Tổng Tài, Quần Của Anh

Chương 1



Khi họp thường niên, tôi tuột quần của ông chủ ở trước mặt mọi người. Và sau đó anh ấy đã trở thành bạn trai của tôi…

(Đề nghị không bắt chước chiêu này)

"Rất đau phải không? Vô cùng xin lỗi…”

"Cô tên là gì?"

"Tôi là Nguyễn Tiểu Tây, hay là...Trước tiên tôi giúp anh mặc quần lên?”

"Thừa dịp tôi chưa tức giận, cút ngay.”

Người đàn ông vừa nói chuyện họ Diêu, không đến 30 tuổi, nhưng là ông chủ lớn của công ty chúng tôi.

Anh ấy có khuôn mặt trắng nõn, mũi cao thẳng, hốc mắt rất sâu, có chút giống con lai.

Lúc đó anh ấy đang đứng trước mặt tôi, cao 1m85, tỷ lệ người vừa, giống một pho tượng điêu khắc Hy Lạp.

Nếu không phải trong giọng nói anh ấy có sự tức giận, tôi thực sự muốn đi chung quanh một vòng để thưởng thức.

Anh bao đại sảnh khách sạn để tổ chức cuộc họp thường niên của công ty, trước mắt đúng là cao trào, anh bị toàn bộ nhân viên công trong ty ồn ào, lên sân khấu hát một bài.

Tôi phụ trách lên sân khấu tặng hoa.

Nhưng tôi đã uống quá nhiều. Khi bước lên sân khấu bị vướng phải thảm một chút, theo bản năng đưa tay ra.

Nắm quần của anh tuột xuống.

Thực ra cũng không thể hoàn toàn trách tôi. Có thể anh vừa mới vận động xong, mặc quần tập luyện bóng rổ, chính là kiểu quần dùng toàn bộ bằng cúc, tóm một cái có thể cởi ra.

Nhưng tôi cũng thật sự tàn nhẫn, quần lót trắng tinh của anh đã bị tôi kéo xuống một hai phân.

Trên tuyến nhân ngư để lại ba vết máu rõ ràng.

Cả hội trường đều im lặng.

Mà sau khi cả hội trường im lặng, tôi đứng dậy và nhìn thấy tất cả.

Ban đầu vô cùng áy náy.

Thế nhưng hiện trường không hiểu sao xui xẻo, flash lóe lên hai lần.

Không nhịn được, tôi cười ha ha hai tiếng.

Hai tiếng cười này còn bất ngờ hơn hai lần flash kia.

"Vô cùng xin lỗi Diêu tổng, tôi thực sự không cố ý."

Tôi ra sức nhịn cười, nhịn đến toàn thân run rẩy, dùng âm thanh rung rung xin lỗi anh.

Anh chỉnh sửa quần lót của mình một lần nữa, che khuất tuyến nhân ngư, sau đó đưa tay về phía tôi.

Tôi vô cùng tự nhiên tưởng rằng anh muốn đỡ tôi nên rất tự nhiên đưa tay ra.

Còn có chút ngại ngùng.

Kết quả đùng một tiếng, anh mở tay tôi ra.

"Trả quần cho tôi."

"A?"

Lúc này tôi mới phát hiện, trong tay tôi còn đang nắm chặt quần của anh.

Tôi đang định đưa cho quần cho anh, đột nhiên phát hiện, kiểu quần này sau khi ống quần được mở ra hoàn toàn, thì là một mảnh vải.

Thế nên, để anh ấy có thể mặc mảnh vải này ở trước mặt mình, tôi bắt đầu luống cuống tay chân giúp anh bấm lại cúc “quần tây.”

"Trả tôi."

"Anh đợi một tôi một chút, lập tức xong ngay.”

Anh giật lại quần của mình, cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện bản thân thật sự không tự mặc được.

Lúc này, trợ lý William của ông chủ đến giải cứu. Anh ấy cầm áo một chiếc khoác gió mỏng khoác lên người ông chủ.

Ông chủ mặc thêm áo khoác gió rồi quay người bước đi.

Để lại tôi đang quỳ gối trên sân khấu không biết phải làm sao.

01.

Ngày hôm sau, tôi đến công ty, ánh mắt mọi người nhìn tôi đều thay đổi.

Tôi hiểu. Diêu tổng ở trong công ty có một biệt danh là Diêu thiên thái*. Các cô gái trong công ty, ít nhất một phần ba có tình ý với anh.

(*) Thiên thái (ngôn ngữ mạng): tức “Tôi là ta đồ ăn” bản ngữ khí tăng mạnh, thông thường là dùng để nhấn mạnh bề ngoài hoặc là tính cách của người nào đó vô cùng chọc người yêu thích, khiến người ta sinh hảo cảm.

Tôi cảm thấy mình sắp bị đá.

Tôi nơm nớp lo sợ, điên cuồng nhắn wechat cùng bạn thân cả ngày.

Tôi nói tôi sắp bị đuổi việc, cậu hãy sẵn sàng cho tớ vay tiền, hoặc là chuẩn bị cho tớ ở nhờ, vì sao phải ở nhờ? Tôi bị đuổi việc rồi thì không trả được tiền thuê nhà tháng sau đâu!

Vô cùng vất vả chịu đựng được đến giờ tan làm, khi tôi đang cảm thấy bản thân may mắn tránh được một kiếp, trưởng nhóm đột nhiên đến nói sắp họp.

Trong phòng hội nghị, trưởng nhóm nói bên trên phân công nhiệm vụ xuống, công ty xe hơi thể thao X mở rộng đề án kế hoạch, thay đổi từ một phần thành ba phần.

Sau đó mười mấy thành viên trong nhóm, đồng thời thốt lên: “Hả?”

Trưởng nhóm thở dài: "Không chỉ có như thế, bên trên còn nói bên A họp sớm hơn một tuần, cho nên phải hoàn thành xong toàn bộ đề án kế hoạch trong ngày mai.”

Trong phòng hội nghị, tất cả mọi người bắt đầu xì xào.

Một ông anh than thở: “Còn không rõ ràng sao? Đây là nhắm vào Nguyễn Tiểu Tây.”

Tôi đoán anh ta thật sự cố ý hạ giọng.

Nhưng anh ta than thở câu này xong, tất cả đồng nghiệp trong phòng đồng loạt nhìn về phía tôi.

Giống như đang nhìn một bóng đèn sáng lấp lánh.

Công ty xe hơi thể thao X là khách hàng lớn, cho dù có coi trọng cũng không thể đến nỗi trực tiếp gấp ba. Còn ép khối lượng công việc một tuần phải hoàn thành trong một ngày...

Đây đương nhiên là Diêu thiên thái trả thù công khai.

Hơn nữa thủ đoạn này của anh ấy lợi hại, vì muốn trị tôi, khiến cho toàn bộ nhóm tôi phải tăng ca, đây rõ ràng là muốn tôi không thể hòa hợp.

Nghĩ vậy tôi tức giận, vỗ bàn.

"Tất cả đề án kế hoạch để một mình tôi làm!”

Đợi nửa ngày, thế nhưng không ai phản đối.

Nhóm trưởng đẩy kính: “Cũng được, quả thật trong nhóm chúng ta Tiểu Tây là người viết kế hoạch đề án nhanh nhất.”

Không khách khí một chút sao?

Không có biện pháp, tôi lập tức dùng trạng thái làm việc trước nay chưa từng có, canh giữ máy tính công ty, dùng sáu giờ hoàn thành ba đề án kế hoạch.

11h30 đêm đó, tôi lẩm bẩm mắng ông chủ, chuẩn bị đi thang máy xuống, bắt chuyến tàu điện ngầm cuối cùng để về nhà.

Kết quả từ rất xa nhìn thấy Diêu thiên thái vào thang máy.

Thực sự tôi không muốn nhìn thấy anh ấy, nhưng tòa nhà văn phòng này có hơn 100 tầng, chúng tôi ở tầng sáu mươi mấy, lỡ mất chuyến thang máy này vì anh ấy, tôi lại phải chờ mười mấy phút.

Chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, phải tranh thủ từng giây từng phút.

Tôi lập tức chạy như điên, miệng còn hét lớn chờ tôi chờ tôi!

Khoảng hơn chục giây sau, tôi trơ mắt nhìn cách cửa thang máy cách tôi vài bước đóng lại.

Trong khe cửa hẹp dần, là khuôn mặt đẹp trai chán đời của Diêu thiên thái.

Và cánh tay phải của anh không ngừng run rẩy.

Anh ấy đang điên cuồng ấn nút đóng cửa thang máy!!