Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 290: Người đàn ông thần bí (2)



“Tổng giám đốc Thẩm… Cô có khỏe không?” Cô ấy cất giọng thăm dò, cần thận.

Tôi ừ một tiếng: “Cô đọc tin rồi à?”

“Ừm.” Dừng một chút, cô ấy mới nói: “Tôi đã nhờ bạn điều tra nhưng cũng không tìm hiểu được gì cả, camera khách sạn bị hỏng hết, không có cách gì tìm ra được.”

Tôi gật đầu, hít một hơi nói: “Cô không cần đi điều tra mấy cái này đâu, cô giúp tôi tìm người theo dõi Lâm Diên đi, nếu có thể điều tra thì xem xem thử dạo này cô ta có tiếp xúc với Mạc Hạnh Nguyên và Phó Bảo Hân không.”

Cô ấy không hiều, ngừng một lúc mới nói: “Lâm Diên? Sao lại phải điều tra cô ta?”

“Tôi chỉ đoán thôi chứ chưa xác nhận, cô cứ điều tra trước đi, cụ thể thế nào thì chờ xem xong rồi hẵng nói.”

Còn những cái khác Phó Thắng Nam và Thầm Minh Thành làm nhanh hơn cô, cái gì cần điều tra họ đều làm cả.

Một lúc lâu sau, cô ấy mới gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”

Cúp máy, tôi nằm xuống giường nhưng không có cách nào ngủ được, tâm lý bế tắc vô cùng khó chịu.

Nằm một hồi lâu, tôi mơ màng ngủ thiếp đi, dưới lầu lại vang lên tiếng ồn ào huyên náo.

Tôi bị làm cho khó chịu, bèn rời giường đi ra ngoài.

“Thâm Xuân Hinh, cô ra đây cho tôi.” Mạc Hạnh Nguyên như lên cơn điên, gào thét trong phòng khách.

Vú em và bảo mẫu đang cố gắng ngăn cản cô ta lại, kéo ra bên ngoài, vệ sĩ trong biệt thự cũng đi ra.

Nhấc cô ta lên đuổi đi.

Tôi vừa xuống lầu đã nói: “Cô Mạc có việc à?”

Vệ sĩ dừng lại, nhưng vẫn kéo Mạc Hạnh Nguyên đang náo loạn như trước.

“Thẩm Xuân Hinh, tại sao chuyện gì cô cũng vu oan giá họa lên đầu tôi, rõ ràng cô bị người ta ghét nên ám hại, tại sao cô lại đồ vấy lên đầu tôi chứ?”

Cô ta giãy giụa, nếu không phải vệ sĩ đang giữ lấy, có lẽ cô ta chỉ hận không thể lao lên xé nát tôi ra.

Tôi mím môi: “Tôi đổ vấy lên đầu cô

khi nào?”

Cô ta cười gần: “Không phải cô thì còn ai nữa? Phó Thắng Nam muốn đuổi tôi đi, cha mẹ tôi cũng không cần tôi, họ đều nghĩ là tôi hại cô, tại sao chứ, rõ ràng tôi không hề làm gì cả, nếu như là tôi, tôi chỉ hận không thề giết chết cô, đề cho cô mãi mãi không siêu sinh.”

Vừa nói, cô ta vừa giãy giụa muốn lao tới đánh tôi, nhưng hai vệ sĩ giữ chặt khiến cô ta chỉ còn cách nhảy lên.

Nhất thời, bên ngoài biệt thự có một nhóm người vội vàng đi tới, là Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh.

Nhìn thấy Mạc Hạnh Nguyên ồn ào như vậy, Lâm Uyên không khống chế được tâm trạng, bước tới bên cạnh Mạc Hạnh Nguyên.

Một cái tát vung tới, nhất thời Mạc Mạnh Nguyên bị đánh ngã nhào xuống đất,

cô ta ôm mặt, ngước mắt lên.

Nhìn thấy Lâm Uyên, viền mắt đỏ bừng, không thể nào tin nổi: “Mẹ, trước đây mẹ không đối xử với con như vậy, tại sao chứ? Bây giờ vì người phụ nữ này mà mẹ lại đánh con, con mới là con gái của mẹ mà!”

Lâm Uyên nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng: “Trước kia tôi đối xử với cô như thế nào? Cô cũng biết là trước kia tôi tốt với cô hả? Cô nhìn xem bây giờ cô giống cái gì? Cô nhìn xem mình đã làm cái gì? Mạc Hạnh Nguyên, cô còn chưa biết hối cải sao?”

Mạc Hạnh Nguyên suy sụp: “Con không sai, tại sao phải hối cải chứ? Rõ ràng là mọi người sai, mọi người đều đồ lỗi cho con, tại sao chứ, con không sail”

Lâm Uyên tức giận đến mức muốn đánh cô ta tiếp, nhưng lại bị Mạc Đình Sinh giữ lại: “Được rồi, giờ loạn lắm rồi, đừng

phiên thêm nữa.” Ông ta nhìn về phía vệ sĩ sau lưng, nói: “Đỡ cô chủ dậy, đưa về!”

Vệ sĩ kéo Mạc Hạnh Nguyên đi, nhưng lại bị cô ta hất ra, gào thét: “Mấy người cút hết cho tôi, đừng có đụng vào tôi, tôi không làm gì cô ta cả, sao mấy người lại muốn đồ oan cho tôi.”

Mạc Hạnh Nguyên chỉ vào tôi, vẻ mặt vô cùng oan ức.

Lâm Uyên cũng nhìn cô ta, ánh mắt toàn là căm hận và ghét bỏ, không còn vẻ từ bi như trước nữa: “Không phải cô thì còn là ai? Cô lén lút gặp Phó Bảo Hân bao nhiêu lần, mấy người bàn bạc chuyện gì, cô tường tôi không biết hay sao?”

“Mẹ!” Mạc Hạnh Nguyên rơi nước mắt: “Sao mẹ lại không tin con? Con thấy Phó Bảo Hân cũng không muốn liên quan đến Thẩm Xuân Hinh đâu, nếu mà là con

làm thì con nhất định sẽ giết chết cô ta, không cho cô ta cơ hội sống sót.”

“Bốp.” Lâm Uyên vung tay rất mạnh.

Mạc Hạnh Nguyên nhìn bà ta, vẻ mặt như không thể tin nồi: “Vì cô ta mà mẹ đánh con mấy lần rồi?”

“Cô câm miệng đi!” Lâm Uyên mờ miệng, vẫn tức giận như trước: “Nếu không phải vì cô, con bé có bị thương nhiều lần như vậy không? Cô còn mặt mũi mà khóc à, sớm biết có ngày hôm nay, tôi không nên đưa cô vào nhà họ Mạc.”

“Được rồi.” Mạc Đình Sinh khuyên nhủ, đôi mắt thâm thúy: “Nên điều tra thì cũng điều tra rồi, Hạnh Nguyên đi đến bước này cũng có lỗi của chúng ta, đưa nó đi đi.”

Mạc Hạnh Nguyên không thể tin nổi nhìn ông ta, khàn giọng: “Cha, con là con của cha mà, sao lại muốn đưa con đi?

Cha không cần con nữa hay sao?”

“Hạnh Nguyên, con nghe cha nói, con gây ra họa lớn như vậy, cha và Lâm Uyên đều không thể gánh nổi cho con, Phó Thắng Nam cũng không dễ dàng buông tha cho con được. Phó Bảo Hân là cô của cậu ta, cậu ta không bắt được, nhưng con thì khác, dù anh con đã từng nhờ vả, nhưng không ai có thể đảm bảo cậu ta không làm gì con cả. Nhà họ Mạc không chịu nổi, nếu con không đi thì chúng ta và cái nhà này không chịu nồi sự hành hạ của con, Thẩm Quang sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế ra tay với nhà họ Mạc, đến khi đó không ai sống nổi cả.”

Mạc Hạnh Nguyên lắc đầu, nước mắt như mưa: “Không phải, không phải con làm, con không có năng lực đó, sao con có thể ngu xuẩn như vậy, không giết chết cô ta luôn chứ?”

Mạc Hạnh Nguyên bị hai vệ sĩ lôi ra ngoài biệt thự, tôi bỗng nói: “Mấy người đừng làm khó cô ta, không phải là cô ta đâu.”

Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh cũng sửng sốt, nhìn tôi: “Cô Thầm, cô không cần…”

“Không phải tôi muốn giúp cô ta.” Tôi mờ lời: “Phó Thắng Nam, Thầm Quang và cả mấy người nhà họ Mạc còn không điều tra ra được người đàn ông trong phòng, ông cảm thấy cô Mạc có bản lĩnh làm được chuyện đó sao?”

Mạc Hạnh Nguyên hận tôi, muốn giết tôi, tôi biết rõ hơn ai hết, nhưng trong chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, Lý Nam Hà luôn miệng nói Phó Bảo Hân gọi điện cho hắn ta, cho hắn ta tiền.

Nhưng hắn ta không gặp mặt Phó Bảo trực tiếp, cũng không nghe được

chính miệng Phó Bảo Hân nói những lời trên.

Chỉ là quan điện thoại, mà điện thoại thì có thể đổi giọng, có thể ẩn danh, nếu người đó có ý định ra tay thì khó có thề điều tra được.

Huống hồ, Lý Nam Hà cũng nói người đàn ông trong khách sạn đó rất thần bí.

Thấy tôi nói vậy, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh cũng im lặng, họ dừng một chút rồi nhìn tôi: “Cô Thẩm, cô…”

“Mọi người về trước đi, chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, chúng ta không thể quyết định được.”

“Thầm Xuân Hinh, cô đừng giả vờ tốt bụng, đừng tưởng tôi không biết, là cô không chịu được cô đơn nên mới quyến rũ lung tung, cô vừa ăn cướp vừa la làng, cô vô liêm sỉ.”

Mạc Hạnh Nguyên chỉ vào tôi, hận không thể mắng hết những lời thô tục cho tôi nghe.

Mạc Đình Sinh chán ghét ra hiệu cho vệ sĩ đưa cô ta đi, ông ta nhìn tôi một cái, không nói câu nào rồi đi thẳng.