Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 345: Người muốn bảo vệ nhất trên đời (1)



Tôi vội chạy ra mở cửa ngay khi nghe thấy tiếng chuông, lúc này, hai đôi mắt đối diện nhau, mới một đêm không gặp mà cằm anh đã mọc râu, trông anh có vẻ xanh xao hẳn.

“Anh vào được không?” Anh nói, giọng điệu hơi mệt mỏi.

Tôi gật đầu rồi nhường đường cho anh.

Anh nhìn tôi với ánh mắt ấm áp: “Anh xin lỗi!”

Tôi mỉm cười: “Em không tức giận gì đâu.”

Phó Bảo Hân là người lớn trong nhà họ

ó, cho nên anh cũng đâu thể làm gì

được.

Cả thân thể của tôi bị anh kéo vào lòng, trên người của anh vẫn còn đọng lại mùi của khói thuốc lá: “Sẽ không có lần

sau.

Dưỡng như là một lời hứa, nhưng cũng là một sự đảm bảo.

Tôi “Ừm”‘ một tiếng đề trả lời lại.

Tôi đã thức trắng cả đêm, cho nên bây giờ được dựa vào lòng anh khiến tôi cảm thấy bình yên đến lạ.

Mệt mỏi ập đến, tôi nhắm mắt lại: “Nếu hôm nay anh không bận thì ngủ với em một lát được không?”

Anh cười một cách cưng chiều: “Không bận, anh có thừa thời gian dành

cho em.”

Sao anh lại không bận chứ? Cố Diệc Hàn đang nhắm vào tập đoàn Phó Thiên,

bây giờ anh ta chỉ cần tập đoàn của anh gặp phải sai lầm nào đó thì sẽ lập tức ra tay ngay.

Tôi chỉ mím môi cười trước lời nói dối của anh, điều đó không quan trọng, cuộc sống còn dài mà, tôi nên tận hưởng một ngày, một ngày sống vì bản thân.

Nếu có thề sống bình yên như vậy mỗi ngày thì tuyệt vời quá rồi.

Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã tối, tôi ngủ cả ngày lúc nào không mà không hay.

Phó Thắng Nam ngồi bên cạnh, anh thấy tôi tình thì mỉm cười: “Em mơ thấy gì vậy?”

“Nằm mơ thấy một vùng ngập đầy hoa.” Gần đây tôi rất hay mơ, trong mộng còn có mẹ, bà ngoại và một đứa nhỏ càng ngày càng lớn lên.

Anh thấy ánh mắt của tôi hơi kỳ lạ thì

ôm tôi vào lòng: “Vốn dĩ anh còn giữ mấy căn biệt thự kia là vì muốn chờ em trờ về, nếu chúng lưu giữ những ký ức tồi tệ thì chúng ta lại xây mấy căn khác, em thấy thế nào?”

Tôi buồn cười nhìn anh: “Làm vậy không sợ bị người khác đánh giá sao? Họ sẽ nói anh lãng phí đấy.”

Phó Thắng Nam tựa cằm vào má tôi, râu của anh ngắn cũn cỡn khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy, anh nhẹ nhàng trả lời: “Vì em, anh nghe chút lời đồn thì có sao đâu?”

Tôi phì cười, sau đó rời khỏi lồng ngực của anh để xuống giường, nhà mới dọn vào ð nên rất cần mua vài món đồ thiết yếu.

Tôi dứt khoát lựa chọn việc giao hàng qua mạng.

Trong phòng khách.

Lúc này, Phó Thắng Nam đang cầm máy tính đề xử lý công việc, còn tôi thì đang xem qua một vài tài liệu, bầu không khí thật yên tĩnh và hài hòa.

Không lâu sau thì Trần Văn Nghĩa cũng dẫn Tuệ Minh đến, anh ta còn mang theo rất nhiều vật dụng cần thiết hàng ngày.

Hai người kia vào phòng làm việc để thảo luận với nhau, còn Tuệ Minh thì tựa vào lòng tôi rồi ngửa đầu nói: “Mẹ ơi, hôm nay hình như con gặp rắc rối rồi!”

Tôi sửng sốt một chút, sau đó đặt quyền sách trên tay xuống đề nhìn con bé, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”

Con bé mím môi, hai mắt đò hoe: “Con đã đẩy một bạn khác xuống cầu trượt. Con không có cố ý đâu mà. Tại vì con thấy bạn đó cứ đứng yên cả buồi mà không chịu đi, phía sau còn có rất nhiều

người muốn chơi nên con mới đầy bạn đó. Ai ngð bạn đó loạng choạng một chút rồi ngã xuống.”

“Thế bây giờ bạn đó thế nào rồi? Đưa đến bệnh viện chưa?”

Con bé gật đầu: “Chú Trần đưa cậu ấy đến bệnh viện rồi, sau đó còn cho họ rất nhiều tiền. Mẹ, con biết sai rồi.”

“Làm tồn thương người khác là không đúng. Tuệ Minh, ai cũng sẽ đi giải thích cho lỗi sai của mình, con có ý tốt nhưng lại sử dụng sai phương pháp.Lần sau gặp phải trường hợp tương tự, con sẽ xử lý như thế nào đây?” Chuyện đã xảy ra rồi, tôi có la mắng con bé cũng chẳng có ích gì. Tất cả những gì tôi có thể làm là dạy con bé cách chịu trách nhiệm trước việc làm của mình.

Tuệ Minh cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con sẽ nói cậu ấy không được đứng chen ngang chỗ cầu trượt, nên chơi với

mọi người, con không đầy cậu ấy nữa.”

Con bé ngập ngừng một chút, sau đó nói tiếp: “Mẹ, có phải con đã nợ chú Trần rất nhiều tiền không?”

Theo quan niệm của Tuệ Minh, số tiền mà Trần Văn Nghĩa bỏ ra vốn dĩ không thuộc về cô bé, trong tiềm thức, cô bé cũng không thật sự coi Phó Thắng Nam là người thân.

Sau một hồi suy nghĩ, tôi trà lời: “Mẹ sẽ trả tiền cho chú Trần, nhưng mà Tuệ Minh, sau này mẹ sẽ già đi, con thì sẽ lớn lên rồi trường thành. Vì vậy, con phải học cách đối phó và xử lý mọi vấn đề, có biết không?”

Con bé gật đầu, con bé cũng đã tự trách mình khi làm tồn thương người khác, sau đó lại dựa vào lòng tôi rồi im lăng.

Khi Phó Thắng Nam và Trần Văn hĩa đi ra khỏi phòng thì con bé đã ngủ

rồi, Trần Văn Nghĩa chào tôi rồi vội vàng rời đi.

Phó Thắng Nam thấy Tuệ Minh đã ngủ nên muốn bồng con bé trờ về phòng, ai ngờ con bé ngủ không sâu nên lập tức tỉnh lại ngay.

Có lẽ vì không nhìn rõ người kia là Phó Thắng Nam nên con bé nói: “Mẹ, con đã gặp cậu trong bệnh viện, cậu còn đi với một dì nào đó nữa.”

Tôi sửng sốt nhìn con bé: “Con biết bọn họ vào bệnh viện làm cái gì sao?”

Con bé đột nhiên trợn tròn mắt, vừa thấy Phó Thắng Nam thì lập tức ngạc nhiên: “Chú Phó.”

Phó Thắng Nam gật đầu rồi ôm con bé ngồi xuống ghế sô pha, sau đó ra hiệu cho con bé tiếp tục trả lời câu hỏi của tôi.

Tuệ Minh suy nghĩ một chút rồi nói:

“Cậu nói muốn dẫn dì ấy đi khám thai, trong bụng của dì ấy đang có một đứa bé.”

Tôi đột nhiên nhớ tới lần Thầm Minh Thành ở Hoàng An, trong lòng cũng đoán ra được chuyện gì, nhưng người phụ nữ đó là ai?

Sắc trời không còn sớm, Tuệ Minh ăn xong thì lăn ra ngủ, bởi vì tôi đã ngủ nhiều vào ban ngày nên bây giờ cũng không chợp mắt được.

Phó Thắng Nam tiếp nhận một cuộc điện thoại, có vẻ như tập đoàn Phó Thiên đã xảy ra chuyện gì đó nên anh vội vàng chạy đi xử lý.

Anh chỉ kịp tạm biệt tôi rồi ra khỏi nhà.

Ngày hôm sau.

Sau khi biết phim điện ảnh và truyền

hình của tập đoàn Phó Thiên cấm Tường

Vân Nam, cô ta đã trèo lên tòa nhà của công ty đề tự tử, đồng thời thông báo cho tất cà các phóng viên ở Hà Nội biết về những vụ lùm xùm trong quá khứ giữa tôi và Phó Thắng Nam.

Ban đầu thì Phó Thắng Nam và tôi chỉ là một cặp vợ chồng đã ly hôn trong nhiều năm, sau khi qua miệng của Tường Vân Nam thì lại biến thành một ả điếm dây dưa với anh chỉ vì tiền.

Ngay cả những chuyện trong quá khứ, những thứ không muốn người khác biết được cũng bị lôi ra đề bàn tán.

Lời thú nhận của Tường Vân Nam về quá khứ giữa tôi và Phó Thắng Nam đã biến thành vô số phiên bản khó đỡ.

Tôi không quan tâm lắm đến những tin tức này, nhưng tôi lại xem nhẹ Tuệ Minh. Đọc full tại nhé

Phó Thắng Nam và tôi đã từng đến

trường đề đón Tuệ Minh về nhà, tuy chúng tôi luôn cần thận, nhưng vì tần suất đưa đón khá cao nên cũng dần bị người khác chú ý tới.

Trẻ con vốn dĩ rất ngây thơ, nhưng lời ăn tiếng nói của người lớn thì không như vậy, khó tránh việc trẻ con sẽ bắt chước theo.

Khi tôi nhận được cuộc gọi thì Tuệ Minh đã ở trong bệnh viện.

Khi tôi đến đó thì mới biết được chuyện gì đã xảy ra, Tuệ Minh nghe thấy người khác mắng tôi nên mới tức giận đánh nhau với người ta.

Mấy đứa con nít ra tay không có nặng như người lớn, chúng chì xô đầy nhau rồi dẫn đến việc bị thương.

Tuệ Minh bị quấn băng gạc trên trán khiến con bé khóc sướt mướt, con bé vừa ìn thấy tôi thì lập tức ôm chặt lấy tôi mà

khóc nức nở: “Mẹ ơi, bọn họ đều là kẻ xấu,

con không muốn đi học, bọn họ đều xấu

xa.

Chúng tôi đã đánh giá thấp tầm ảnh hường của một người nồi tiếng, và cũng đánh giá thấp mức độ ảnh hường khủng khiếp của những tin đồn.

Tôi cứ ôm Tuệ Minh vào lòng nhưng chẳng biết nên an ủi con bé như thế nào, trong lòng càng lúc càng buồn bực.

Bốn năm trước, tôi ôm tất cả những nỗi đau và sự ấm ức của mình rồi làm khồ cha mẹ, vì vậy tôi mới phải rời khỏi Hà Nội đề đi đến Hoàng An.

Bây giờ trờ về thì tôi lại không tránh khỏi việc khiến Tuệ Minh khổ sờ, nếu tôi vẫn tiếp tục không làm gì thì e rằng sau này sẽ làm hại đến con bé.