Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 292: Người đàn ông thần bí (4)



Thầm Minh Thành… Anh ấy đỡ trán, có chút không nhịn được, nhìn tôi một lúc lâu mới nói: “Được, anh ra ngoài tìm tôm hùm cho em, sau này gọi em là bà cô luôn.”

Anh ấy đứng dậy rời đi, tôi ngồi trong phòng bao, đầu kêu ong ong, làm sao có thể không đề ý được chứ, tôi là người chứ đâu phải con rối.

Có một số việc, cho dù bên ngoài tôi có biểu hiện như không có việc gì nhưng sâu trong lòng, tôi lại đau đớn tồn thương vô cùng.

“Xùy, đời tư của cô Thầm cùng phong thật đấy!”

Kiều Cảnh Thần xuất hiện ngoài dự đoán.

Anh ta ăn mặc chỉn chu, tóc chải chuốt gọn gàng, tỉnh thần trông rất tốt nhưng không giống đến đề nói chuyện tâm sự lắm.

Tôi mím môi nhìn anh ta một cái, sắc mặt nhàn nhạt: “Cuộc sống của giám đốc Kiều cũng phong phú thật.”

Lễ mừng năm mới đi nói chuyện tâm sự, khả năng đó không cao.

Quả nhiên, phía sau anh ta liền xuất hiện một người khác, là Mạc Hạnh Nguyên.

Tất cả đều nằm ngoài dự liệu, Mạc Hạnh Nguyên nhìn thấy tôi thì sắc mặt tái đi vài phần, cô ta kéo kéo góc áo Kiều Cảnh Thần nói: “Cảnh Thần, thức ăn được rồi, chúng ta đi thôi.”

Kiều Cảnh Thần thuận tay nắm lấy tay cô ta, giọng nói nhẹ nhàng: “Đợi một chút!”

Sau đó nhìn tôi nói: “Tâm lý của cô Thẩm vững vàng thật đấy, trải qua chuyện lớn như vậy còn có thể bình tĩnh cùng người đàn ông khác ra ngoài ăn cơm nói chuyện phiếm như thế, xem ra anh ba lại quan tâm lo lắng vô ích rồi.”

Tôi nhíu mày, trong lòng bắt đầu thấy khó chịu: “Tổng giám đốc Kiều nói chuyện không dùng não à?”

Anh ta cười nhạt: “Cô còn biết đau lòng à? Anh ba vì cô mà nhường nhịn chịu đựng thế nào chứ? Cô không vui cáu kỉnh, anh ấy uống rượu một mình dằn vặt bản thân.

Vì lo lắng cô mới sinh non thân thể không tốt, một người kiêu ngạo như anh ấy đi thắt ống dẫn tinh.

Giờ thì hay rồi, cô không chỉ quang minh chính đại tặng cho anh ấy cặp sừng mà chỉ mới được vài ngày đã ra ngoài ăn cơm với người đàn ông khác.

Cô có biết nếu loại chuyện này đồn ra ngoài thì anh ba sẽ bị bao nhiêu người cười nhạo không hả?”

Sắc mặt anh ta lạnh lùng, tâm trạng vô cùng lạnh lẽo: “Thầm Xuân Hinh, trước giờ cô luôn là kiều người hành động mà không màng đến cảm nhận của người khác sao? Anh ấy là chồng cô, cô xem anh ấy là gì hà? Là một người xa lạ mà cô có cũng được không cũng được sao?”

Tôi ngần ngơ, rất lâu mới khôi phục lại phản ứng, nhìn anh ta: “Anh nói gì cơ?”

Anh ta cười nhạt, trong mắt đầy sự khinh thường: “Cô có biết việc thắt ống dẫn tỉnh với đàn ông có ý nghĩa như thế nào không? Anh ấy vì cô và con của bạn cô mà không cần có con của mình nữa, đúng là buồn cười!”

Nhất thời, đại não tôi gần như trống rỗng.

Tôi nhìn anh ta, giọng nói có chút oán trách: “Vì sao?”

Ánh mắt của anh ta lạnh lùng, lộ ra sự châm chọc: “Vì sao? Anh ấy sợ cô đau khổ, sợ cô chịu khổ, sợ cô lại phải trải qua một lần sinh con đầy sợ hãi nữa, sợ cô lo lắng anh ấy không xem Tuệ Minh là con của mình.

Anh ấy suy tính tất cả vì cô, cái gì cũng đều suy nghĩ vì cô, là cô đấy!”

Tôi mím môi, không biết nên nói cái gì, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Mạc Hạnh Nguyên nghe anh ta nói liền cười lạnh, giọng nói bi thương: “Nực cười, đúng là nực cười!”

Lúc này, Kiều Cảnh Thần mới quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô ta, anh ta mở miệng: “Hạnh Nguyên.”

Mạc Hạnh Nguyên ngầng đầu nhìn anh ta, nước mắt chảy xuống, cười thê thảm: “Anh biết không? Từ lúc em gặp yên đó, em luôn cảm thấy anh ấy coi chừng em, thật nực cười!”

Kiều Cảnh Thần đỡ cô ta, cố gắng không để tôi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Mạc Hạnh Nguyên.

Anh ta nhìn tôi một cách đầy ần ý sâu xa, xoay người đưa Mạc Hạnh Nguyên rời đi.

Lúc Thầm Minh Thành trờ lại đặt tôm hùm lên bàn, anh nhìn tôi: “Bọn họ lại tìm em làm phiền à?”

Tôi lắc đầu, nhìn nhân viên phục vụ đang dọn thức ăn lên, tôi mỡ miệng nói: “Có thể gói lại mang đi được không?”

Thẩm Minh Thành mím môi: “Sao vậy?”

“Em… Tôi đột nhiên nghĩ tới câu nói kia của Kiểu Cảnh Thần: “Có phải cô chẳng bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của người khác không?”. Đam Mỹ Cổ Đại

Lời đã sắp nói ra đến nửa chừng đành nhịn xuống, nhìn về phía Thầm Minh Thành nói: “Em nghĩ là chú ba chưa ăn, định gói lại một chút mang về cho chú ấy.”

Anh ấy ngồi vào chỗ, mỡ miệng nói: “Không cần, người làm trong nhà biết làm.”

Nói rồi anh ấy giơ tay ra hiệu cho nhân viên đi ra ngoài.

Sau đó nhìn tôi nói: “Anh mua tôm hùm rồi đây, em xem hương vị này có đúng loại em thích không.”

Tôi gật đầu, mờ hộp ra, rất thơm, nhưng vì trong lòng có chuyện nên không cách nào có thể ăn được.

Trông thấy tôi chỉ ăn vài miếng rồi thôi, Thẩm Minh Thành mờ miệng: “Không thích sao?”

“Không phải, chỉ là đột nhiên không muốn ăn lắm”

Tôi mờ miệng nói, điện thoại báo có tin nhắn đến, là của Phó Thắng Nam.

“Ö đâu?”

Tôi: “Bên ngoài.”

Phó Thắng Nam: “Khi nào về?”

Tôi: “Một lúc nữa về.”

Phó Thắng Nam: “Anh chờ em”

Tôi: “Ừ”

Gửi xong tin nhắn, tôi ngước mắt, phát hiện Thẩm Minh Thành nhìn tôi không nhúc nhích: “Phải đi rồi à?”

Tôi gật đầu: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, em phải về rồi.”

Anh ấy mím môi: “Ù”

Tôm hùm cơ bản chưa ăn được bao nhiêu, tôi đóng gói lại mang về.

Trên đường thấy tôi vẫn không nói lời nào, Thẩm Minh Thành há miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Rốt cục cũng tới chung cư Sơn Thủy, anh ấy nhìn tôi nói: “Em nói qua năm sẽ đồng ý trờ về Hoàng An, đã chắc chắn chưa?”

Tôi sửng sốt một chút: “Chắc chắn.”

Anh ấy gật đầu, xe dừng lại, nhìn tôi nói: “Em về đi.”

Vào cửa, đèn trong biệt thự vẫn còn sáng, Phó Thắng Nam ngồi trên ghế salon đọc sách, nghe tiếng động, anh xoay đầu nhìn thoáng qua.

Sau đó đặt sách xuống, ánh mắt rơi lên người tôi.

Nhìn anh ấy, tôi ngần ra một lúc, sau đó đi tới ngồi bên cạnh anh, chủ động dựa đầu vào ngực anh.

Cảm nhận thấy tâm trạng tôi không được tốt lắm, anh ôm tôi, giọng nhẹ nhàng: “Sao vậy? Gặp chuyện gì sao?”

Tôi ngước mắt nhìn anh, con ngươi hơi thu lại.

Đột nhiên cúi đầu tự tay cời thắt lưng của anh.

Anh chợt ngăn tôi lại, trong giọng nói ẩn theo ý cười: “Dè dặt một chút, đây là phòng khách, vội đến mức này sao?”

Tôi mím môi, không nói gì, lôi kéo anh lên lầu.

Anh bế tôi lên, lập tức lên lầu.

Nhận thấy tôi hơi lạ, anh nhíu mày: “Em gặp chuyện gì vậy?”

Tay bị anh đè lại, tôi mím môi không biết nên nói cái gì, một lúc lâu sau mới ngước mắt nhìn anh: “Anh làm lúc nào?”

Anh cụp mắt: “Cái gì?”

“Thắt ống dẫn tinh.”

Sắc mặt anh trầm xuống, trong giọng nói lộ ra mấy phần nghiêm túc: “Ai nói lung tung gì với em vậy?”

Mắt tôi đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào: “Có đau không?”

Nhìn tôi, anh có chút buồn cười, thuận tiện kéo tôi vào trong ngực, không nhịn được nói: “Chỉ là một tiểu phẫu nhỏ thôi, không có cảm giác gì cả.”

Tôi vòng tay quanh hông của anh, có chút khó chịu nói: “Xin lỗi.”

“Loại giải phẫu này đối với anh không có tồn thương gì, huống chỉ bây giờ chúng ta đã có Tuệ Minh rồi, chuyện con cái đừng suy nghĩ nữa, không có gì phải xin lỗi cả.”

Anh vuốt xuôi theo mái tóc dài của tôi, kéo tay tôi ngửi một cái, hỏi: “Ö bên ngoài ăn cái gì rồi?”