Tổng Tài Ngược Kiều Thê

Chương 22: Đế vương xấu hổ. "***"



"Này... Này... Anh đừng có mà làm bậy!"

Nam Môn Thần cố giữ cái mỏ hỗn, bắn khẩu khí cao ngút, nhưng khuôn mặt xanh chành như tàu lá chuối thì sao qua mặt được Mặc Tử Hiên.

Hắn có chút xấu hổ, vành tai ửng đỏ kỳ cục, hắn nhìn thân dưới bị đối phương đè chặt, vật tượng trưng của đàn ông chạm nhau chỉ cách một lớp quần sịp mỏng.

"Ai nha! Hoá ra anh cũng có điểm yếu cơ đấy!"

Mặc Tử Hiên nhếch mép cười ngạo nghể, hắn chống cự muốn thoát khỏi, liền bị khoá chặt hai tay lên đỉnh đầu.

Khuôn mặt tuấn mĩ của Mặc Tử Hiên ngày một gần, tim hắn đập nhanh, gần như hắn cố nín thở.

Không thể tin được Mặt Tử Hiên thật sự đã chạm bờ môi mềm lên đôi môi nan tính của hắn, thân thể lột trần kia, truyền hơi ấm qua lớp áo ngủ sơ mi mỏng tên của hắn.

"Ùm." Hắn cắn mạnh bờ môi đối phương, dĩnh mỏ hỗn chửi sấp mặt tên Mặc Tử Hiên dám chiếm tiện nghi của mình, nếu giết người không ở tù hắn sẽ giết 8 đời tổ tông tên khốn bó trường trên người mình này.

Tin đồn xa là đế vương hắc bang giết người không gớm tay, nhưng thực tế hắn chỉ dụng cực hình cho đối phương chịu không nỗi mà tự kết liễu mạng sống. Nói hắn không tin toán là hoàn toàn sai, vì mấy ai đi đêm hoài mà không gặp ma.

Hắn tính toán lách luật pháp cả rồi. Thế giới ngầm sẽ không tránh khỏi ám toán hãm hại soán ngôi, đã ngồi trên ngai vàng thì phải nhìn xa trông rộng, phòng địch xa, tra rõ cận thần, vì thế ngoài sáng có Thiệu Phong là cánh tay phải và Hàn Thanh là cánh tay trái, trong tối thì có Niệm Từ là trợ thủ đắt lực thay mặt hắn ra trận và đặc biệt các cận thần chính tà không bao giờ chạm mặt nhau.

Hắn trừng mắt quát tháo tên bá đạo mạo phạm thân thể hắn, còn cho hắn ném mùi vị bị nam nhân hôn, đầu hắn tức muốn xịt khói:

"Con mẹ nó! Ngươi bị Gay hả? Mẹ nó, gớm chết đi được!!!"

Hắn quẹt đi dư vị gớm ghiếc trên môi mình, đúng là sự sĩ nhục lớn trong đời hắn mà, ai đời là bá vương lại bị một nam nhân đè dưới thân, còn 5 lần 7 lượt mạo phạm thân thể, mà người này lại là tên tình địch mà hắn ghét cay ghét đắng, không đội trời chung.

Mặc Tử Hiên đúng là quá cao tay, người ta có câu lấy độc trị độc. Anh ta lại áp dụng lấy nam nhân trị nam nhân, anh dư sức biết Nam Môn Thần ghét mình, nên cách này áp dụng rất hợp lý.

"Trả cho anh đấy!"

Mặc Tử Hiên quẹt máu trên môi, rồi tiện tay lột phăng chiếc áo trên người ném phủ lên mặt Nam Môn Thần, thân dưới của hắn được nới lỏng, nghĩ có lẽ đối phương đã dừng tay, nhưng hắn vừa giở khăn ra thì thấy Mặc Tử Hiên đang tháo cút quần tuột hẳn xuống lộ cả sịp ra.

"Mặc Tử Hiên! Não anh có vấn đề hả?" "Thà anh yêu An Ngôn tôi có chấp nhận... Anh mà yêu tôi! Tôi trảm thằng nhỏ của anh đấy!"

"Èo... Ý anh là cho phép tôi yêu vợ mình à?"

Mặc Tử Hiên lộ ra nụ cười tà tứ, vỗ vỗ má đối phương, đồng thời ném chiếc quần xuống cạnh hắn.

Nam Môn Thần cũng nhận ra cái miệng phát ngôn của mình sai sai khúc nào đó, hắn rụt người lùi về sau, ánh nhìn đổ về hướng An Ngôn, tất nhiên hắn không bao giờ muốn để mất An Ngôn, cả đời này nhà họ An nợ hắn rất nhiều, cô vợ kiều diễm kia mãi mãi chỉ được thuộc về riêng hắn.

"Đừng có mơ tưởng viễn vong!" Nam Môn Thần trừng mắt bao nhiêu, vẫn không áp đảo được lá gan phòng to của Mặc Tử Hiên, nhanh chóng tay đã bị trói bằng áo sơ mi kia, chân cũng bị dây nịt khoá chặt.

Thật ra Nam Môn Thần hít phải mùi hương trên người Mặc Tử Hiên, thế nên sức lực gần như yếu dần, hắn cảm thấy hơi buồn ngủ...

Lúc tỉnh lại thì thấy mình nằm trên giường phủ chăn kính người, thân thể lại không mặc gì ngoài sịp.

"Thiếu gia, tỉnh rồi sao?" Thiệu Phong bước đến đạt bộ đồ xuống bên cạnh hắn.

Hắn đơn người... Muốn hỏi chuyện giữa mình với tên Mặc Tử Hiên, nhưng căn bản không biết hỏi kiểu gì cho đỡ nhục, bởi khi vừa mở miệng, thì tay chạm trúng vật nhỏ gì đó, ngó xuống thấy là chiếc bông tai, mà hắn nhớ không lầm đây là vật đính sáng chói trên vành tai của Mặc Tử Hiên.

Thiệu Phong không nói gì, hay hỏi gì thêm, càng khiến hắn lo lắng. Hắn gần nữ sắc thì chả sao, chứ dính vào nam nhân trên giường thì đúng là quá mất mặt.

"Thiếu gia, người sao vậy?"

Nhìn nét mặt truy vấn của trợ lý, hắn cũng chỉ biết lặng lẽ diếm chiếc hoa tai kia đi, chợt nhớ đến An Ngôn. Hắn vô tư tréo xuống giường mà quên mình chỉ mặc mỗi sịp.

Thiệu Phong vội quay đi, hắn hiểu vấn đề, lập tức lấy y phục bên cạnh mặc vào.

"An Ngôn đâu?"

Thiệu Phong bất đáp dĩ chỉ ra cửa sổ, An Ngôn đang ở ban công nói chuyện cùng Nam Môn Thiên.

Nam Môn Thần nóng soi gan thật, hết tên công tử hoàng gia kia, giờ lại đến thằng em trai ngoài giá thú. Hắn nghĩ An Ngôn đúng là càng ngày càng lẳng lơ. Kẻ địch không ở đâu xa mà ngay bên cạnh hắn, nữa giây hắn cũng thấp thổm lo sợ vợ mình ngoại tình.

Hắn không thèm nói gì, bước xuống lầu, đuổi hết tất cả người hầu, ngoại trừ vú nuôi Mộc Bình được giữ lại, tăng cường thêm 100 vệ sĩ canh gác, nhưng toàn là vệ sĩ nữ.

Sau khi hắn đi khỏi. An Ngôn xuống lầu không thấy một bóng hầu gái nào, tiến ra sân không khỏi kinh ngạc khi thấy đám người mặc đồ đen canh gác từ 20 người giờ gia tăng thêm nhiều.

Đôi mắt cô cụp xuống u buồn, là hắn đang muốn giam giữ cô vĩnh viễn trong ngôi nhà dát vàng nhưng lạnh lẽo này sao?

Nếu cô được lựa chọn lại, cô thà không nghe theo di thư của cha mà quay đầu gả cho một tên đại ác ma. Bây giờ trong lòng cô thì Nam Môn Thần rất đáng sợ, thật sự đáng ghét, một tên đại ma đầu tàn bạo.

An Ngôn mang vẻ mặt sầu não dạo quanh vườn hoa trong sân, ngẩn đầu nhìn lên bầu trời đêm sau mưa có cầu vòng, lòng càng thêm tủi thân, nước mắt tự dưng trào ra không ngăn được. Sau cơn mưa đêm thì cầu vòng xuất hiện bao quanh ánh trăng sáng.

Cầu vòng xuất hiện vào ban đêm có ý nghĩa là nếu cuộc đời của bạn khá khó khăn, gian nan và u tối, hãy dừng lại và chờ đời một người nào đó sẽ chấp nhận làm ánh sáng soi sáng bước đi trong cuộc đời bạn. [Sưu tầm]

Nam Môn Thiên trên lầu cao nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của nàng không khỏi xót thương...

An Ngôn ấm ức khóc thành tiếng, cô nhớ cha và em trai lắm, thật sự lúc này cô khát khao được tự do, được theo đuổi nghệ thuật. An Ngôn rất thích trở thành hoạ sỹ truyện tranh, nhưng cha cô đã nhiều lần ngăn cấm, ông chỉ muốn cô ngoan ngoãn làm một tiểu thư được cưng chiều. Ông từng nói vào môi trường đó nhiều đấu đá ganh ghét, hãm hại nhau lắm, ông sợ cô không chịu nỗi áp lực.

Nam Môn Thần đã biến cuộc đời cô trở nên u tối, thật sự không có lối đi nào sáng như ý nghĩa của cầu vòng kia. Cô có thoát được khỏi hắn đâu mà chờ đợi ai. Mới có mấy tháng hôn nhân, mà cô đã không chịu nỗi người chồng chiến tranh lạnh, 24/24 giờ đều nổi trận lôi đình.

"Tôi ghét anh... Nam Môn Thần, sau khi điều tra rõ cái chết của cha, giải oan cho gia đình tôi. Tôi nhất định sẽ rời khỏi anh."