Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 490: Ngay cả suy nghĩ giết người cũng có



Lý Dương Châu nói xong, nhìn xung quan một vòng, rồi tiếp tục nói: “Mặc dù tổng giám đốc Lý đã giải quyết ổn thỏa chuyện này, nhưng mà sau khi chúng tôi điều tra, phát hiện công ty đối phương do tranh đấu nội bộ, cố ý vi phạm hợp đồng, cho nên bên trên quyết định hủy bỏ hình phạt đối với nhà thiết kế Thanh Khê, cô Thanh Khê sẽ khôi phục lại chức vị từ hôm nay.”

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều trầm trồ, Quý Ức lại càng khó mà tin nổi.

Tất cả bọn họ đều cho rằng cuộc họp lần này chính là đưa ra quyết định xử phạt cuối cùng từ tổng công ty dành cho Hứa Thanh Khê.

“Tổng giám đốc, tin tức này có đáng tin không? Đối phương không phải vì nhà thiết kế Thanh Khê lén đổi bản thiết kế và hối hộ tổng giảm đốc của bọn họ nên mới tạm dừng hợp tác sao?”

Quý Ức không muốn Hứa Thanh Khê lật ngược thế cờ, nhắc lại chuyện xảy ra lúc trước lần nữa.

Hơn nữa, chuyện này đều là do một tay cô ta âm thầm sắp xếp, tình hình bên trong cô ta càng hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.

Trong chuyện này căn bản chẳng hề có cái gì gọi là tranh đấu nội bộ, chỉ sợ là có người có dã tâm muốn giữ Hứa Thanh Khê lại, cho nên mới bịa ra một cái cớ mà thôi.

Còn về phần người có dã tâm này, ngoại trừ Quân Nhật Đình, cô ta không nghĩ được tới ai khác.

Cô ta tức tối liếc nhìn Hứa Thanh Khê, đánh mắt ra hiệu cho mấy vị quản lý khá thân thiết ở bên cạnh.

Mấy người quản lý kia nhận được tin tức, gật đầu ra chiều đã hiểu: “Tổng giám đốc, chị nói như vậy cũng có phần quá trùng hợp rồi, có bằng chứng gì chứng minh nhà thiết kế Thanh Khê là bị vu oan hãm hại không?”

“Phải đó, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ.”

“Tổng giám đốc tốt nhất nên đưa ra bằng chứng thì hơn, nếu không những người nhân viên cấp dưới sẽ không phục đâu, chuyện như thế này cũng không phải mới xảy ra một hai lần trong công ty.”

Trong lòng Hứa Thanh Khê hơi căng thẳng, cô lo lắng nhìn về phía Lý Dương Châu, rõ ràng không hề vui vẻ khi được phục chức.

Cô biết những chuyện trước đó, có vài lần suýt chút thì rối tung rối mù lên, kết quả vẫn bình an vô sự, đều là vì có Quân Nhật Đình đứng đằng sau che chắn cho cô.

“Sao vậy, chẳng lẽ các vị không tin tưởng kết quả điều tra của tổng công ty?”

Lý Dương Châu lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ, còn chưa đợi bọn họ kịp trả lời, liền trở tay truyền tài liệu mà tổng công ty gửi cho bà ấy xuống cho mọi người.

Giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, bởi vì công ty truyền thông tranh đoạt chức vị, Hứa Thanh Khê là bị bọn họ tính kế hãm hại.

Quý Ức vừa thấy thứ này, lập tức viết ngay chuyện này là do người đàn ông kia mượn thủ đoạn của mình để tạo ra, cô ta tức giận không thôi!

Chết tiệt, sớm biết như vậy cô ta không nên hoàn toàn tin tưởng tên đàn ông kia, hại cô ta thua trận vào phút chót.

Hứa Thanh Khê thở phào một hơi, mọi chuyện cũng sắp đi đến hồi kết, Lý Dương Châu nói thêm một số nội dung khác của cuộc họp.

Một tiếng rưỡi rưỡi, cuộc họp kết thúc.

Hứa Thanh Khê chỉnh lý lại một một số công việc, sau đó rời khỏi công ty.

Cô không có đi về thẳng khu nhà cũ, mà là đến nhà họ Quân.

Bây giờ cô đã khôi phục lại chức vụ, rất nhiều tài liệu làm việc và cả bản thảo thiết kế đều ở nhà họ Quân, cô không thể không đến đó một chuyến.

Tất nhiên, lần này trở về, cô cũng mang theo một vài ý nghĩ gì đó.

Nhà họ Quân, Hứa Thanh Khê thấy mấy ngày không gặp, mọi thứ vẫn hệt như cũ không có gì thay đổi, trong lòng đủ mùi vị lẫn lộn.

Cô đi thẳng vào trong phòng khách, không ngờ lại đụng phải Mạc Ly đang đi từ trên lầu xuống.

“Cô về đây làm gì?”

Mạc Ly lạnh mắt liếc nhìn Hứa Thanh Khê, không hề che giấu vẻ không chào đón trong mắt.

“Tôi về nhà của mình chẳng lẽ còn cần báo cáo với cô nữa à?”

Hứa Thanh Khê lạnh giọng đáp trả, trực tiếp đi thẳng qua người cô ta.

Chẳng bao lâu sau, cô đi đến phòng ngủ, phát hiện cửa bị đóng kín, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quặc, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, trực tiếp đẩy cửa phòng bước vào.

Ngay khi vừa bước vào cửa, cô phát hiện bài trí trong căn phòng có một vài thay đổi.

Toàn bộ đồ đạc của cô đều bị chất thành đống ngoài ban công, cô nhìn thấy mà giật mình.

“Quản gia, quản gia!”

Quản gia vội vàng chạy tới, ngạc nhiên nói: “Cô chủ, cô trở về khi nào vậy?”

“Vừa mới trở về, trong phòng này đã xảy ra chuyện gì vậy, ai đã động vào đồ đạc của tôi?”

Hứa Thanh Khê giận dữ chỉ vào trong phòng.

Quản gia có chút khó xử: “Mấy ngày nay cậu chủ không về nhà, trong phòng cũng không có ai động đến.”

Nói xong, hình như ông ấy nhớ đến chuyện gì đó, tiếp tục: “À… hình như hai ngày trước có người nhìn thấy cô Mạc Ly đi vào đây.”

Hứa Thanh Khê cười lạnh, quả nhiên đồ của cô là bị Mạc Ly động tay động chân.

Người phụ nữ này có ý đồ gì cô không biết, nhưng mà cô thấy cả căn phòng này đều vì người phụ nữ này mà trở nên bẩn thỉu.

“Quản gia, lập tức cho người đến đây dọn dẹp phòng ốc, đem hết tất cả đồ đạc trong này đi tiêu trùng khử độc một lượt cho tôi!”

“Cô chủ, ý cô là sao?”

Mạc Ly tức tối nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê.

Lời người phụ nữ này vừa nói rõ ràng là đang chê cô ta bẩn!

“Có ý gì, chẳng lẽ cô còn không hiểu sao?”

Hứa Thanh Khê nhìn cô ta đầy mỉa mai: “Xem ra cô Mạc Ly hưởng thụ đã lâu rồi, nên quên mất chức trách vốn có của mình là gì. Nể mặt Nhật Đình, chúng tôi gọi cô một tiếng cô Mạc Ly, nói khó nghe hơn một chút, cô chẳng qua chỉ là một vệ sĩ Nhật Đình bỏ tiền ra thuê về, thật sự nghĩ bản thân mình quan trọng lắm sao?”

Mạc Ly tức giận đến phát run, hai tay siết chặt thành nắm đấm, dùng sức đến nỗi khớp xương đều trắng bệch.

Hứa Thanh Khê giống như hoàn toàn không nhìn thấy bộ dáng tức giận nhẫn nhịn của cô ta, vẫn tiếp tục nói: “Nói thật, tôi thật sự không hiểu một vệ sĩ đến ngay cả tư chất để làm vệ sĩ cũng không có như cô, Nhật Đình nhìn trúng cô ở điểm nào chứ.”

Mạc Ly nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Khê, hai mắt u ám như muốn chảy cả máu.

Hứa Thanh Khê có hơi giật mình, nhưng mà vẫn đứng thẳng lưng” “Sao vậy, tức không nói nên lời, muốn đánh tôi à?”

Nào chỉ là đánh người, ngay cả suy nghĩ giết người Mạc Ly cũng có.

Cũng đúng vào lúc này, Quân Nhật Đình trở về.

“Mạc Ly, quản gia, hai người đứng ở đây làm gì?”

Nói xong, anh mới nhận ra Hứa Thanh Khê ở đây, một tia cảm xúc khó nói lóe lên nơi đáy mắt: “Em… về từ khi nào vậy?”

Hứa Thanh Khê cũng sững sờ không thôi, đối với sự xuất hiện của Quân Nhật Đình, cô cũng không ngờ tới, nhưng lại hoàn toàn hợp tình hợp lý.

“Vừa mới về.”

Cô cụp mắt xuống, như thể không định nói thêm điều gì nữa.

Quân Nhật Đình nhìn cô một lúc lâu, sau đó dời tầm mắt nhìn về phía quản gia, hỏi thêm lần nữa: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Mạc Ly đuối lý không có gì để nói, lại định bụng kẻ ác phải cướp lời trước, kết quả bị quản gia đoán được ý đồ, đón đầu trước một bước.

“Chuyện là như thế này, cô Mạc Ly động vào đồ đạc trong phòng của cô chủ, cô chủ mới bảo tôi cho người đến đây dọn dẹp lại một lượt.”

Quân Nhật Đình sa sầm sắc mặt: “Mạc Ly, thật sự là như vậy sao?”

Giọng nói lạnh lẽo khiến da đầu Mạc Ly run lên, ra vẻ uất ức phân bua: “Cậu Nhật Đình, tôi không cố ý, tôi thấy đồ đạc của cô chủ vừa nhiều vừa lộn xộn, cho nên mới đem đồ của cô chủ để tạm ra ngoài ban công.”

“Vậy có phải tôi nên cảm ơn lòng tốt của cô không?”

Hứa Thanh Khê nhìn cô ta châm chọc.

Đáy mắt Quân Nhật Đình hiện lên một tia lạnh lẽo: “Ai cho phép cô vào phòng?”

Hai vai Mạc Ly run lên, cắn cắn môi không biết nên trả lời như thế nào: “Tôi…”

“Tự mình đi nhận phạt đi.”

Quân Nhật Đình không muốn nghe cô ta giải thích nữa, ném ra một câu này, sau đó kéo Hứa Thanh Khê vào trong phòng.

Mạc Ly nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, hàm răng như sắp bị cắn nát vụn

Trong phòng, Hứa Thanh Khê vũng vẫy tránh khỏi sự kiềm chế của Quân Nhật Đình, sắc mặt căng cứng đi thẳng về phía ban công.

Mặc dù vừa nãy Quân Nhật Đình đã trừng phạt Mạc Ly, nhưng mà vấn đề giữa hai người bọn họ vẫn chưa được giải quyết.

Quân Nhật Đình chau mày nhìn bóng lưng Hứa Thanh Khê, thu tay lại, trầm giọng nói: “Thanh Tuệ, chúng ta nói chuyện nghiêm túc được không?”

Động tác của Hứa Thanh Khê khựng lại đôi chút: “Chúng ta không có gì để nói cả.”