Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng

Chương 105: Quay về nơi thuộc về



Từ hôm kí hợp đồng thì cũng chẳng có gì mới cả, chỉ là thỉnh thoảng chị Nicoletta có gọi cô đến để thu âm một số bài hát thôi. Dù sao cô vẫn còn đi học cô không muốn lấn sân quá mức vào lĩnh vực ca hát cô thích làm một nhạc công, được cầm trên tay chiếc đàn của mình cùng nó tạo lên những tiếng đàn du dương.

Cứ mỗi lần đến công ty đó thu âm cô cảm giác không đúng lắm, cứ như mọi người đang bàn tán chỉ chỏ gì sau lưng cô vậy. Cô cũng chả thân hay tiếp xúc nhiều với ai trong công ty đó chủ yếu chỉ có mỗi chị Nicoletta là nhiều, có thể mọi người chỉ toàn là người gốc Âu họ vẫn chưa thích ứng được việc trong công ty họ giờ lại có người gốc Á Đông thế này.

Vào mới hôm qua chị Nicoletta lại gọi hỏi cô có muốn đi đến trụ sở chính của công ty hay không? Thời gian cũng chỉ vỏn vẹn 1 tuần không dài cũng chẳng ngắn. Cô có chút sửng người trụ sở chính có nghĩa là phải quay về nơi đó hay sao? Một năm rồi cô cảm thấy nhớ mọi thứ ở đó, ngôi nhà nhỏ của cô cảnh vật thường ngày tiệm hoa nhỏ của lúc trước và...cả mẹ cô nữa. Cô thật sự rất nhớ bà, nhưng lại không có can đảm về đó để đối mặt với mọi chuyện. Không biết Mỹ Lam và Tề Nhạc Việt hai người sống có tốt không nhỉ, từ lúc qua đây cô không hề liên lạc với một ai.

Ngoài Tề Dụ Minh thì không ai ở đó biết cô ở đây cả, Tề Dụ Minh ở lại với cô hôm nào cũng có người gọi cho anh để bàn về công việc các thứ, rồi các cuộc hợp online rồi cả đóng tài liệu anh xử lí hằng đêm nữa, cô thật muốn kêu anh về bên kia lúc nào rảnh thì sang đây với cô cũng được, nhưng lại không dám mở lời cô sợ anh giận. Hôm nào cũng thấy anh thức đêm làm việc cô thấy không tốt chút nào không tốt cho sức khoẻ tý nào hết, nhớ lại lời nhắn trước khi đi cô để lại cho anh, cô giận hết sức.

Thấy cô ngồi một gốc không nói chuyện gì mặt mày cao có anh lại tự hỏi không biết mình làm gì sai đối với cô rồi, anh từ bên ghế sofa bên này bắt đầu tiến lại gần cô đưa tay ôm lấy eo cô. Hỏi nhỏ bên tai.

"Em sao thế?"

Mộng Ái đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mình nhìn một cái rồi chẳng muốn nhìn thêm nữa, ánh mắt cũng dời sang hướng khác. Cô không nói thẳng vào vấn đề mà lại bắt đầu nói vu vơ.

"Em có làm sao đâu, chỉ là có người không nhớ lời em từng nói thôi." Những lời trách móc vu vơ của Ái làm Tề Dụ Minh chỉ biết lắc đầu, hổ con lại giận rồi. Anh cũng nhận ra là do bản thân mình không chăm sóc tốt cho bản thân nên cô mới như thế. Đúng là anh sai nên cũng không nói lại hay biện minh cho mình chỉ sợ con hổ con này tức lên sẽ cắn chết anh.

"Anh biết, là anh không đúng nếu em cảm thấy như vậy thì... Về đó với anh đi, bên đó vẫn tốt hơn ở đây. Ái à, em thấy đúng chứ?" Tề Dụ Minh ngõ ý muốn cô về lại bên kia, về đó vẫn tiếp tục học tập bình thường còn cả mọi người ở đó rất lo cho cô, anh nghe mấy người làm nhắc đến cô, họ không dám nói trước mặt anh vì sợ nhưng anh cũng nghe loáng thoáng. Anh nhớ cô khoảng thời gian đó thật sự giống như anh phát điên vậy.

Ái không trả lời, chỉ ngồi ngẫm nghĩ về đó sao? Chị Nicoletta cũng nói cô đến đó tham quan trụ sở chính, anh kêu cô về đó cùng anh để anh tiện chăm sóc và làm việc hơn. Thấy cô đang có ý định lung lay anh không nói quá nhiều vào, cũng chỉ mong cô sẽ suy nghĩ rồi quay trở về bên anh càng sớm càng tốt.

"Em cứ nghĩ đi, nghĩ được rồi nói với anh không gấp."

"Không...không phải em không muốn...chỉ là em không dám chuyện của mẹ và ba em...em sợ..." Ái bám sát vào người đàn ông, gương mặt xinh đẹp áp sát vào cơ ngực rắn chắc của anh.

"Không em vẫn còn có tôi, em không phải sợ tôi ở cạnh em dù là bây giờ hay sao này cũng thế." Hắn lên tiếng an ủi cô gái nhỏ trong lòng, bàn tay to ôm lấy cơ thể bé nhỏ hắn yêu cô yêu đến phát điên nếu là lúc trước...có lẻ hắn đã bắt cô đem thẳng về kia nhưng như vậy cô sẽ ra sao. Hắn không có cam đảm làm như vậy sợ cô lại rời xa hắn trốn khỏi hắn lần nữa.

Mộng Ái rướn người mình lên đưa đôi môi đỏ hồng chạm lên má người đang ngồi trước mặt mình, nó thay cho một lời cảm ơn của cô dành cho hắn. Có lẽ cô quyết định được rồi, đến lúc cô nên từ biệt nơi này quay trở về cô nên thuộc về rồi, có hắn bên cạnh cô còn sợ sao? Đương nhiên không sơ nữa không chỉ hắn mà còn cả mọi người ở đó đang đợi cô và bạn bè của cô ở đây cũng muốn cô quay về đó. Nó tốt cho cô hơn tất cả lựa chọn nào, đến lúc đối mặt với những thứ mất mát ngày ấy. Cô không cô độc một mình.

"Ưm... Em quyết định sẽ...quay về đó với anh, để mà còn chăm chú già này nữa chứ. Đúng không hả? Chú ơi...hì hì." Nói ra được mấy lời trong lòng cô nhẹ người đi hẳn, rồi lại phì cười trước lời nói cô vừa chọc anh là một ông chú già không biết chăm bản thân.