Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 526: Cầu hôn (5)



Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn Lý Vũ Hân, nhìn rất lâu rất lâu, cuối cùng khẽ gật đầu với Lý Vũ Hân. Anh không thể nói không, tuy anh không muốn nói không, nhưng anh tôn trọng sự lựa chọn của Lý Vũ Hân.

“Em đã thuê một căn phòng ở bên ngoài, bên trong cái gì cũng đủ cả, em ngày mai sẽ chuyển qua đó ở.” Lý Vũ Hân nói tiếp.

Diệp Lăng Thiên rất ngạc nhiên, sau đó hỏi: “Ở đây không phải khá tốt sao? Em một mình ở bên ngoài không an toàn.”

“Hiểu Tinh cũng luôn sống một mình, tại sao anh không cảm thấy cô ấy sống một mình không an toàn chứ? Lăng Thiên, em biết cảm giác trong lòng anh, có vài chuyện em đã nghĩ thông suốt rồi, nghĩ rõ ràng rồi. Yêu một người không nhất định là phải trọn đời bên nhau, từng yêu chính là hạnh phúc chính là điều tốt đẹp rồi có đúng không. Em bây giờ đã hoàn toàn có thể tự chăm sóc mình rồi, không cần lo lắng cho em.”

“Em đã quyết định rồi sao?” Diệp Lăng Thiên rất lâu sau mới hỏi.

“Ừm, em đã quyết định rồi.” Lý Vũ Hân kiên định nói.

“Vậy được rồi, ngày mai anh giúp em chuyển đồ.”

“Không cần đâu, đồ đạc của em đều đã thu dọn xong rồi, cũng không nhiều, chỉ hai vali mà thôi, em tự lái xe qua đó là được rồi, bên phía nhà mới em cũng đã thu dọn xong từ lâu rồi, đã thuê được hơn nửa tháng rồi, thật ra em có thể chuyển đi sớm, nhưng em không có, thứ nhất là Diệp Sương một mình ở nhà, em phải chăm sóc cho em ấy. Thứ hai, em cũng hy vọng đợi sau khi anh xuất viện em sẽ nói chuyện này với anh rồi mới chuyển đi. Những điều này em đều chuẩn bị nói với anh vào tối nay. Chỉ là không ngờ, anh cầu hôn trước rồi. Xin lỗi, Lăng Thiên, em khiến anh khó chịu rồi.”

Diệp Lăng Thiên mỉm cười, nói: “Không sao, đừng nói những điều này, ăn đồ ăn đi, đều sắp nguội rồi.”

“Ừm.” Lý Vũ Hân gật đầu, sau đó nhìn thấy chiếc nhẫn trên bàn, nhìn rất lâu, sau đó hỏi: “Chiếc nhẫn này rất đắt nhỉ.”

“Nhẫn có đắt hay không vốn không có liên quan quá nhiều, ở trong mắt anh nó chỉ là một chiếc nhẫn, anh hy vọng nó đại biểu cho tình yêu, đại biểu cho hôn nhân, chứ không phải là tiền bạc.” Diệp Lăng Thiên cũng nhìn chiếc nhẫn này, từ tốn nói.

“Xin lỗi.” Lý Vũ Hân rất lâu sau mới nói, cô hiểu ý trong lời Diệp Lăng Thiên.

“Đừng nói xin lỗi nữa, giữa chúng ta không cần nói mấy lời xin lỗi này nữa, mặc kệ là ai xin lỗi ai, đều không quan trọng, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, đúng không, ăn đồ ăn đi.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, giọng điệu rất nhạt, không có ai biết suy nghĩ trong lòng của Diệp Lăng Thiên lúc này.

Lý Vũ Hân ăn không nhiều, sau khi ăn vài miếng liền nói với Diệp Lăng Thiên: “Em ăn no rồi, em... về trước đây.”

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, sau đó gật đầu, cũng đứng dậy nói: “Đi thôi.”

“Anh ăn đi, em bắt taxi về công ty lấy xe, ngày mai còn phải chuyển nhà, anh ăn tiếp đi, em không có khẩu vị. Đi trước đây.” Lý Vũ Hân nói với Diệp Lăng Thiên, sau đó cầm túi của mình xoay người đi, khoảnh khắc xoay người đi xuống tầng, nước mắt của cô rơi như mưa. Trái tim của cô rất rất đau, thật ra sự khó chịu trong lòng cô so với Diệp Lăng Thiên càng nhiều hơn, giống như những gì cô nói, cô yêu sâu sắc người đàn ông này, nằm mơ đều muốn có thể có một ngày Diệp Lăng Thiên cầu hôn cô, nhưng, tình yêu của Diệp Lăng Thiên quá nặng nề, cô không thừa nhận nổi. Rõ ràng yêu, lại phải nói chia tay với đối phương, loại đau đớn này có lẽ là đau nhất độc ác nhất trên đời này.

Diệp Lăng Thiên ngồi ở đó, ngồi thẫn thờ, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn Lý Vũ Hân mặt giàn giụa nước mắt, vừa lau nước mắt vừa đứng ở rìa đường dưới tầng đợi taxi, sau đó nhìn Lý Vũ Hân lên taxi rồi rời đi.

Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc, từ từ hút, nhìn ánh đèn màu sắc của bên ngoài, yên lặng nhìn, trầm mặc mãi, rất lâu rất lâu sau tàn thuốc cháy tới tay mới buông ra, đứng dậy đi xuống dưới tầng quẹt thẻ thanh toán. Sau đó cầm hoa và nhẫn ở dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên phục vụ của nhà hàng tây một mình đi ra khỏi nhà hàng rồi lên xe, lái xe không có mục đích trên đường, cuối cùng bất tri bất giác đến bên sông, nhìn tháp đồng hồ, Diệp Lăng Thiên bỗng dừng xe lại. Đỗ xe ở bên đường, một mình đến bên sông, nhìn tháp đồng hồ, nhìn dòng sông, dòng suy nghĩ quay trở lại buổi tối tết năm ngoái, cũng tháp đồng hồ, cũng dòng sông, cái thiếu chỉ là cô gái đã ở bên cạnh anh cùng ngắm ánh đèn của con thuyền trên dòng sông.

Diệp Lăng Thiên bỗng đi tới bên xe, cầm bó hoa và chiếc nhẫn, lại tới bên sông, không chút do dự ném toàn bộ hoa và nhẫn vào trong sông. Rất nhiều người có thể sẽ cảm thấy đáng tiếc, sẽ cảm thấy Diệp Lăng Thiên đang phát điên, chiếc nhẫn mua mấy trăm triệu nói vứt là vứt, thật ra Diệp Lăng Thiên không nghĩ như vậy, giống như những gì anh nói trước đó. Trước khi mua chiếc nhẫn có lẽ là tiền, nhưng sau khi anh mua, chiếc nhẫn không phải là tiền nữa, nó đại biểu tình yêu của Diệp Lăng Thiên, đại biểu cho hôn nhân, bây giờ mất tình yêu cũng không còn hôn nhân, chiếc nhẫn này cũng trở nên không có bất kỳ ý nghĩa gì rồi, Diệp Lăng Thiên tuyệt đối sẽ không đem chiếc nhẫn này bán đi đổi lấy tiền, bởi vì đó là sự sỉ nhục với tình yêu, sự sỉ nhục đối với Lý Vũ Hân và bản thân anh, cho nên anh không chút do dự mà ném chiếc nhẫn vào trong dòng sông.

Diệp Lăng Thiên trực tiếp rút điện thoại ra gọi điện cho Trần Tuấn Lương.

“Alo, sir!”

“Đang làm gì?” Diệp Lăng Thiên trực tiếp hỏi.

“Ở căn cứ, đang cùng các anh em uống rượu ăn đồ nướng, đồ nướng vẫn là lão Chu lái xe đến trong quán của các anh trực tiếp mang tới, lão đại, anh có muốn qua đây cùng ăn không? Chúng ta người đông, ăn mới có hứng.” Trần Tuấn Lương mỉm cười, Diệp Lăng Thiên nghe bên đó rất náo nhiệt.

“Được, tôi lập tức qua, cậu bảo mọi người mua thêm ít rượu ở đó đợi tôi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, trực tiếp cúp máy, sau đó lái xe đến bên căn cứ huấn luyện.

Tính cách của con người Trần Tuấn Lương có khác biệt rất lớn với Diệp Lăng Thiên, anh ta thích nói chuyện, rất thoải mái, thích kết giao bạn bè, ở bên căn cứ huấn luyện, theo như Diệp Lăng Thiên biết, anh ta ở căn cứ thường xuyên mời mọi người cùng uống rượu ăn cơm, mặc kệ là nhân viên bình thường cũng được hay tầng lớp quản lý cũng được, anh ta đều gọi anh gọi em, mọi người đều phục anh ta, xem anh ta là đại ca. Mà đối với Diệp Lăng Thiên lại khác, mọi người đối với Diệp Lăng Thiên là thật lòng kính phục và sùng bái, Diệp Lăng Thiên đối với những nhân viên này mà nói, có chút tồn tại như vị thần.

Khi Diệp Lăng Thiên đến căn cứ huấn luyện, mới phát hiện hơn 20 người ở trong nhà ăn của căn cứ đem bàn xếp lại cùng uống rượu ăn đồ nướng, bầu không khí rất sôi nổi, Diệp Lăng Thiên sau khi tới gần như tất cả mọi người đều đứng dậy, đều gọi Diệp tổng.

“Mọi người đều là anh em, không cần khách sáo như vậy, đều ngồi xuống cả đi, nhường một chỗ cho tôi, nào, tôi uống cùng mọi người, tối nay ai không uống say người đó con mẹ nó chính là cháu.” Diệp Lăng Thiên đi tới trực tiếp nói, anh rất ít nói bậy mắng người, lần này rất ngoại lệ.

Trần Tuấn Lương và Chu Ngọc Lâm nhìn dáng vẻ của Diệp Lăng Thiên đều có hơi lạ, bởi vì đây không giống phong cách của Diệp Lăng Thiên, nhưng bọn họ cũng không tiện nói gì, chỉ là cho rằng Diệp Lăng Thiên tối nay rất hứng chí mà thôi.

Diệp Lăng Thiên gia nhập trầu rượu, mở rượu ra bắt đầu uống trước, Diệp Lăng Thiên vừa tới, mọi người tự nhiên đều bắt đầu kính Diệp Lăng Thiên, mà Diệp Lăng Thiên gần như là ai tới cũng không từ chối, hết ly này đến ly khác, không ngừng uống.