Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 501: Châm lửa xong rồi muốn chạy



Buổi tối ngày hôm đó, Hứa Thanh Khê cùng với Quân Nhật Đình ở trong phòng đọc sách xử lý công việc.

Cô lấy tay chống cằm, không chớp mắt nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình đang nghiêm túc làm việc.

Ánh mắt nồng nhiệt đầy chuyên chú đó khiến cho Quân Nhật Đình căn bản không thể làm lơ, anh lên tiếng nói: “Sao lại cứ nhìn chằm chằm anh như thế?”

Hứa Thanh Khê chớp chớp mắt, đè xuống cảm xúc đang quay cuồng trong lòng, cười nhạt nói: “Bởi vì anh rất đẹp trai, có phải em đã làm ảnh hưởng đến anh làm việc không?”

“Không đâu.” Quân Nhật Đình cong khóe môi.

“Nếu đã không phải thì anh nhanh xử lý công việc đi, em sẽ ngồi đây đợi anh.”

Hứa Thanh Khê biết rằng động tác vừa rồi của cô hơi khác thường, trong lúc nói chuyện, cô cầm lên một quyển tạp chí tài chính, giả vờ đọc.

Quân Nhật Đình cong khóe môi lên, đầy nuông chiều nhìn cô, anh không nói thêm gì nữa, tiếp tục tập trung xử lý tài liệu.

Phòng sách lại tiếp tục trở lên yên tĩnh.

Hứa Thanh Khê nghe thấy tiếng ma sát của tiếng ngòi bút đặt xuống trang giấy, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn.

Dưới ánh đèn trắng ngà, Quân Nhật Đình mặc một bộ quần áo ở nhà, gương mặt hoàn mỹ của anh không còn vẻ lạnh lùng như trước, khóe miệng mang theo ý cười nhẹ, tao nhã và thanh lịch.

Hứa Thanh Khê nhìn một cách say mê, trong lòng phác họa lại đường nét của Quân Nhật Đình, giống như muốn khắc ghi người đó vào tận xương cốt.

Cô cho rằng tất cả những hành động này đều được cô thực hiện một cách kín đáo, mà không biết rằng Quân Nhật Đình sớm đã nhìn thấu từng động tác nhỏ của cô, đồng thời trong lòng anh cũng không ngừng hoài nghi.

Không biết vì sao, Quân Nhật Đình luôn cảm thấy tối nay Hứa Thanh Khê bám người một cách khác thường.

Anh liếc Hứa Thanh Khê mà không để lại chút dấu vết, sau đó cụp mắt tiếp tục xử lý tài liệu.

Một lúc sau, khi Quân Nhật Đình đã xử lý tài liệu xong.

Anh vặn cái cổ có chút cứng nhắc của mình mấy cái, nhìn về phía Hứa Thanh Khê, không nhịn được mà cong khóe miệng lên.

Chỉ thấy Hứa Thanh Khê đã ngủ quên trên ghế sôfa, quyển tạp chí tài chính đặt trên mặt cô.

Quân Nhật Đình nhẹ nhàng bước đến trước mặt Hứa Thanh Khê, dịu dàng lấy quyển tạp chí xuống.

Khoảnh khắc này, gương mặt đang ngủ của Hứa Thanh Khê ngây thơ như một đứa trẻ hiện lên trong mắt Quân Nhật Đình.

Hai má trắng nõn hơi ửng đỏ, đôi môi hồng khẽ hé mở, trong hơi thở tỏa ra một mùi thơm ngọt ngào, giống như đang mời gọi người ta đến nếm thử.

Ánh mắt Quân Nhật Đình tối sầm lại, yết hầu bất giác chuyển động, khả năng tự chủ hơn người mà anh luôn lấy làm tự hào của mình trong khoảnh khắc này rõ ràng đã trở nên vô dụng.

Cũng không biết có phải do ánh mắt của anh quá mức nóng bỏng không mà Hứa Thanh Khê đang trong giấc ngủ khẽ kêu lên một tiếng, hàng lông mi dài, mảnh khẽ rung lên, đôi mắt mới mở vẫn còn hơi mơ hồ.

Cô có chút ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt, một lúc sau mới phản ứng lại nói: “Anh xong việc rồi sao?”

“Ừm, anh xong rồi, về phòng nghỉ ngơi thôi.”

Giọng nói Quân Nhật Đình hơi khàn, anh giơ tay kéo Hứa Thanh Khê đang nằm trên ghế sô pha đứng dậy.

Hứa Thanh Khê ngoan ngoãn để cho Quân Nhật Đình kéo về phía phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, Quân Nhật Đình đang chuẩn bị thay quần áo đi tắm rửa thì phát hiện Hứa Thanh Khê đang ngồi trên giường lại tiếp tục dùng loại ánh mắt say sưa đó nhìn trộm anh.

Anh cau mày, đột ngột xoay người, bắt Hứa Thanh Khê tại trận.

Hứa Thanh Khê bị dọa giật mình, hơi hoảng hốt.

Đối điện với ánh mắt của Quân Nhật Đình, cô tỏ ra trấn tĩnh hỏi: “Sao, sao thế?”

Quân Nhật Đình tò mò nhìn cô, nói: “Tối nay em có chút không bình thường.”

Trái tim Hứa Thanh Khê nhỡ một nhịp, cô cụp mắt xuống, cô tỏ ra bình tĩnh làm như không hiểu anh đang nói gì, hỏi lại: “Em có gì không bình thường?”

Quân Nhật Đình nheo mắt, nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê mà không nói gì.

Hứa Thanh Khê bị anh nhìn đến mức khó chịu, đành cắn răng giục anh: “Anh nhanh đi tắm đi, em còn đang đợi để thảo luận với anh về một số trào lưu hiện nay nữa.”

Quân Nhật Đình nhìn cô thật sâu, cuối cùng cũng không nói gì nữa mà đi vào phòng tắm.

Mấy phút sau, hai người nằm trên giường.

Để che giấu sự khác thường của bản thân, Hứa Thanh Khê cố ý cầm ra quyển sổ ghi chép công việc hàng ngày của mình nhờ Quân Nhật Đình chỉ bảo.

Quân Nhật Đình làm ra vẻ không nhìn thấu tâm tư của cô, anh nói chuyện với cô.

Giọng nam trầm thấp và êm dịu như tiếng dàn dương cầm vang lên trong vòng ngủ.

Hứa Thanh Khê chăm chú lắng nghe, tâm tư sớm không còn đặt trên bản vẽ nữa rồi.

Cô ngây người nhìn góc nghiêng anh tuấn của Quân Nhật Đình, cảm xúc trong đáy mắt không thể nào che giấu được.

“Rốt cuộc em làm sao vậy?”

Quân Nhật Đình lại lần nữa phát hiện Hứa Thanh Khê mất tập trung, anh dứt khoát dừng chủ đề nói chuyện lại, ánh mắt nhìn thẳng Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê đột nhiên đối diện với ánh mắt tối tăm của Quân Nhật Định, cả người đều trở lên choáng váng.

“Cái gì làm sao cơ?”

Cô chột dạ di chuyển ánh mắt, không nhìn Quân Nhật Đình nữa.

Quân Nhật Đình nhẹ cười một tiếng, đặt quyển sổ ghi chép trong tay xuống, quay người Hứa Thanh Khê để cô nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Đừng có nghĩ tới việc chạy trốn, tối nay em rất lạ, luôn nhìn trộm anh, lúc nói chuyện với anh cũng không tập trung. Em nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Hứa Thanh Khê có chút buồn bực, cô còn tưởng rẳng bản thân đã rất kín đáo, không ngờ rằng vẫn bị Quân Nhật Đình quan sát thấy.

Nhưng cô cũng không thể có gì nói đấy được...

Ánh mắt cô đầy phức tạp nhìn về phía Quân Nhật Định, nghĩ đến khoảng thời gian ít ỏi còn lại của bản thân, cô dứt khoát không che giấu tình cảm của bản thân nữa mà cười nói: “Anh là chồng của em, em muốn nhìn anh thật kỹ cũng không được hay sao?”

Quân Nhật Đình hơi sững người, trong lòng không ngừng gợn sóng, đặc biệt là hai chữ “chồng em” càng khiến trái tim anh như bị thiêu đốt.

Nhưng anh vẫn bán tin bán nghi nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê, nói: “Chỉ có thế thôi sao?”

Hứa Thanh Khê biết rõ Quân Nhật Đình vẫn chưa hoàn toàn xóa tan nghi ngờ của mình, cô chủ động hôn nhẹ lên môi anh: “Chỉ có thế thôi.”

Một cái chạm môi mềm mại sau đó lập tức rời đi, mang theo hương thơm chỉ thuộc về Hứa Thanh Khê.

Ánh mắt Quân Nhật Đình tối sầm, nghiêng đầu nhìn sang Hứa Thanh Khê bên cạnh.

Anh cũng không muốn tiếp tục đào sâu vào những bất thường của Hứa Thanh Khê, dù sao anh cũng sẽ biết được.

Anh duỗi bàn tay to kéo Hứa Thanh Khê đang thu người lại vào trong lòng, xoay người thành tư thế nam trên nữ dưới, hơi thở hai người đan xen vào nhau:

“Châm lửa xong rồi muốn chạy, có phải là có hơi thiếu trách nhiệm rồi không?”

Chữ cuối cùng phát ra từ âm mũi giống như một cái móc nhỏ, móc vào trái tim Hứa Thanh Khê, khiến trái tim cô run lên. Không đợi cô mở miệng, bốn cánh môi đã dán chặt vào nhau.

Nụ hôn dịu dàng, triền miên khiến Hứa Thanh Khê vô thức đưa tay móc lấy cổ Quân Nhật Đình.

Không lâu sau, nhiệt độ trong phòng trở lên nóng rực.

Một căn phòng tràn đầy cảnh xuân, làm cho ánh trăng ngoài cửa sổ cũng xấu hổ đến mức phải trốn vào trong những tầng mây.

Không biết bao lâu sau, trận chiến trong phòng mới kết thúc, mùi vị nồng nhiệt tỏa ra trong không khí.

Hứa Thanh Khê mơ hồ nằm trên giường, cô mệt đến mức một đầu ngón tay cũng không muốn động.

Nhưng khi cô cảm nhận được người bên cạnh đứng dậy thì đột nhiên bừng tỉnh, bất an đưa tay kéo người đó lại, nói: “Anh muốn đi đâu?”

Quân Nhật Đình cảm nhận được sự lo lắng của cô, mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc nhưng vẫn lên tiếng vỗ về cô: “Anh đi rót cốc nước, em nghỉ ngơi trước đi.”

“Rót nước sao? Ha ha, thế thì em đợi anh quay lại.”

Hứa Thanh Khê biết bản thân phải ứng có hơi quá đà, ngại ngùng cười.

Quân Nhật Đình nhìn cô thật sâu, không nói gì mà xoay người ra khỏi cửa.

Anh đến phòng khách, vừa rót nước vừa suy nghĩ.

Mặc dù Hứa Thanh Khê cố gắng hết sức để che dấu, nhưng hành động bất thường của cô, còn có sự nhiệt tình không giống bình thường trong tối nay khiến Quân Nhật Đình chắc chắn Hứa Thanh Khê đang giấu diếm anh chuyện gì đó.

Còn về chuyện gì, Quân Nhật Đình không khỏi cụp mắt xuống.

Nếu như anh đoán không sai, chuyện này có liên quan đến việc Hứa Thanh Khê về nhà họ Hứa mấy hôm trước.