính toán gì đó, cũng không che giấu bất cứ điều gì, sở dĩ tôi nói với cô những điều này, chỉ là muốn nói với cô, tôi có yêu anh ấy, có thể nói là, tôi yêu anh ấy không ít hơn so với cô, nếu bảo tôi đi chết vì anh ấy, tôi có thể không chút do dự nào mà đi tìm cái chết. Tôi cũng muốn nói với cô, trong tim anh ấy từ đầu tới cuối đều không có tôi, chỉ có cô, anh ấy thật lòng yêu cô, cho dù vào giây phút anh ấy biết mình sắp chết đi, người phụ nữ mà anh ấy nghĩ đến cũng là cô.” Lý Yến nói đến đây, ánh mắt rất kiên định, vô cùng kiên định.

Lý Vũ Hân vẫn luôn dựa vào tường, đầu hướng ra bên ngoài nghe Lý Yến nói, không ai biết cô đang nghĩ gì trong lòng.

“Tôi biết cô hận tôi, thật ra tôi cũng hận bản thân mình, tôi hận bản thân tại sao lúc đó không quả quyết, quả đoán hơn một chút, nổ một phát súng tự giết bản thân, cho dù anh ấy có cướp súng của tôi tôi cũng có thể cắn lưỡi tự vẫn, nói cho cùng, lúc đó tôi vẫn không đủ dũng cảm, tôi vẫn có chút mong ước bản thân có thể sống tiếp, vì vậy, tôi hận sự yếu đuối của mình, nếu không phải sự yếu đuối của tôi, anh ấy sẽ không chết, chỉ cần tôi chết rồi, tôi sẽ không liên lụy đến anh ấy nữa, anh ấy hoàn toàn có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà thoát ra ngoài, vì vậy cô nói tôi hại chết anh ấy, quả đúng là như vậy, nếu như không có tôi, thế giới của anh ấy vẫn sẽ luôn yên bình, nếu không có sự xuất hiện của tôi, anh ấy có thể làm một người bình thường như mong muốn của anh ấy, tôi là người đã hết lần này đến lần khác đã phá vỡ sự yên bình của anh ấy, mỗi lần đều mang tới nguy hiểm cho anh ấy, cuối cùng còn hại anh ấy.” Lý Yến vừa nói vừa rơi nước mắt.

“Bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì nữa? Cô yêu anh ấy cũng được, không yêu anh ấy cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.” Lý Vũ Hân lạnh lùng nói.

“Không, Lý Vũ Hân, cô tin anh ấy không?” Lý Yến nghiêm túc nhìn Lý Vũ Hân, rồi nói: “Tôi tin anh ấy, tôi tin anh ấy sẽ không chết, anh ấy không thể chết được, anh ấy là một người đàn ông kiên cường, là người đàn ông kiên cường nhất tôi từng gặp trong cuộc đời này, một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất chân chính, không ai có thể lấy đi mạng sống của anh ấy, tôi tin, anh ấy sẽ không chết, nhất định anh ấy sẽ sống lại và hồi phục lại.”

Lý Vũ Hân kinh ngạc nhìn Lý Yến, một lúc lâu không nói gì.

“Thật ra, tôi không trách bất cứ ai cả, tôi chỉ có thể trách bản thân mình, trách tôi không có năng lực cứu anh ấy.” Lý Vũ Hân đứng đó một lúc lâu không nói gì, cuối cùng mới lẩm bẩm nói.

“Anh ấy chính là một người như vậy, một người khiến cô vừa yêu vừa hận. Lần đó lúc cứu tôi anh ấy cũng dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của tôi, chắn đạn cho tôi, không có anh ấy tôi đã chết từ lâu rồi. Lần này anh ấy vì cứu cô mà trở thành như vậy, thực ra trong lòng tôi hiểu rất rõ, đây là do anh ấy muốn cứu, không ai có thể ngăn cản được, đây chính là tính cách của anh ấy, nhưng mà, Lý Yến à, tôi phải nói với cô, làm người phụ nữ của anh ấy quá khó khăn, quá vất vả, làm người phụ nữ của anh ấy thực ra nên chuẩn bị sẵn tâm lí để chấp nhận một ngày như vậy. Bây giờ tôi đứng ở đây, có một kết quả như vậy, tôi chỉ có thể nói ông trời quá bất công với tôi, tại sao tôi phải nhận lấy kết quả này? Chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi và anh ấy cả, tôi hận anh ấy sao lại ngu ngốc đến vậy, nhưng nghĩ lại, nếu anh ấy không ngu ngốc như vậy, lúc đó tôi cũng đã chết rồi. Vì vậy, tôi không thể nói gì. Tôi cũng tin, anh ấy sẽ không chết. Bởi vì, chuyện mà anh ấy đồng ý với tôi vẫn chưa làm được, anh ấy từng nói, anh ấy sẽ cầu hôn tôi.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Lý Yến, hai người phụ nữ cứ ngồi đó như vậy, ở trên ghế bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, không nói lời nào, cũng không động đậy, cứ ngây ngốc ngồi ở đó, có lẽ hai người phụ nữ đều đang nghĩ chuyện riêng của mình trong lòng, cũng có lẽ đang nghĩ về cùng một chuyện.

“Diệp Sương thì sao?” Một lúc lâu sau Lý Yến hỏi.

“Tôi bảo con bé về rồi, con bé đã ở đây vài ngày rồi, tôi không muốn con bé xảy ra chuyện, tôi mong nó có thể trở về nghỉ ngơi. Đối với con bé mà nói, người anh trai Lăng Thiên này là tất cả của con bé, nếu Lăng Thiên xảy ra chuyện, người khó chịu nhất không phải cô cũng không phải tôi, mà là Diệp Sương, không có ai có nhiều tình cảm với Lăng Thiên hơn Diệp Sương cả.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.