Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 277: Sai một ly đi một dặm (15)



Anh mím môi, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: “Cho nên, em đỉnh dùng của mình?”

“Còn cần phải làm gì nữa?” Anh thờ dài, có chút bất lực.

“Ùm!“ Vốn dĩ đã là người trường thành, huống hồ bản thân tôi cũng từng sinh con, nhìn anh, tôi nói: “Lúc tôi sinh con ra là sinh tự nhiên, cho lúc đầu tôi vẫn có sữa, sau này vì đứa bé không còn nữa, không có sự kích thích của con nên không tiết Prolactin, đương nhiên sữa sẽ ngừng”

Anh nhíu mày: “Cho nên, giờ em tự mình làm?” Anh có chút không vui: “Tối

Tôi có thể nói thẳng với anh, tôi đang kích thích tiết sữa sao?

Kéo lấy khăn tắm, tôi quấn chặt người lại, nhìn anh, nói: “Không có gì. Tôi đang tắm, rửa nó một chút.

Cái cớ này… Tệ quá!

Đương nhiên là Phó Thắng Nam sẽ không tin, cản lại đường đi của tôi, ánh mắt hờ hững: “Em nói, hay là để anh đi hỏi John”

Tôi…

“Tuệ Minh là con của Vũ Linh. Do sinh non nên không có sữa, sức khỏe của con bé không tốt, cho nên… Tôi nói rất nhanh, lời phía sau thì không nói nữa, cho dù anh là đồ ngốc thì cũng hiểu được.

qua em đã uống thuốc gì rồi?”

Tôi thành thật trả lời: “Thuốc Bắc kích thích tiết sữa”

“Bác sĩ nói kết hợp xoa bóp và các cách thức khác…” Tôi mím môi, lời phía sau không nói nữa.

“Xoa bóp và các cách thức khác?” Đột nhiên anh cười lạnh: “Tự mình xoa bóp? Sau đó em định làm cách khác như thế nào?” Trong lời nói này của anh đều là sự chế giễu tràn ngập.

Tôi mím môi, nén lại sự tức giận trong lòng: “Phó Thắng Nam, anh thấy thú vị lắm sao?”

Anh lặng im, không lên tiếng.

Rất lâu sau, tôi mới nói: “Đứa bé là sinh non, sức khỏe không tốt, cộng thêm không có sữa mẹ, hiện giờ rõ ràng đã là đứa bé ba tháng tuổi, nhưng nhìn lại giống

như vừa mới sinh. Phó Thắng Nam, từ nhỏ tôi đã là cô nhi, bà ngoại nuôi tôi khôn lớn, là may mắn của tôi. Bây giờ, bà ngoại và Vũ Linh đều đã đi rồi, cô ấy gửi gắm đứa bé này lại cho tôi, chuyện tôi phải làm là dùng toàn bộ sức lực đề bảo vệ tốt cho nó.

Tôi không biết làm sao đề yêu thương người khác, cũng không biết làm thế nào để tiếp nhận tình yêu của người khác. Nhưng tôi biết, yêu còn có một từ khác, gọi là đối tốt với người đó.

Bởi vì yêu, cho nên mới đặt mình vào hoàn cảnh của người đó mà suy nghĩ cho người đó. Đứa bé này với tôi mà nói, chính là như vậy. Tất cả những điều tôi có thể làm được, tất cả những gì tốt của tôi, tôi đều cho con bé hết.

Phó Thắng Nam nhìn tôi, ánh mắt thâm sâu xa, phức tạp: “Vậy anh thì sao? Đối với em mà nói, có phải anh còn không

được tính là người quan trọng không? Thứ mà Cố Diệc Hàn để lại cho em là tiếc nuối, còn anh thì sao? Anh coi là gì? Là người chồng có cũng được, mà không có cũng chẳng sao sao?”

Thứ mà Phó Thắng Nam muốn, thật ra tôi vẫn luôn biết, chẳng qua chỉ là muốn được tôi cần đến, được tôi quan tâm mà thôi.

Ánh đèn trong phòng ngủ mờ mịt, âm u, đôi mắt anh lại sáng vô cùng. Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời tôi lại không cách nào mờ miệng nói gì đó được.

Rất lâu sau, anh buông tôi ra, có chút suy sụp, lùi lại hai bước, nhếch môi tự giễu, nhẹ nhõm.

“Thẩm Xuân Hinh, em hay lắm” Thấy anh muốn quay người rời đi, tôi vươn tay, kéo anh lại.

Trong lòng tôi có cảm giác gì đó mà

không thể thốt lên thành lời, động tác này dường như là từ trong tiềm thức: “Em là người muốn đặt anh ở vị trí đầu tiên hơn bất kỳ ai, nhưng em càng sợ có một ngày em không rời xa anh được nữa thì đột nhiên anh lại rời đi.”

Anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt sâu xa: “Cho nên, em phớt lờ tất cả cảm xúc của anh? Trong lòng chứa tất cả mọi người, duy chỉ tổn thương một mình anh?”

Tôi lắc đầu, nhìn ánh mắt anh có chút bực bội: “Không phải. Em không muốn làm tồn thương anh. Chỉ là em quá thiếu cảm giác an toàn, em sợ anh rời đi, sợ anh không cần em nữa!”

Anh hơi ngây người, cơ thể cao gầy hơi cứng lại, anh đưa tay ra ôm lấy tôi, có chút bất lực: “Ngốc ạ!”

Anh ôm lấy tôi một lúc, tôi dựa vào lòng anh, giọng anh trầm thấp, kiểm chế:

“Sau này, bất kể chúng ta có cãi nhau thế nào, cũng không được tùy tiện ly hôn. Thẩm Xuân Hinh, anh sẽ không để em đi, cũng sẽ không ly hôn với em.”

Tôi không đáp lại. Tôi ngốc quá rồi, không biết nên làm thế nào đề xử lý tốt cuộc hôn nhân này.

Giờ đã là cuối năm rồi, phần lớn các công ty đều đã nghỉ Tết rồi, Phó Thắng Nam cũng không có việc gì.

Dì Triệu không đón Tết với chúng tôi, cho nên cũng chỉ còn lại tôi và Phó Thắng Nam.

Tôi đưa Phó Thắng Nam đến chung cư Hương Uyền. Công ty của Trần Húc Diệu không được nghỉ, cậu ta vẫn đang đi làm. John chăm sóc cho Tuệ Minh.

John mờ cửa, nhìn thấy tôi và Phó Thắng Nam, cậu ta hơi sững người, sau đó 3 mặt bình tĩnh, nói: “Tuệ Minh vừa ngủ

Tôi gật đầu, bước vào, nói: “Tối qua con bé ổn chứ?”

“Ừ, tốt lắm!” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt cậu ta rơi lên người Phó Thắng Nam, nhưng chỉ lướt qua một chút, cậu ta liền rời ánh mắt đi chỗ khác.

Nhớ ra chuyện hồi đại học của cậu ta, tôi không nhịn được nhìn Phó Thắng Nam, nói: “Đây là John, bạn đại học của em, có lẽ anh biết cậu ta”

John trừng mắt với tôi một cái, nụ cười trên mặt có chút ngượng ngùng: “Tổng giám đốc Phó, chào anh!”

Phó Thắng Nam đáp lời: “Chào cậu!”

Phó Thắng Nam là người mang lại cảm giác lạnh lùng, khó gần, cho nên John và anh chào hỏi xong thì đi thằng qua thăm Tuệ Minh.

Tôi kéo Phó Thắng Nam, theo anh vào phòng của Tuệ Minh, cô bé uống sữa bột xong, đã ngủ rồi.

Phó Thắng Nam có chút thất thần ngắm nhìn đứa bé, đưa tay lên muốn xoa đứa bé nhưng rồi lại thu tay về.

Đại khái toàn bộ đàn ông đều là như vậy, đối mặt với trẻ con mới sinh đều sẽ lúng túng.

John thu dọn quần áo thay ra của Tuệ Minh, đặt vào trong phòng giặt, nhìn tôi, nói: “Hôm nay vẫn cần uống thuốc sao?”

Tôi hơi ngại, nhưng ánh mắt rơi trên bóng người gầy guộc của Tuệ Minh, không nhịn được gật đầu, nói: “Uống!”

Cậu ta liếc nhìn Phó Thắng Nam, thấy ánh mắt Phó Thắng Nam hoàn toàn đặt vào con bé thì không nhịn được mà nhướn mày, đi ra ngoài.

Còn lại tôi và Phó Thắng Nam, anh vô cùng chú tâm nhìn đứa bé, rất lâu mới nhìn sang tôi, nói: “Của Tuấn Anh sao?”

Tôi không ngờ anh sẽ bất ngờ hỏi một câu như vậy, dọa tôi giật mình. Tôi vội vàng lắc đầu: “Không…

Chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh, tôi không nhịn được cúi đầu, lời đến miệng lại không nói ra.

“Tuấn Anh có biết không?” Anh tiếp tục nói, ngón tay thon dài nhẹ đặt lên trên má Tuệ Minh.

“Không biết!” Anh đã biết hơn phân nửa rồi, tôi mà giấu tiếp nữa thì đúng là quá làm bộ làm tịch rồi.

Anh gật đầu, nhìn khóe môi đứa bé hơi giương lên, vô cùng xinh đẹp: “Lát nữa bảo cậu John chuẩn bị một chút, chúng ta đưa con bé đến Sở đăng ký hộ khầu, đăng hộ khẩu cho con bé, tranh thủ mùa

Xuân, đưa con bé về nhà họ Phó, để các trường bối nhà họ Phó gặp.”

Tôi có chút không phản ứng lại kịp, không nhịn được mà ngẩn người nhìn anh. Thấy tôi thất thần, anh mím môi: “Sao vậy?”

Tôi lắc đầu: “Không có gì!“ Trong lòng không nén được mà trờ nên ấm áp.

Ngần ngơ một lúc, tôi mới nhìn anh: “Phó Thắng Nam, cảm ơn anh!“ Chăm sóc cho Tuệ Minh là việc tôi bắt buộc phải làm, nhưng dường như anh đều đã nghĩ thay tôi

hết rồi, coi Tuệ Minh thành con của chính mình.

John mang thuốc đã sắc xong đến cho tôi, một bát lớn đen thui. Nhìn nó mà tôi có chút buồn nôn, nhưng vẫn cứ là phải uống.

Tôi bịt mũi lại, uống hết sạch sẽ. John

cho tôi một viên kẹo, nói: “Bác sĩ nói

sau khi uống thuốc xong phải phối hợp xoa bóp, cần phải có người lớn thừ”

Vốn dĩ cậu ta chỉ là trần thuật lại một câu chuyện, nhưng khi nói, không nén được cảm giác không thích hợp, nhìn Phó Thắng Nam, lập tức ngậm miệng, sau đó rồi đi.

Phó Thắng Nam nhìn tôi, mím môi: “Là thuốc thì có ba phần là độc, không tốt cho sức khỏe.”

Tôi đáp lại một tiếng, ánh mắt rơi lên người Tuệ Minh, nói: “Lát nữa em muốn đến bệnh viện một chuyến”

“Anh đi với em!“ Anh nói.

Tôi vừa muốn từ chối thì đột nhiên Tuệ Minh lớn tiếng khóc, không biết là vì sao.

Tôi không biết dỗ trẻ con, lại không dám đưa tay ra bế, vội vàng ra ngoài tìm John.