Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 297: Người đàn ông thần bí (9)



Nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, bà vội vàng chạy lên lầu, bưng một ít thức ăn tới, nhìn tôi nói: “May mà cô tỉnh rồi, có đói không? Ông chủ gọi điện thoại về nói là có một chút chuyện chậm trễ, biết cô ngủ rồi nên nói tôi chờ cô thức dậy, bảo cô ăn chút gì đó.”

Ngủ tận mấy tiếng nên tôi rất tỉnh táo, nhìn bầu trời ở bên ngoài, đã tối rồi, đồng hồ trên tường đã chỉ đúng một giờ sáng.

Vừa mới thức dậy nên tôi cũng không ăn được, tôi nhìn dì Triệu nói: “Dì Triệu, dì cứ đề đồ ở đây đi, một lát nữa rồi tôi ăn, thời gian không còn sớm nữa, dì đi nghỉ ngơi trước đi.”

Dì Triệu đã lớn tuổi, cũng đã hơi buồn

ngủ, dặn dò tôi phải nhớ ăn thức ăn sau đó đi xuống lầu.

Tôi ngồi trên giường, tinh thần thì tỉnh táo, nhưng không khỏi hơi hơi hối hận, ngủ một giấc dài như vậy, bây giờ là đêm rồi, không thể nào ngủ tiếp nữa.

Nói thế thì, đêm nay lại phải mất ngủ nữa rồi.

Chuông điện thoại reo lên, là Phó Thắng Nam gọi điện thoại tới.

Tôi bắt máy, giọng nói cũng dịu đi vài phần: “Em vừa thức dậy.”

“Ừm!” Giọng nói của anh khàn khàn, nhưng mà nghe lại cực kỳ êm tai: “Lát nữa ăn chút gì đi, không ngủ được cũng không sao, vừa hay lúc này anh cũng không bận việc gì, có thể nói chuyện với em một lát.

Tôi gật đầu: “Dạ!”

“Chắc anh còn phải ở lại nước Mỹ bên này mấy ngày nữa, em ð nhà phải ngoan ngoãn ăn cơm, đừng thức khuya, kêu John dẫn Tuệ Minh qua chơi với em.”

“Dạ!”

“Chắc mấy hôm nay chú ba và Thẩm Minh Thành cũng không có ở thành phố Giang Ninh, em có chuyện gì thì gọi điện thoại cho Trần Húc Diệu, cậu ta sẽ giúp em”

“Dạ!”

Phó Thắng Nam: “…”

Vốn dĩ tôi cũng kiệm lời, lúc này anh không nói chuyện, trong một thời gian ngắn tôi cũng không tìm được chuyện gì đề nói.

Cứ thế im lặng nửa phút, tôi nghĩ một lát, mới mỡ miệng nói: “Anh về sớm một chút.”

Đầu dây điện thoại bên kia im lặng, lúc lâu sau mới mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Được!”

Vốn dĩ cũng không có gì để nói, tôi nhìn di động một lát, đang chuẩn bị cúp máy.

Không ngờ đầu dây bên kia đột nhiên cất tiếng: “Nhớ là phải nhớ anh!”

Tôi…

Bỗng chốc trái tim đập mạnh, có hơi nong nóng, giống như loại ấm áp này đang bao bọc lấy trọn trái tim.

“Được!”

Tôi nói chuyện, giọng nói cũng không hiều vì sao dịu dàng hơn một chút.

Cúp điện thoại, tôi cũng không thể nào ngủ tiếp, định đến phòng đọc sách. Đêm nay mất ngủ, nhưng bời vì ban ngày ngủ rồi nên bây giờ dù không ngủ nguyên

một đêm cũng không sao.

Dì Triệu chăm sóc người khác rất cần thận, tới biệt thự rất sớm, đã nấu xong bữa sáng.

Thấy tôi xuống lầu, đã thay quần áo mới, còn chỉnh trang tóc tai một chút, bà ngập ngừng một lát, nói: “Lát nữa cô muốn ra ngoài sao?”

Tôi gật đầu: “Chốc nữa có hẹn người ta, ra ngoài một lát.”

“Cần tôi đi theo cô không?” Nhìn cô, bà có hơi lo lắng: “Mắt cô thâm quầng rồi, có phải tối qua thức dậy rồi lại không ngủ tiếp đúng không?”

Tôi “ừ“ một câu, ăn vài miếng thức ăn rồi ra khỏi nhà.

Vốn dĩ tôi không định ra ngoài, nhưng Mạc Thanh Mây gửi tin nhắn cho tôi, nói cô ấy đang ở thành phố Giang Ninh, nếu bọn

tôi đã là bạn bè thì tôi cũng nên cố gắng hoàn thành trách nhiệm của người bạn ở nơi này.

Cũng đã nói tới đây rồi thì tôi tất nhiên không thề nào từ chối cho được, thế là đồng ý.

Trước khi ra ngoài, tôi tìm xung quanh ga ra, phát hiện mấy chiếc xe bình thường đều được đem đi bảo dưỡng cả rồi, mấy chiếc xe mới bảo dưỡng đem về đều rất mực nồi bật.

Chần chừ một lát, tôi mờ cửa chiếc Maybach màu đen của Phó Thắng Nam ra, chiếc xe này nhìn bề ngoài rất thông thường, cũng được xem là khiêm tốn.

Có lẽ vì tôi không lái quen cho lắm nên đi đường cũng khá chậm, tốc độ cũng hơi rùa bò.

Lúc đến chỗ đã hẹn gặp mặt với Mạc

Thanh Mây thì cô ta đã đến rồi. Nhìn thấy tôi, cô ta vẫy vẫy tay.

Mạc Thanh Mây là cô chiêu giàu có chính hiệu đúng nghĩa, nhan sắc và dáng người cũng thuộc hàng xịn, hoàn cảnh gia đình tất nhiên càng chẳng cần phải nói.

Cô ta lớn hơn tôi một hai tuổi, vẫn chưa kết hôn, là kiều phụ nữ thuộc về công việc.

Làm việc khôn khéo, quyết đoán cực ngầu.

Thấy tôi ngồi xuống, cô ta không nói nhiều, thằng thắn búng tay gọi nhân viên phục vụ, nhìn về phía tôi nói: “Muốn ăn gì thế?”

Nhà hàng món Pháp, tôi nhún vai, nhìn cô ta nói: “Chưa ăn bao giờ, cô hướng dẫn đi”

Cô ta nhướn mày, không dây dưa nữa,

nói thằng: “Cá hồi sốt bơ, súp cá hàu, tôm hùm chiên, cá cuộn kiều Pháp và một phần bánh mì nướng vị cam kiểu Pháp.” Ngừng một chút, cô ta nhấp môi: “Tạm thời là những món này, cảm ơn!”

Nhân viên phục vụ rời đi, cô ta nhìn tôi, vẻ mặt hơi lạnh: “Quầng thâm mắt nặng thế, gần đây có chuyện gì sao?”

“Một chút chuyện nhỏ!” Tôi trà lời, ngừng một chút nhìn về phía cô ta nói: “Cô tới thành phố Giang Ninh làm việc sao?”

Cô ta lắc đầu: “Không phải, nghỉ phép năm nên ra ngoài chơi một chút, vốn định ra nước ngoài, nhưng mà nghĩ lại mấy chỗ kia đi chán rồi, cũng không còn gì mà đi nữa, nên mới tới đây hẹn em đi ăn một bữa cơm, trò chuyện với nhau ấy mà.”

Tôi nhíu mày: “Chỉ đơn giản thế thôi à””

Cô ta gật đầu: “Tất nhiên, không phải

thế thì cô nghĩ thế nào? Trong cuộc sống của tôi cũng chỉ có ba thứ là cha mẹ, quen bạn bè, kiếm tiền.”

Tôi…

Định nghĩa cuộc sống của kẻ thắng đúng là khác biệt.

Cô ta ăn mặc rất nhã nhặn thoải mái, nhìn tôi nói: “Cô là một trong số những người bạn tôi quen biết, có cuộc sống khô khan nhất.”

Nói chuyện kiểu này, rất là thằng thắn.

Tôi cười cười, không tiếp lời.

Thấy tôi cười cười, cô ta nói: “Sản nghiệp của nhà họ Phó và sản nghiệp của nhà họ Thẩm cũng đủ cho cô yên tâm ăn xài cả một đời, nhưng tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao cô lại sắp xếp cuộc đời mình chán nản như thế? Cô dồn hết tất cả công sức và cuộc sống của mình vào tình yêu và

những thứ em gọi là thù hận, cô không cảm thấy khô khan nhạt nhẽo sao?”

Tôi sửng sốt một chút, bỗng chốc ngước nhìn cô ta, nhân viên phục vụ mang món cá cuộn kiều Pháp lên, cô ta bèn kết thúc câu chuyện ở đây, rất tự nhiên nói: “Thử đi!”

Tôi nếm thử một chút, mùi vị rất ngon, sở dĩ thức ăn Pháp nồi tiếng thế giới như vậy, phần lớn là vì nó dùng nguyên liệu rất phong phú, món ăn khéo léo tỉ mỉ.

“Sao nào?” Cô ta nhướn mi, vẻ mặt hào hứng.

Dường như tôi lại thấy hình ảnh chính mình khi vừa mới tốt nghiệp đại học, lúc ấy không được xem là dư dà, tôi và Vũ Linh sẽ trang điểm thật xinh đẹp, cuối tuần dẫn nhau chạy vòng khắp cả thành phố Giang Ninh, thậm chí đi đến những thành phố

ác nữa.

Nếm thử món ăn ngon nhất và nhìn ngắm khung cảnh đẹp nhất, khi đó nghĩ rằng, đợi sau này có tiền rồi thì phải đi hết tất cả những thành phố trên thế giới thăm thú một chút, phải một lần trong đời được ăn hết tất cả những đặc sản trong các thành phố.

“Nước sốt hơi béo.” Tôi mð miệng, trong lòng không khỏi cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Nhân viên phục vụ bưng lên một phần Sorbet, cô ta nhướn mi, cười nhạt: “Thử đi!”

Tôi uống thử một hớp, cô ta cười nói: “Ăn món Pháp chủ yếu là hường thụ trải nghiệm kiểu cách của giới quý tộc, thông thường sau khi chúng ta ăn món chính đầu tiên xong, phục vụ sẽ đem một phần Sorbet lên, món Sorbet này được pha chế từ nước trái cây và rượu Sâm-panh, ngoại

trừ hương vị nhẹ nhàng ra thì còn góp phần làm tăng thêm sự thèm ăn đối với món ăn tiếp theo.”

Đúng là như cô ta nói, mùi vị thật sự rất ngon, hơn nữa còn có tác dụng khai vị.

Tôi nhìn cô ta, cười nhàn nhạt, cảm xúc cũng thả lỏng hơn rất nhiều: “Nếu chỉ vì giới thiệu với tôi đặc điểm của món Pháp thì cô cũng sẽ không đi xa tới vậy.”

Cô ta nhún vai, chậc một tiếng, nói: “Thầm Xuân Hinh, cô luôn suy nghĩ rất phức tạp về người khác, chúng tôi không có nhiều mục đích như vậy đâu, lý do tôi tới gặp cô thật sự rất đơn giản, chỉ vì tôi muốn ăn một bữa cơm với cô mà thôi.”