Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 503: Thâm tình



Hứa Thanh Khê suy nghĩ, cũng lấy điện thoại hướng mắt nhìn về phía đề bài.

Liền nhìn thấy trong đám người, có một ông lão tóc bạc phơ ngồi trên ghế dựa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bên cạnh ông dựng thẳng một cái bảng đen, trên mặt bảng dùng phấn viết lên ba công thức.

Hứa Thanh Khê chau mày, mấy ký hiệu chữ số đó tách ra cô đều xem hiểu, nhưng đặt cùng với nhau, thì cô chịu thua rồi.

Cô cùng mọi người đều giống nhau, chụp đề bài rồi lên mạng tìm kiếm, chỉ có thể tìm thấy đề bài tương tự, cũng không có đáp án chính xác.

Đang lúc cô chán nản, bên tai vang giọng trầm ấm của Quân Nhật Đình:

“Em muốn tham gia hoạt động này sao?”

Ánh mắt Hứa Thanh Khê phát sáng, cô làm sao lại quên mất Quân Nhật Đình, phải nhớ rằng, trong ý thức của cô, người này không gì là không thể làm.

“Anh biết giải đề này không?”

Cô mong chờ nhìn Quân Nhật Đình, âm thanh không lớn, nhưng vẫn làm nhiều người liếc mắt nhìn qua.

Quân Nhật Đình cũng không quan tâm đến những ánh mắt đó, điều anh quan tâm là tóc mai của Hứa Thanh Khê đang bị gió thổi loạn, dịu dàng nói:

“Nếu em muốn tham gia, thì anh sẽ làm.”

Lời này nói ra, khiến không ít các nữ du khách xung quanh giống như chịu sát thương ôm ngực.

“Wow, ngầu quá.”

“Trời ơi, làm sao mới có thể có nam nhân sủng nịch mình đến như vậy!”

“A, a, thật hâm mộ cô gái đó ghê.”

Quân Nhật Đình không quan tâm sự huyên náo xung quanh, chuyên chú nhìn Hứa Thanh Khê:

“Em có muốn tham gia không?”

Hai má Hứa Thanh Khê nóng hổi, gương mặt ngượng ngùng, nhưng không có trốn tránh câu hỏi của Quân Nhật Đình, gật đầu nói:

“Em muốn tham gia.”

Khóe môi Quân Nhật Đình vẽ nên nụ cười nhẹ, nắm lấy tay Hứa Thanh Khê, hướng về phía bảng đen:

“Nếu đã như vậy, em và anh cùng nhau lên giải đề này.”

Mọi người nhìn bóng dáng của Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình, vừa hâm mộ vừa đả kích.

“Quả nhiên bạn trai người ta đều là tốt nhất.”

“Em mặc kệ, em muốn lấy được suất vẽ chân dung lần này, cuối cùng là anh có thể tính ra không?”

“Người khác đều đi rồi, anh không đi, anh lại còn nói anh là cái gì cao thủ khoa học tự nhiên.”

“Anh có phải không còn yêu em không, bằng không bạn trai người ta đều đi lên rồi, anh tại sao không thể giúp em đoạt được một suất vẽ chân dung.”

Cứ như vậy, dưới sự thúc giục đe dọa của đám nữ du khách, có thêm vài nam sinh bước lên.

Bọn họ đều không hẹn mà cùng nhau u oán nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình, tựa như im lặng lên án cùng là đàn ông tại sao phải làm khó nhau như vậy?

Vài phút sau, lại thêm vài nam nhân lục tục bước lên, chính thức bắt đầu giải đề.

Phi Tư Nhĩ vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng mở mắt nhìn, đôi mắt tràn đầy cơ trí lấp lánh tinh quang.

Ông đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, chậm chậm ngồi thẳng dậy, đeo mắt kính:

“Được rồi, mấy chàng trai trẻ, lần lượt nói đáp án của mình đi.”

Lời vừa nói xong, xung quanh bỗng nhiên yên tỉnh lại, tất cả mọi người đều không tự chủ nín thở muốn biết cuối cùng danh ngạch vẽ chân dung sẽ rơi vào tay ai.

Mấy người con trai đưa mặt nhìn nhau, người đầu tiên nói ra đáp án của anh ta:

“Phi Tư Nhĩ lão sư, ba câu đều là chứng minh hàm số, đáp án của con là... đồng thời giữ nguyên tương đương: ∫f(x)d(cosx)=∫f(x)・(-sinx)dx.”

“Sai rồi, người tiếp theo.”

Nam sinh vừa nói xong đáp án, mí mắt Phi Tư Nhĩ cũng không thèm động liền trực tiếp nói đáp án sai.

“Làm sao lại sai?”

Nam sinh hiển nhiên không thể tiếp thu, nhưng Phi Tư Nhĩ cũng không quan tâm đến cậu ta, chỉ vào nam sinh khác nói cậu ta trả lời.

Đáng tiếc đáp án vẫn không đúng.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều căng thẳng, lại càng tăng thêm quyết tâm tính ra đề mục.

“Sai rồi.”

“Không đúng.”

“Người tiếp theo.”

Quảng trường yên tĩnh, trừ âm thanh của Phi Tư Nhĩ tuyên bố câu trả lời đúng hay sai, còn lại không có tạp âm khác.

Hứa Thanh Khê nhìn nhiều người như vậy, thế nhưng không một ai đáp đúng, kiềm nén không khỏi lo lắng nhìn hướng Quân Nhật Đình.

“Cứ tin tưởng anh.”

Quân Nhật Đình cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Hứa Thanh Khê, anh dùng lực nắm lấy tay Hứa Thanh Khê, đáy mắt xẹt qua tia tinh quang, đứng một bên tràn đầy tự tin.

Cuối cùng, nửa tiếng sau, đến phiên Quân Nhật Đình giải đáp.

“Nếu tôi không đoán sai, đáp án cuối cùng của ba đạo công thức này là, người giống như ∫f(x′)dx, mà tôi thỏa mãn f(x).”

“Tôi chẳng qua là một sự lựa chọn của người, mà người cũng là đáp án duy nhất của tôi.”

Tiếng nói trầm thấp giống như tiếng đàn violon mang theo tình cảm triền miên khiến lời tỏ tình này trở nên càng trêu chọc nhân tâm.

Không ít nữ du khách trực tiếp kích động, hai tay ôm tim ngơ ngác nhìn Quân Nhật Đình, đối với Hứa Thanh Khê bằng ánh mắt chứa đủ loại hâm mộ đố kỵ.

“Ôi mẹ ơi, này mà là đáp án sao? Thật sự là nằm ngoài suy nghĩ của con người rồi.”

“Không được rồi, trái tim thiếu nữ của tôi muốn bùng nổ rồi.”

“Tôi cũng vậy, quá trêu người rồi.”

“Lần này tôi thua tâm phục khẩu phục.”

Các nữ du khách ồn ào thảo luận, Hứa Thanh Khê thì nhìn Quân Nhật Đình rất lâu cũng chưa thể trở lại bình thường.

Cô cũng giống như các nữ du khách khác, bị Quân Nhật Đình hung hăng lay động con tim thiếu nữ.

“Đáp án đúng không?”

Hứa Thanh Khê cuối cùng cũng không chịu nổi ánh nhìn chăm chú của Quân Nhật Đình, quên đi gương mặt hồng của mình, nhìn sang Phi Tư Nhĩ.

“Đáp án chính xác. Chúc mừng cậu đạt được suất vẽ chân dung lần này.”

Phi Tư Nhĩ liếc mắt nhìn Quân Nhật Đình, gương mặt lộ lên ý cười nhàn nhạt:

“Cô gái này, không biết cô muốn vẽ chân dung ở đâu?”

Hứa Thanh Khê nhìn Quân Nhật Đình:

“Chúng ta vẽ ở đâu?”

“Em muốn ở đâu thì đi đó, đây là giải thưởng của em cơ mà.”

Quân Nhật Đình sủng nịnh ôm lấy Hứa Thanh Khê, anh tỏ ra bộ dáng để Hứa Thanh Khê toàn quyền quyết định.

Hứa Thanh Khê hạnh phúc giống như uống phải mật ngọt.

Cô nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào biển hoa cách đó không xa:

“Hoạ sĩ, con muốn vẽ ở bên kia, có cần phải chuẩn bị gì không ạ?”

Phi Tư Nhĩ nhìn theo hướng tay cô chỉ qua, đó là địa điểm có phong cảnh không tồi, tựa như trong cổ tích của trấn nhỏ.

Phía trước là biển hoa huân y thảo nở rộ, mặc kệ cảnh sắc như thế nào cũng sẽ là một tác phẩm đẹp.

“Dụng cụ vẽ ta đều có mang theo, hai người có muốn thay đồ không?”

Hứa Thanh Khê nhìn sang Quân Nhật Đình.

Tuy rằng Quân Nhật Đình không mặc tây trang, nhưng một thân quần áo thoải mái mặc ở nhà cũng mang khí chất nhã nhặn.

Thậm chí còn có vẻ sống động hơn mấy phần so với lúc mặc chính trang, không hề giống tổng giám đốc cao cao không thể với tới được của Tập đoàn Quân thị.

Về phần Hứa Thanh Khê, bản thân cô bởi vì muốn cùng Quân Nhật Đình hẹn hò, đã cố ý trang điểm trước khi ra đường.

Chiếc đầm voan hai dây dài tới chân, khăn choàng choàng trên vai, trông khá thoải mái, không giống là một phụ nữ quyến rũ.

“Không cần ạ, cứ như vậy vẽ thôi.”

Hơn mười phút sau, nhóm người bọn họ đi đến địa điểm vẽ tranh mà Hứa Thanh Khê chỉ định.

“Cậu trai, ôm lấy eo của bạn gái cậu, hơi hơi ôm sát vào lòng ngực, đúng rồi, chính là như vậy.”

Phi Tư Nhĩ đứng không xa, điều khiển hai người tạo dáng.

Hai tiếng sau, Phi Tư Nhĩ cuối cùng cũng vẽ xong, hài lòng thưởng thức kiệt tác của mình:

“Vẽ xong rồi, hai người cũng qua đây xem thử đi.”

Ông vẫy tay kêu Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê đang đứng cách đó không xa.

Hứa Thanh Khê lộ ra vẻ vui mừng, kéo tay Quân Nhật Đình, khó kiềm nén kích động chạy chậm qua.

Chờ cô bình tĩnh dừng lại, liền nhìn thấy một bức tranh sơn dầu giống như in.

Trên bức tranh, cô cùng Quân Nhật Đình đứng ôm nhau ở vườn hoa, thâm tình nhìn nhau.

Dư quang trời chiều của trấn nhỏ cổ tích phủ lên phía sau bọn họ, có cảm giá như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích, vô cùng duy mỹ, lãng mạn.