Tổng Tài Ngược Kiều Thê

Chương 7: Vú... Thật sự anh Môn Thần bị bỏng mặt thật hả?



Tiếng gì thế nhỉ?

An Ngôn nghe âm thanh gì đó phát ra từ phòng bếp, chậm rãi đẩy cửa ra.

Nam Môn Thiên quay lại, trên người anh ta là chiếc tạp dè, trên tay đang cầm sạn, cô hướng mắt về sau nam nhân thấy là món cơm đang chiên.

- Cần tôi giúp không?

An Ngôn bước vào cầm lấy sạn đảo cơm. Nam Môn Thiên nhúng vai một cái rồi ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn chờ đợi.

Nam Môn Thần bước vào, Nam Môn Thiên liền niềm nở kéo ghế mời anh trai ngồi.

- Anh hai ăn sáng.

Nam Môn Thần giật tay ra, phủi phủi nơi mà tay Nam Môn Thiên đã chạm vào, trừng mắt cảnh cáo.

- Đừng tỏ ra thân thiết với tôi.

An Ngôn nghe giọng điệu dữ tợn đó, bất giác ngoảnh lại quan sát. Anh em nhà này là không thuận hoà sao? Từ lúc Nam Môn Thiên hiện diện trong nhà, thì cô không bao giờ thấy Nam Môn Thần ăn cơm ở nhà nữa.

An Ngôn rất khéo nấu nướng, nhanh chóng món cơm chiên thơm phức đã phân ra hai dĩa đắt trước mặt anh em nhà họ Nam.

Nam Môn Thiên nho nhã ăn rất từ tốn, cảm thấy cô gái xinh đẹp này nấu ăn khá ngon.

Nam Môn Thần liếc ánh mắt sắt lạnh đâm vào An Ngôn phía sau em trai.

An xong bữa cơm, Nam Môn Thiên đến bệnh viện làm việc.

Nam Môn Thần lôi An Ngôn vào phòng riêng.

- An Ngôn... Cô đang cố tình quyến rũ em trai của tôi sao?

- Em không có!

- Cô nghĩ vừa nãy... Tôi bị mù chắc?

Nam Môn Thần bóp chặt khuôn hàm xinh đẹp ép cô vào kệ sách, một quyển sách rơi xuống trúng đầu An Ngôn, cô có chút choáng ván đứng không vững.

Nam Môn Thần cho là cô giả vờ, chẳng mãi mai hỏi hang, bàn chuyển xuống bóp cổ nàng.

- Lại diễn à?

An Ngôn phản kháng dậm vào chân hắn, đồng thời cắn vào bắp tay chắc khoẻ, tuột khỏi liền nhanh chân chạy ra cửa, nhưng cánh tay dài với theo tóm mái tóc dài của nàng kéo lại, ép cô phải ngẩn nhìn vào mắt hung hãng của hắn.

- Đau... An Ngôn rít một hơi thở xoa dịu da đầu bị kéo căng ra, tay nam nhân ném phăng cô lên giường.

- Anh đừng làm càng.

An Ngôn hoảng loạn lui về sau, giờ khắc này nhìn Nam Môn Thần như sói dữ vồ con mồi.

Hắn đem thân hình rắn rói áp chế nàng, nàng thất kinh đá đạp đủ kiểu điều bị hắn khống chế được, vô tình cào cấu trúng vào nạ của hắn, kinh hồn thấy phần mặt bị bỏng bấy lâu ẩn dưới lớp ngụy trang đó.

- Sao hả? Kinh tỏm lắm sao?

Nam Môn Thần đem bàn tay cô đặt lên vị trí bị hủy dung, cảm nhận độ nhám trên đó chân thật đến từng chi tiết.

- Em... Em không có.

An Ngôn biết nếu một người đang bình thường, bỏng bị hủy hoại như vầy, khó tránh trong lòng mang mặc cảm, không thể chấp nhận được hiện thực này.

- Thế hôn tôi đi.

Nam Môn Thần lạnh giọng, An Ngôn có phần ngại ngùng, dù sao nhìn hắn hung hãng như muốn nhai tươi nuốt sống người ta, nhìn thôi đã không dám chạm, nói gì đến hôn hắn.

- Cút đi!

Với hắn thì phụ nữ điều giống nhau, mê đắm vẻ ngoài và túi tiền của hắn, và nghĩ An Ngôn cũng không ngoại lệ, thậm chí còn mang tâm địa xấu xa. Lúc đầu chịu gả cho hắn vì cứu cha, thế mà ngay hôm đó hay cha chết, đã chạy khỏi lễ cưới chưa được 10 phút đã quay trở lại hoàn thành hôn lễ.

Đúng như hắn đón, cô tiếp cận hắn là có ủ mưu từ trước.

An Ngôn chỉnh lại quần áo bước ra ngoài đóng nhẹ cửa lại. Cô đi dọc hành lang lơ đểnh mãi đến khi chạm mặt Mộc Bình.

- An Ngôn... Con có chuyện gì sao?

- Vú... Thật sự anh Môn Thần bị bỏng mặt thật hả?

Trước câu hỏi này Mộc Bình khá bất ngờ, từ ngày vào đây đến giờ Nam Môn Thần chưa nói rõ về dung mạo của mình sao?

Chuyện của Nam Môn Thần với vợ, bà nghĩ không nên xem vào, tốt nhất là để thiếu gia cứng đầu chủ động thổ lộ.

An Ngôn nhận thấy không hỏi được gì, nên cũng xin phép về phòng nghỉ ngơi.

Ngôi biệt thự rộng lớn này đúng là nắm mồ chôn vui thanh xuân của cô gái trẻ như An Ngôn. Mộc Bình cũng rất thương cô, nhưng không thể giúp gì.

Từ ngày vị lão gia của nhà này mất thì những thành viên trong gia đình mạnh ai nấy hoạt động riêng lẻ.

Nam Môn Thiên trở về rồi, nhưng có vẻ không mấy hoà hợp với Nam Môn Thần, điều này càng khiến bà canh cánh lo sợ. Hai vị phu nhân nhà này lại chiến tranh...

- Tránh ra!

Tiếng của Hạ Y Thanh vang dội, đám vệ sĩ trong biệt thự dạt ra hết.

- Vẫn cái thói không xem ai ra gì?

Mộc Bình bước từng bật cao xuống, nhếch mép nói. Nhìn vào ai cũng tưởng Mộc Bình là phu nhân nhà này, chứ không phải chỉ là vú nuôi của Nam Môn Thần.

- Tư cách gì nói chuyện ở đây hả?

Bỏ qua những lời nói của Hạ Y Thanh, bà nhìn ra cửa thấy một vai li to cùng một số vật dụng cá nhân.

- Sao đây... Lạ muốn bò vào nhà họ Nam ăn vạ hả?

- Mộc Bình, từ bao giờ bà thay quyền chủ thế hả?

Chát.

Một cái tát trời gián từ Hạ Y Thanh. Mộc Bình ngã về sau, may mà Nam Môn Thần lướt xuống đỡ kịp, hắn trừng mắt nhìn Hạ Y Thanh.

- Làm loạn đủ chưa?

Hạ Y Thanh nhào đến vuốt ve lấy lòng con trai lớn của chồng.

- Môn Thần... Con xem... Rõ là bà ta vô phép.

Nam Môn Thần không phản bát, chỉ phất tay một cái, thuộc hạ hiểu ý mang hành lý của Hạ Y Thanh lên một căn phòng trống, hắn cũng lạnh lùng lướt qua Hạ Y Thanh ra xe đang mở cửa đợi sẵn.