Tổng Tài Ngược Kiều Thê

Chương 29: Nghi ngờ



"Nói cậu bao nhiêu lần rồi! Tránh xa An Ngôn đó ra!"

Nam Môn Thần tỉnh lại, liền nhận lấy một tràn quát tháo từ người đàn ông kia, hắn chưa kịp nói gì thì hai vai đã bị người đàn ông bấu chặt.

"Đau!"

Nam Môn Thần phát ra thanh âm khó chịu, gạt tay đối phương ra, đồng thời lật người up xuống, tấm lưng chi chít vết thương lộ rõ.

"Làm đi!"

"Làm gì?"

Nam nhân kia đơ ra vài giây, nuốt nước bọt một cái, vô thức hỏi.

Nam Môn Thần cau mày, ngước lên nhìn khuôn mặt ai kia đang đỏ như quả gấc.

Người đàn ông khi nảy hùng hổ như cọp giờ lại như mèo nhỏ mắc cỡ, khuôn mặt nam nhân này rất tinh xảo, máu tóc xoăn tôn rõ vẻ đẹp phi giới tính.

"Thường ngày anh lo chơi không hả?"

Nam Môn Thân giật bàn tay nam nhân đặt lên lưng mình.

"Nhanh lên!... Tôi hết chịu nỗi rồi!"

"!!"

An Ngôn chân vừa chạm thềm cửa, vô thức bụm miệng ngăn cảm xúc sốc khi nghe thanh âm vừa rồi từ miệng Nam Môn Thần.

Cô mang thuốc mà vú Mộc Bình nấu vào cho chồng, không ngờ nghe những từ ngữ đen tối kia.

"Còn không mau rút nó ra!"

An Ngôn nghe thêm câu này, thật sự cô không nghĩ họ trong sáng được, đưa tay đẩy hí cửa xem, đại não cô ngưng động trong thoáng giây, cảnh tượng nam nhân kia kẹp thân dưới Nam Môn Thần, dù người đó vẫn mặc y phục, nhưng tư thế này quá là ám dục rồi, cô nhìn Nam Môn Thần rất hưởng thụ.

Tránh bị phát hiện An Ngôn xoay người đi, nhưng vụn dề vấp té.

Hai người bên trong bị kinh động.

"Là ai?"

Người đàn ông kia lớn tiếng hỏi, khiến An Ngôn rối não không biết có nên lên tiếng hay không, dù sao chuyện hai nam nhân làm vừa nãy làm, thật sự đáng xấu hổ.

"Cô làm trò gì ở đây?" Nam Môn Thần khoát áo ngủ chỉnh tề đứng trước nữ nhân đang phịch dưới sàn.

Anh ta? An Ngôn ngẩn nhìn thân 10 thước cao vai 5 tất rộng, hắn quả thật to lớn đến đáng sợ.

"Tôi mang thuốc cho anh!" An Ngôn chỉ tay vào chén thuốc vỡ vụn bên cạnh.

Nam Môn Thần liếc lấy một cái qua lo, nhưng máu nơi ngón tay An Ngôn khiến hắn nhíu mày.

"Tôi chưa thấy nữ nhân nào vụng về như cô đấy!"

An Ngôn chưa kịp đáp lời thì đã bị hắn ép vào tường, miệng vừa há tính chửi, thì chiếc băng keo cá nhân đã dán vào ngón tay áp út bị thương của nàng.

"A!" An Ngôn giờ mới nhận ra tay mình bị thương, lúc nãy thần trí để ở Nam Môn Thần mà không có cảm giác da thịt đau.

Người đàn ông kia nét mặt thoáng chút khó chịu qua hành động siết chặt đôi tay, phát ra âm thanh "rôm rốp."

An Ngôn bất giác nhìn sang thấy thế, trong lòng càng thêm nghi hoặc mối quan hệ không minh bạch của hai người đàn ông này.

Nam Môn Thần bước tới chắn cho nam nhân kia khỏi bàn tay nữ nhân muốn giật mặt nạ của người bên cạnh hắn bấy lâu.

"Anh và anh ta là mối quan hệ gì?"

"Hừ! Quan hệ của chúng tôi, cô đã thấy rõ rồi đấy! Chớ có đụng tới người của tôi!!!"

Nam Môn Thần hừ lạnh một tiếng, tóm tóc cô ghị ra sau, khuôn mặt xinh xắn đã hướng về hắn, mi tâm hắn tối sầm lại, giọng nói âm lãnh đến đáng sợ.

Nam nhân kia là người rất quan trọng với anh ấy ư? An Ngôn thật sự không biết nên khóc hay nên cười nữa. Hắn vì Từ Hoa Kiều ngược đãi cô, thì cô có thể hiểu, nhưng vì một người đàn ông mà cảnh cáo cô thì quả thật không thể dừng hoài nghi nhân sinh.

"Nhìn cái gì? Ra ngoài!"

Nam Môn Thần trừng mắt, lớn tiếng xua đuổi, cô nhìn người đàn ôn phía sau hắn khoé miệng kia nhếch lên đắt ý, rồi nhìn bàn tay hắn đang siết chặt.

An Ngôn vừa rời khỏi thì Nam Môn Thần xả vai, sở dĩ tay hắn siết chặt là để kiềm chế cơn đau trên lưng.

"Sao không nói rõ mối quan hệ của chúng ta..."

"Không cần!"

Người đàn ông vừa dìu hắn đến giường vừa bày tỏ thắc mắc, liền bị khẩu khi của hắn chặn lại.

Trước giờ phàm việc gì Nam Môn Thần cũng không nói hai lời, bên cạnh hắn đã lâu năm, tâm tư hắn thế nào, người đàn ông điều nắm 89 %, thế nên không hỏi nữa.

"Thuốc này giảm đau." Người đàn ông ập 2 viên thuốc vào miệng Nam Môn Thần.

Anh ta lắc đầu bất lực, rồi khoát áo rời khỏi phòng, xuống dưới lầu bao nhiêu con mắt nhìn anh như đang muốn anh ta lý giải điều gì đó.

"Các người, nhiều chuyện quá!"

Đám vệ sĩ lui hết ra sân, anh nhìn thấy An Ngôn ở trước cửa, khoé miệng cong lên tia giảo hoạt.

"Tôi về nhé!"

An Ngôn nhìn bóng người đàn ông vào xe, tâm tình có chút bực dọc, cô cảm thấy người đàn ông này có tình cảm không bình thường với chồng mình. Ánh mắt nhìn cô khi được Nam Môn Thần che chắn, trông rất đắc ý.

"Vú... Anh ta là ai vậy?"

An Ngôn quay qua hỏi Mộc Bình, nhưng thấy bà lưỡng lự, nên nàng không không làm khó bà nữa.

"Thôi vậy! Vú mang thuốc lên cho Nam Môn Thần giúp con nhé!"

An Ngôn đặt chén thuốc lên tay bà, rồi ôm tâm tư rối bời ra khuôn viên sân dạo bước cho khoay khoả.

Mộc Bình mang thuốc vào phòng, thấy Nam Môn Thần dường như đã ngủ, bà thu dọn gọn ghẻ vật dụng trong phòng, vô tình tay chạm trúng bức hình cô bé gái xinh xắn.

"Nam Môn Thần... Con là quá cố chấp."

Lời của bà Nam Môn Thần đã nghe, và nhìn trộm vóc dáng gầy guộc của bà, khoé mắt hắn có chút cay.

Mộc Bình kéo chăn tỉ mỉ giữ ấm cho Nam Môn Thần, người hắn toát mồi hôi lạnh, khiến bà đau lòng.

Hắn mở mắt ra nhìn rõ biểu cảm trên mặt người phụ nữ trung niên, nhưng rồi giả vờ ngủ tiếp...

[...]

Tiệc cưới diễn ra long trọng, An Ngôn ngồi phía dưới thầm ngưỡng mộ cái hạnh phúc này.

"An Ngôn."

Tiếng nam nhân vọng đến từ phía sau. An Ngôn phản xạ quay lại, thấy Mặc Tử Hiên đang bước đến.

"Chào anh!" An Ngôn cẩn trọng nhìn xung quanh, sợ Nam Môn Thần xuất hiện, khó khăn lắm mới được hắn cho phép ra ngoài.