Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 120: Điên cuồng yêu



Edit: Meimoko

………….

Địa ngục môn

Hắc Ngân Thánh hai mắt phẫn nộ nhìn người phụ nữ chịu qua tra tấn đòn roi, nằm giữa vũng máu bêt bết.

“Hồng Anh, ngươi có vẻ lại quên, chủ nhân của ngươi là ai!” Dịch Phong dừng cây roi trong tay, một đám người tản ra, Hắc Ngân Thánh từ từ đi vào trong.

Lúc trước, Hồng Anh cùng với Sắc Vi là đôi chị em sát thủ đã chịu qua nhiều huấn luyện gay gắt, mới được hắn giữ lại bên người.

Nhưng là, kết cục của các cô đều giống nhau!

“Nếu Tình Không chẳng may xảy ra điều gì, ta không nên lột da ngươi sao?!” Hắc Ngân Thánh một cước đạp lên tay Hồng Anh, thấy cô ta im lặng như không, kỳ thật hắn đã đoán được ai đứng đằng sau vụ này.

“Thưởng cho các anh em, tiếp tục chọn lựa người, Dịch Phong, chuyện này giao cho ngươi đi làm!”

Giày da của Hắc Ngân Thánh dính máu, cô gái trên sàn đột nhiên vươn tay, giúp hắn lau đi.

Hắn cúi đầu, nhìn gương mặt xinh đẹp, không chút biểu lộ, vẫn là một cước đem cô ta đá văng ra.

“Vụ nổ kia, là có người cố ý làm…, Ngân Đế, có thể hay không là Lôi Ân……” Dịch Phong đi theo hắn ra ngoài địa lao, dọc theo đường đi, bên tai đều quanh quẩn tiếng gào thê lương.

“Không, so với Lôi Ân, ta cảm thấy một người khác có khả năng hơn!Anh trai tốt của ta!” Hắc Ngân Thánh lóe sáng, hắn có hai kẻ thù lớn nhất, một là Lôi Ân, một là Hắc Ưng.

Mục tiêu của Lôi Ân chính là Tình Không, nhưng bọn họ có chung kẻ thù, chính là Hắc Ưng!

“Làm sao có thể là môn chủ?” Dịch Phong nghi hoặc, Hắc Ngân Thánh lại sớm phỏng đoán ra,“Mượn đao giết người!”

“Ngân Đế, như vậy ….Hồng Anh kia…..” Dịch Phong đột nhiên chần chờ mở miệng.

Ánh mắt Hắc Ngân Thánh có phần ngoan lệ, mắt liếc nhìn thủ hạ đắc lực của mình.

“Ngươi thích cô ta?”

“Thuộc hạ không dám!” Dịch Phong tiều tụy gục đầu xuống, cô gái kia từng định hiến thân với hắn, chính là hắn lại cự tuyệt.

“Như vậy, lưu lại cô ta đi!” Hắc Ngân Thánh nhẹ buông một câu, Dịch Phong vuốt cằm,“Dạ!”

*******

Ánh sáng trong phòng đột nhiên phụt tắt, Tình Không ngửi được một hơi thở quen thuộc, một khối thân hình cao lớn chậm rãi tới gần cô, tìm đúng mục tiêu, hình như muốn đè lên người cô.

Cho dù trong bóng tối, cô cũng biết người đến là Hắc Ngân Thánh.

“Anh muốn làm gì?” Tình Không cảnh giác, ngửi thấy mùi hơi thở không bình thường, nhiệt độ trên người hắn nóng vô cùng, còn mang theo một cỗ hơi thở hủy diệt, hắn như vậy, làm cho Tình Không có chút…… Sợ hãi!

“Tình Không, ta nói rồi, sẽ làm em trở thành đàn bà của ta!” Hắc Ngân Thánh không có mang mặt nạ, con ngươi thâm nâu nhìn con ngươi đen trong suốt, giống như là hai viên kim cương khác màu, hắn cúi đầu, chuẩn xác hôn lên môi cô.

“Anh buông ra!” Móng tay cô chuẩn xác cào lên mặt hắn, vết máu theo đó đi ra, Hắc Ngân Thánh dễ dàng bắt được cổ tay cô, đầu gối đã đè lên hai chân của cô.

“Anh có biết ….anh đang làm cái gì không? Tôi là Tình Không!” Tình Không muốn khóc, hắn thật sự điên rồi, thành ma, như thế nào còn sau khi nói rõ quan hệ huyết thống với cô mà vẫn còn muốn chạm vào cô?

“Cũng bởi vì em là Tình Không, cho nên mới muốn em, hư, Tình Không, đừng sợ, để cho ta từ từ yêu em!” Hắc Ngân Thánh cắn môi cô, hắn dứt bỏ rồi hết thảy, nhất thời cũng mất đi năng lực tự hỏi.

Bất kể cô là ai, là con gái của ai, hắn chỉ biết là cô là người đàn bà đời này hắn muốn!

“Không, Cầm di!” Tình Không dùng toàn thân để phản kháng, rất xấu xa, cô chịu không được hành vi điên cuồng này của hắn.

Tình Không dắt cổ họng la lên hết mức,“Cầm di, Cầm di……”

Cô ngăn cản không được ý niệm điên cuồng này trong đầu hắn, váy áo trên người Tình Không bị hắn xé mở, trước ngực truyền đến một cảm giác mát, nước mắt tuyệt vọng của cô bắt đầu tuôn,“ Anh muốn hủy…. tôi sao……”

“Tình Không, đừng sợ! Chúng ta cùng nhau hủy diệt!” Hắc Ngân Thánh buông ra tay cô ra, một bàn tay chỉ mạnh mẽ tham luyến cơ thể của cô. Thân thể của cô từ khi còn nhỏ hắn đã nhìn qua, hắn dạy cô nói chuyện, dạy cô mặc quần áo, cũng từng tắm qua cho cô, nhưng từ sau khi cô lớn lên, hắn không hề nhìn.

Khối thân thể này, ngoài Lôi Ân đã từng chiếm hữu, cũng chỉ có lạc thượng hơi thở của hắn, Hắc Ngân Thánh bởi vậy mà càng thêm phẫn nộ, cô gái hắn nuôi lớn, thân thể của cô lần đầu tiên lại không thuộc về hắn!

“Anh……, xin anh…., không cần……” Nước mắt Tình Không lưu vào trong miệng của hắn, nếu thật sự cùng chú ruột phát sinh quan hệ, cô sẽ chết mất.

“Đừng khóc, bảo bối, ta sẽ thực nhẹ nhàng, ta yêu em, Tình Không!” Hắc Ngân Thánh lấy tay chỉ chậm rãi đùa với nàng, nhưng cô không hề phản ứng lại, thân thể vẫn giãy dụa, mà dưới thân hắn, nam tính của hắn cũng đã cương cứng chờ đợi.

Toàn thân Tình Không đang run rẩy, hai tay chống cự trong ngực hắn, đợi cho Hắc Ngân Thánh hoàn toàn mất đi sự nhẫn nại, hắn phút chốc rút ra ngón tay mình ra, muốn tiến vào cơ thể cô, Tình Không đột nhiên giơ chân, trực tiếp đá hắn một cước.

Tay cô rất nhanh đụng đến đầu giường, đụng đến khỏa thủy tinh mà Tô Khuynh tặng, khi Hắc Ngân Thánh vẫn còn đang rên rỉ, cô dùng sức đập xuống đầu hắn, trán hắn lập tức chảy máu, Tình Không bọc quần áo lên người chạy ra khỏi phòng, đang nhìn thấy Tô Khuynh và Hứa Tuyết Cầm ngoiaf cửa, mũi cô đau xót, lập tức nhào vào lòng Hứa Tuyết Cầm.

“Cầm di!” Cô khóc nức nở kêu tên Hứa Tuyết Cầm. Ánh mắt Hứa Tuyết Cầm nhanh chóng tối sầm lại, lúc Hắc Ngân Thánh đuổi tới, trên trán hắn còn vương máu.

“Cầm di, anh ấy điên rồi, anh ấy sao có thể đối xử với con như vậy?!” Tình Không mặt đầy nước mắt, Hắc Ngân Thánh thì bị thương. Bộ dạng hai người chật vật.

Hứa Tuyết Cầm kéo Tình Không ra phía sau mình, Hắc Ngân Thánh lúc tiến đến, Hứa Tuyết Cầm thẳng tay cho hắn một cái tát.

“Con muốn làm nhục con bé sao? Đây là điều không thể, thiên lôi sẽ đánh xuống!”

Hứa Tuyết Cầm vô cùng đau đớn, bệnh trạng của con trai như vậy, sẽ tự hại chính nó, mà còn hại cả Tình Không!

Bà sao có thể nhìn nó tiếp tục mắc sai lầm được?

“Cho dù là xuống địa ngục, cũng có con đi cùng!” Đáy mắt Hắc Ngân Thánh đầy sự chiếm đoạt như thú dũ giành mồi, tình thâm nghĩa trọng, liều lĩnh như vậy, điên cuồng vì một người phụ nữ!

Đây là lần đầu tiên Tô Khuynh nhìn thấy một người đàn ông yêu nghiệt như vậy. Nửa khuôn mặt Hắc Ngân Thánh là một vết sẹo giống như bị dao khắc lên, hình hài con rết uốn lượn,dữ tợn nhưng lại đẹp.

Khuôn mặt này, ả sớm sờ qua, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Tô Khuynh khiếp sợ, hai tay không tự chủ được mà bịp lấy miệng, vết sẹo kia khảm trên mặt hắn, giống như bức tượng điêu khắc thưởng đẳng bị vấy bẩn, nếu không có kia nói sẹo, người đàn ông này hẳn là một người tuyệt mĩ!

Đáy mắt Tô Khuynh toát ra cảm tình vừa hận vừa yêu Hắc Ngân Thánh, hận hắn vô tình, cũng thương hắn thâm tình vì một người phụ nữ khác!