Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 341: Đi khỏi nhà họ Phó (2)



Bây giờ mọi người lại tụ họp với nhau, điều đó đã gây ra một sự bất tiện lớn thế nào, trong lòng anh ấy hiều rõ, và tôi cũng Vậy.

Sáng nay Tuệ Minh sẽ đến trường học mới, phải chuyền sang một môi trường hoàn toàn mới lạ khiến cô bé rất đỗi lo lắng.

Cơm nước xong xuôi, tôi và Phó Thắng Nam cùng nhau đưa cô bé đến nhà trẻ, giáo viên phụ trách đón các cô cậu bé là một thiếu nữ, trông cô ấy chừng hai mươi.

Nhìn thấy Phó Thắng Nam, cô ấy kinh ngạc đến nỗi luống cuống cả lên, gần như

đã thất thanh: “Tổng giám đốc Phó kết hôn rồi sao? Còn có con nữa sao?”

Có lẽ là do quá kích động nên cô ấy đã quên mất phép lịch sự, vừa bật thốt ra thì cô ấy đã hối hận, vội vàng cúi thấp người xin lỗi.

Phó Thắng Nam không lên tiếng, tôi chỉ lạnh nhạt cười và nói “Không sao đâu”, cô ấy có phản ứng như vậy cũng chỉ bình thường thôi.

Bốn năm qua, Phó Thắng Nam mờ rộng phạm vi hoạt động của Tập đoàn, sự tài hoa của anh cũng ngày càng có nhiều người biết đến. Anh không những có năng lực làm việc xuất chúng mà còn khiến các cô gái phải ôm lòng mơ mộng trước khuôn mặt đẹp trai ấy.

Bạn đang đọc tại

Mặc dù trong bốn năm qua cô ấy chỉ nghe đồn anh và Tường Vân Nam cùng nhau tham gia nhiều sự kiện, nhưng cô

chưa bao giờ nghe ai nói anh đã quyết định kết hôn. Cứ thế đến nay, không ít người đều cho rằng Phó Thắng Nam vẫn là một đàn ông độc thân đầy hấp dẫn, thế thì càng khiến cho không ít các cô gái trẻ phải đoán già đoán non.

Lúc trước Tuệ Minh được đặt hộ khầu mà người nuôi dưỡng là Phó Thắng Nam, về mặt pháp luật, Tuệ Minh là con gái của Phó Thắng Nam, bây giờ cô bé đi học cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Đưa Tuệ Minh đến trường xong, Phó Thắng Nam có việc trên công ty, hôn tôi trước khi đi rồi dặn dò tài xế chờ tôi về cần thận.

Trờ lại biệt thự, tôi tìm đọc những điều kiện và kiến thức chuyên ngành cần thiết cho việc đăng kí thi vào trường đại học Hà Nội.

Tôi đăng kí vào ngày 11 tháng 9, bây

Đọc thêm nhiều truyện hay tại

giờ đã tháng 9, vừa lúc có ba tháng đề chuẩn bị.

Trưa nay nhận được một cú điện thoại từ một người xa lạ, tôi không khỏi xoắn xuýt không biết có nên nhận hay không.

Điện thoại cứ reo mãi, bất đắc dĩ quá, tôi đành nghe máy, nghe thấy có một giọng nữ bình tĩnh truyền đến từ đầu dây bên kia: “Thẩm Xuân Hinh, đã lâu không gặp.”

Là Mạc Hạnh Nguyên, thời gian trôi qua bốn năm, tôi vẫn có thề nhớ rõ giọng nói của cô ta cũng coi như là ngoài ý

muốn. Dừng việc mình đang làm lại, tôi mím môi, không lên tiếng. Dường như đầu dây bên kia không thèm để ý, mờ miệng nói: “Tôi đang đứng trước cồng biệt thự, bảo vệ không cho vào,

chúng ta hãy nói chuyện chút đi.”

Tới vì Phó Thắng Nam à?

Khép sách lại, tôi đứng dậy đi ra ban công. Nhìn qua mảnh sân rộng rãi trước mắt rồi ra ngoài cánh cồng, bức tường quá cao, tôi không thể nhìn thấy người bên ngoài. Nhớ nhé, chúc luôn vui

“Nói về cái gì?” Đã bốn năm, tôi không biết mình có thề trò chuyện cái gì với cô ta.

“Gì cũng được, uống trà ôn chuyện, cái gì cũng đều được.” Giọng nói của cô ta chững chạc hơn rất nhiều, dường như cô ta cũng đã trường thành hơn.

Có lẽ sau bốn năm ấy, tất cà mọi người đều đã thay đồi. Tôi cụp mắt nhìn đồng hồ trên cồ tay, im lặng một lát rồi nói

vào trong điện thoại, gật đầu: “Chờ tôi một lát!”

Trò chuyện trong biệt thự hình như cũng không ồn lắm, tôi sửa sang lại một chút rồi đi xuống tầng dưới, ra ngoài biệt thự.

Cô ta đang đứng trước cồng, tựa vào một chiếc xe hơi hãng Toyota màu trắng, khoác lên mình bộ áo vest màu trắng già dặn, cô ta phối với đôi giày cao gót đen tuyển, mái tóc dài bị uốn thành gợn sóng lớn.

Cô ta đã thay đồi rất nhiều, về mặt nào cũng hoàn toàn khác so với lúc trước.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì đã có một người tiến tới từ đằng sau tôi. Trần Văn Nghĩa cũng chú ý tới việc này, trong mấy ngày qua, Trần Văn Nghĩa luôn ở trong biệt thự.

Tôi không hỏi kỹ, Phó Thắng Nam bảo với tôi rằng nếu có chuyện gì thì trực tiếp tìm anh ta, có vẻ anh ta đã trờ thành phụ tá

riêng của tôi.

“Cô Thầm muốn ra ngoài sao?” Trần Văn Nghĩa lên tiếng, đưa mắt nhìn Mạc Hạnh Nguyên đang đứng ở ngoài cồng.

Tôi gật đầu và nói: “Bạn cũ ôn chuyện với nhau thôi!”

Mặc dù anh ta đã nói “Vâng” nhưng cũng không định đề tôi đi một mình, mờ miệng nói: “Tôi đi với cô.”

Xem ra anh ta nói vậy vì muốn bảo vệ tôi, ban đầu tôi còn chưa rõ vì sao anh ta lại làm như vậy, nhưng khi nhìn thoáng qua mấy chiếc xe Benz cách đó không xa, tôi đã hiều ra được phần nào.

Bây giờ Phó Thắng Nam đã không như lúc trước, từng giờ từng phút đều bị giới truyền thông chú ý đến. Có lẽ Trần Văn Nghĩa sợ tôi ra ngoài một mình gặp phải

nguy hiểm gì, dù sao tôi là người phụ nữ la Phó Thắng Nam, Trần Văn Nghĩa

không thề không lưu ý.

Tôi gật đầu, không nói thêm nữa.

Hiền nhiên Mạc Hạnh Nguyên cũng phát hiện ra điều đó, đôi mắt đẹp của cô ta nhìn tôi, cô ta nói: “Thẩm Xuân Hinh, lâu rồi không gặp!”

Tôi khẽ cười, không hiều sao lại cảm thấy có chút buồn bã. Bốn năm trôi qua, cô ta càng ngày càng trờ nên trường thành, khí chất cũng hấp dẫn, bây giờ cô ta có ngoại hình xuất chúng cùng với kinh nghiệm phong phú trên thương trường. Một người phụ nữ như thế không biết sẽ được mọi người chú ý đến thế nào. Cô ta đã không còn là người phụ nữ lúc nào cũng chỉ biết phụ thuộc vào Phó Thắng Nam năm đó.

“Lâu rồi không gặp!” Tôi không thấy ghen ghét, chỉ là càm giác bốn năm trước và bốn năm sau có quá nhiều sự thay đổi,

nói tóm lại là có chút ngoài ý muốn.

“Đến một quán cà phê đi!” Cô ta lên tiếng, đưa mắt nhìn Trần Văn Nghĩa, tiếp tục nói: “Chỗ đó đủ bí mật đấy.”

Tôi gật đầu, nhưng tôi chưa kịp lên xe thì đã thấy mấy chiếc xe Benz cách đó không xa chạy tới, không hề do dự gì mà chặn trước xe của Mạc Hạnh Nguyên. Những người xuống xe không phải phóng viên mà là các vệ sĩ khoẻ mạnh cường tráng.

Trần Văn Nghĩa có tính cảnh giác rất cao, anh ta bảo vệ tôi ở sau lưng, nói với tôi và Mạc Hạnh Nguyên bằng chất giọng trầm thấp bình tĩnh: “Về biệt thự nói chuyện cũng có thề.”

Rất hiền nhiên, Mạc Hạnh Nguyên không ngờ mấy người này lại đột nhiên xuất hiện. Cô ta hơi sững người một lát, híp mắt, mờ miệng nói: “Không cần đâu, tôi chỉ

nói mấy câu xong rồi đi thôi.”

Dừng lại một lúc, Mạc Hạnh Nguyên nhếch môi lạnh lùng cười: “Xem ra có người muốn gặp chị hơn tôi đấy.”

Khi tình địch gặp nhau, cho dù có bình tính cách mấy thì trong lòng cũng có những băn khoăn. Tôi mím môi nhìn cô ta, không nói gì.

Cô ta bỏ điện thoại vào trong túi xách, khoanh tay nhìn tôi nói: “Hai người đã ly hôn, chị cũng đã lựa chọn ra đi rồi thì về đây với lý do gì?”

Thật là thằng thừng, quả nhiên, bốn năm thời gian đã thay đổi Mạc Hạnh Nguyên rất nhiều.

Tôi dời tầm mắt ra khỏi các vệ sĩ áo đen, thản nhiên mờ miệng nói: “Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến cô

Lâm.”

Cô ta cười khẩy: “Sao lại không liên quan gì được chứ. Trong bốn năm qua, tôi cố gắng đi lên, thay đổi bản thân chính là vì muốn được đứng bên cạnh anh ấy, ở bên anh ấy, giờ chị lại đột nhiên xuất hiện, vậy mọi sự nỗ lực của tôi sẽ biến thành cái gì đây?”

Phó Thắng Nam sắp xếp rất nhiều vệ sĩ xung quanh biệt thự, trên cơ bản thì lúc này họ đều đứng tại cửa chính, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn mấy gã đàn ông mới đi ra khỏi những chiếc xe Benz.

Tôi nhìn về phía Mạc Hạnh Nguyên, nói: “Nếu như hai người thật sự có thể ờ bên nhau thì không cần bốn năm đâu, một

năm là đủ rôi.”

Mạc Hạnh Nguyên lạnh mặt: “Thầm Xuân Hinh, chị phá hủy lòng mong chờ vào tình yêu của tôi, cũng phá hủy đi tình thân của tôi, chị cho rằng tôi sẽ tha thứ cho chị

sao? Chị đi rồi thì thôi, nhưng giờ chị đã trờ về, nếu tôi không thể có được anh ấy thì

anh ấy và chị cũng đừng hòng được yên.” Những lời này không làm tôi tức giận, đứng trên góc độ của Mạc Hạnh Nguyên mà suy nghĩ thì lòng tin và tình yêu của cô ta không hề sai, cô ta cố gắng lấy được thứ mình muốn cũng coi như rất biết cố gắng.

Tôi gật đầu, thấy có một chiếc xe Bentley màu đen ở phía xa chậm rãi đậu ở lề đường, tôi nói: “Cô không thể quên anh ấy được thì cô muốn làm gì cũng không liên quan gì đến tôi. Chẳng qua tôi phải nhắc nhờ cô một điều, đã nhiều năm như vậy rồi, hẳn là cô biết mình cần phải quý trọng cái gì, biết mình muốn cái gì hơn tôi. Nói thực tế một chút, hơn ai hết, cô hiểu rất rõ cô và Phó Thắng Nam đã không còn khả năng ð bên nhau, thế cô còn định tiếp tục hao phí bốn năm nữa sao? Mười tám

hai mươi tuổi có thể điên cuồng vì tình yêu, nhưng đã ba mươi tuổi, dù sao cũng nên biết có đôi khi cuộc sống quan trọng hơn tình yêu rất nhiều, một người xinh đẹp và có năng lực như cô, cho dù không thề gặp lại một người đàn ông như Phó Thắng Nam thì bên cạnh cô cũng có rất nhiều người ưu tú, lùi lại một bước để mong cầu cái khác không có gì không tốt.”