Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 790: Công ty tập đoàn (năm)



"Anh nói có lý. Sau khi em về sẽ bảo bộ phận nhân sự đi thu xếp chuyện này ngay." Trần Tuấn Lương suy nghĩ một lát, sau đó rất cao hứng nói.

"Đúng rồi, Diệp Sương đâu? Dạo này con bé đang làm gì vậy? Đã lâu không thấy con bé tới tìm tôi rồi."

"Cô ấy vẫn đi làm mỗi ngày, làm việc rất chăm chỉ, cảm giác cũng học được rất nhiều điều. Sau một thời gian làm việc, cô ấy đã thay đổi rất nhiều, trưởng thành hơn rất nhiều. Cô ấy thật sự rất bận, đi làm từ thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy chủ nhật ở nhà đọc sách, tự học bổ túc mấy chương trình học chắc chắn sẽ thi của đại học năm thứ tư, chẳng phải đã sắp thi học kỳ sao? Cho nên hết giờ làm về là cô ấy lại đọc sách, có đôi khi em nhìn thấy cũng rất đau lòng."

"Học thêm vài thứ là chuyện tốt, chỉ là cậu cũng phải bảo con bé chú ý giữ sức khỏe. Đúng rồi, trước cuối năm cậu phải đưa con bé tới bệnh viện kiểm tra một lần đấy. Lúc đi kiểm tra giữa năm nay, mặc dù bác sĩ nói không có vấn đề gì, tất cả đều bình thường, nhưng cứ nửa năm đi kiểm tra một lần vẫn bảo đảm hơn."

"Vâng, em biết rồi. Chờ cô ấy thi xong, em sẽ dẫn cô ấy tới bệnh viện."

Khi Diệp Lăng Thiên đến thành phố Y thì trời đã tối. Một đám lãnh đạo công ty con của thành phố Y đã ở trong sân bay chờ đón Diệp Lăng Thiên và Trần Tuấn Lương. Sau đó, đám người Diệp Lăng Thiên lại lên xe của chi nhánh công ty thành phố Y đi thẳng tới nhà hàng ăn cơm chiều. Tất cả những điều này đều do người của chi nhánh công ty thành phố Y thu xếp.

Trong bữa ăn, Diệp Lăng Thiên cũng không nói chuyện nhiều, bảo người của chi nhánh công ty thành phố Y báo cáo công tác liên quan tới chuyện treo biển ngày hôm sau.

Đương nhiên, lúc nên nghiêm túc phải nghiêm túc, lúc nên hiền hòa phải hiền hòa. Trong bữa tiệc, Diệp Lăng Thiên cũng uống nhiều rượu, dù sao cũng phải cho người của chi nhánh công ty thành phố Y chút ngon ngọt, nếu không sẽ khiến người ta tưởng sếp tổng anh rất bất mãn với bọn họ. Sau khi cơm nước xong Diệp Lăng Thiên từ chối hoạt động giải trí do người của chi nhánh công ty thành phố Y thu xếp, quay về thẳng khách sạn. Trần Tuấn Lương đương nhiên đi theo anh.

Diệp Lăng Thiên vừa đến khách sạn, đang chuẩn bị đi tắm thì điện thoại di động đổ chuông. Anh nhìn số, thấy là Lục Oánh gọi tới. Anh suy nghĩ, chắc Lục Oánh gọi tới hỏi mình về chuyện công ty con ở thành phố Y thành lập vào ngày mai.

"Alo, chị Lục."

"Lăng Thiên, tôi vừa quay về Đông Hải mới biết được ngày mai chi nhánh công ty thành phố Y của các anh sẽ treo biển. Anh ở đâu? Anh đang ở thành phố Y à?" Lục Oánh hỏi.

"Đúng, tôi mới tới chiều nay."

"Thế này đi, bây giờ tôi đang ở sân bay chuẩn bị lên máy bay. Hai giờ nữa, anh thu xếp cho một chiếc xe đến sân bay đón tôi. Chuyện này giao cho anh, tôi sẽ không thu xếp người khác đi đón tôi nữa." Lục Oánh nói thẳng.

"Chị sắp tới thành phố Y à?" Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc.

"Ừ, tôi vốn định bay tới thành phố Y vào ngày mai, chiều mai tôi có chút việc ở thành phố Y. Tại vừa nghe nói chi nhánh công ty thành phố Y của các anh sẽ treo biển vào ngày mai nên tôi bay luôn tối nay, sáng mai tham dự lễ trao biển của chi nhánh công ty thành phố Y các anh. Vậy anh có thể thu xếp được xe không? Nếu không được, tôi sẽ bảo thư ký đi thu xếp cho xe của đơn vị khác qua đón."

"Xe thì chắc chắn sẽ có. Được rồi, vậy tôi sẽ đi thu xếp ngay. Đúng rồi, chị đã thu xếp được chỗ ở chưa?"

"Chưa, tôi vừa quyết định đi, những việc sẽ đều do anh thu xếp nhé. Tôi phải lên máy bay rồi, cúp máy trước đây." Lục Oánh nói xong lại cúp máy.

Diệp Lăng Thiên ngẩn người. Sao Lục Oánh lại tự mình đến? Anh suy nghĩ một lát, sau đó gọi điện thoại thẳng cho tổng giám đốc chi nhánh công ty thành phố Y, bảo anh ta tới phòng mình.

"Sếp Diệp."

"Là thế này, tôi vừa nhận được thông báo, lát nữa tổng giám đốc Lục sẽ đến thành phố Y." Diệp Lăng Thiên nói thẳng.

"Tổng giám đốc Lục à?" Tổng giám đốc chi nhánh thành phố Y nhất thời không nghĩ ra Tổng giám đốc Lục là ai.

"Tổng giám đốc Lục chính là Lục Oánh – Chủ tịch tập đoàn Đại Đường. Anh biết người này không?" Diệp Lăng Thiên mỉm cười và giải thích.

"Ồ? À, tôi biết, tôi biết." Tổng giám đốc này giật mình.

"Thế này nhé, anh sắp xếp một chiếc xe và một tài xế chờ tôi ở dưới tầng sau một tiếng nữa, tôi phải ra sân bay đón tổng giám đốc Lục. Mặt khác, anh thuê một phòng trong khách sạn này, không nhất định phải là phòng cấp năm sao, dù sao cứ đặt phòng tốt nhất của khách sạn này là được rồi.

Anh tự mình đi thu xếp những chuyện này. Đúng rồi, nghi thức khai trương ngày mai sẽ có chút thay đổi. Ngày mai, Tổng giám đốc Lục sẽ đích thân tham dự. Được rồi, chỉ có mấy chuyện này thôi, anh đi thu xếp đi." Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.

"Tổng giám đốc Lục đích thân tới tham dự ạ? Chuyện này… chuyện này… sếp Diệp, Tổng giám đốc Lục yêu cầu ngồi xe gì vậy? Xe tốt nhất ở chỗ chúng tôi cũng chỉ là một chiếc xe thương mại Buick. Hay là tôi cho người thuê chiếc xe tốt hơn?" Tổng giám tốc chi nhánh thành phố Y rất kinh ngạc.

"Sao vậy? Chi nhánh thành phố Y các anh có đầy đủ kinh phí, đúng không? Bất kể xe gì, chỉ cần có xe là được. Không cần phải thu xếp xe đặc biệt gì. Tổng giám đốc Lục có thứ cao cấp nào mà chưa từng dùng qua, còn cần những thứ đó của các anh sao? Đi đi, anh cứ căn cứ theo suy nghĩ của mình để thu xếp là được. Một giờ sau tôi sẽ xuống tầng. Anh bảo tài xế lái xe chờ tôi ở dưới tầng." Diệp Lăng Thiên cạn lời nói.

Đợi đến khi Tổng giám đốc đi rồi, Diệp Lăng Thiên vẫn đi tắm, sau đó thay quần áo rồi xuống tầng.

Quả nhiên chiếc xe đỗ ở dưới tầng là chiếc xe thương vụ. Đối với đám người chi nhánh công ty thành phố Y, Lục Oánh chính là một thần thoại. Cho nên bọn họ vừa nghe nói Lục Oánh tới thì rất căng thẳng, sợ mình thu xếp không tốt. Nhưng đối với Diệp Lăng Thiên, Lục Oánh chính là Lục Oánh, hình như cũng không gì đặc biệt.

Xe chạy gần một giờ mới đến sân bay. Diệp Lăng Thiên bảo tài xế đỗ xe trong bãi đỗ xe. Đợi đến nhận được điện thoại của Lục Oánh, Diệp Lăng Thiên mới bảo tài xế lái xe lên vị trí lối ra trên tầng. Lục Oánh và thư ký của bà ta đang đứng chờ ở đó. Diệp Lăng Thiên xuống xe, mở cửa cho Lục Oánh và ngồi cùng bà ta ở ghế sau.

"Sao chị lại muốn tới tham dự lễ khai trương chi nhánh thành phố Y vậy?" Diệp Lăng Thiên hỏi.

"Sao thế? Tôi không tới được sao?" Lục Oánh mỉm cười, sau đó nói: "Đầu tiên, đây là chi nhánh đầu tiên của công ty An Bảo, cũng là bước khởi đầu mở rộng quy mô công ty An Bảo của các anh.

Hơn nữa, khu vực thành phố Y này vẫn luôn là trọng tâm kinh doanh bất động sản của tập đoàn Đại Đường chúng tôi, cho nên việc thành lập chi nhánh thành phố Y có ý nghĩa quan trọng với cả tập đoàn Đại Đường chúng tôi. Cộng thêm chiều mai tôi phải tới thành phố Y có việc, cho nên tới sớm hơn, thuận tiện tham dự lễ khai trương của các anh, tìm hiểu chút tình hình liên quan. Lần này các anh tính chuẩn bị hoạt động khai trương lớn tới mức nào?"

"Tôi không tính làm lớn lắm, cũng chỉ có người trong công ty ăn mừng thôi. Tôi không thích làm những hoạt động mang chủ nghĩa hình thức này."

"Tôi có thể yêu cầu anh một chuyện không?" Lục Oánh nghĩ ngợi rồi nói.

"Chuyện gì vậy?"

"Anh nghĩ cách mời thêm một vài phóng viên truyền thông tin tức trong buổi khai trương ngày mai, thanh thế càng lớn càng tốt, tốt nhất là ngày mai còn có thể thu xếp một buổi họp báo tin tức."

"Tại sao?"

"Tôi cần phải tạo thế, không chỉ tạo thế cho công ty An Bảo các anh, còn phải tạo thế cho tập đoàn Đại Đường chúng tôi. Anh hiểu rõ ý của tôi chứ? Anh cứ xem như làm một việc giúp tôi được không?"

"Chuyện này thì không có vấn đề gì, cũng chỉ tăng thêm chút dự toán thôi. Nhưng… bây giờ muộn thế này, sợ là không tiện liên hệ với phóng viên truyền thông tin tức vào lúc này?" Diệp Lăng Thiên nhíu mày hỏi.

"Anh nói cũng phải, cũng tại tôi không hỏi thăm tin tức này trước. Như vậy đi, tôi sẽ thu xếp cho người khác mời phóng viên. Anh thu xếp cho người của anh bố trí lại trình tự ngày mai ngay trong đêm. Chuyện này sẽ do thư ký của tôi và người chi nhánh thành phố Y các anh sắp xếp. Thật ngại quá, Lăng Thiên, hoạt động này thật sự rất có lợi cho chúng tôi." Lục Oánh cũng hơi áy náy.