Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 108: Đêm tân hôn



Bị hành động bất thình lình của người nào đó làm cho kinh ngạc, Tần Nhã Linh làm bộ giận lẫy: "Sao lại bá đạo như vậy? Em còn chưa có đồng ý!" Nhưng trong lòng thì vui vẻ như rót mật đường.

"Đã đeo vào rồi thì xem như đã đồng ý, không được gỡ ra có biết không?"

Tề Phong nắm chặt tay cô không buông. Nhẫn đã đeo ở trên tay cô rồi, hắn há lại dễ dàng bỏ qua hay sao? Không có khả năng!

"Anh, thật bá đạo!" Cô làm ra vẻ không hài lòng nhưng miệng vẫn mỉm cười.

"Chỉ với em mà thôi!"

Hắn gảy nhẹ lên mũi cô, sau đó đỡ cô đứng dậy nói: "Được rồi, về thôi, ở đây lâu sẽ cảm lạnh."

"Vâng." Cô gật đầu.

Hai bàn tay vẫn lồng vào nhau, mười ngón đan xen. Trong lòng hắn thầm nghĩ phải nhanh một chút báo cho mẫu thân đại nhân tin tức trọng đại này để bà mau chóng sắp xếp về nước một chuyến bàn bạc hôn sự. Hắn đã gấp đến độ chỉ muốn ngay lập tức tổ chức hôn lễ để cho toàn thế giới biết vợ của hắn là ai, xinh đẹp đáng yêu như thế nào. Ba tuần nữa vẫn là quá trễ rồi.

Từ bãi biển trở về biệt thự Diamond không xa thế nhưng Tề Phong lại dẫn Tần Nhã Linh đi về một căn biệt thự khác cách đó tầm một trăm mét.

Thấy hắn dẫn mình đi vào nơi này, cô không khỏi nghi hoặc lên tiếng hỏi: "A Phong, không trở về sao?"

Hắn nhìn cô cười đầy ẩn ý: "Đang trở về đây."

Cô nhíu mày: "Thế sao lại vào nơi này? Đây đâu phải nơi chúng ta ở?"

Bước chân hắn không có ý định dừng lại, tay vẫn nắm chặt tay cô đi vào bên trong cánh cổng lớn. Đến khi dừng lại trước cửa chính của căn biệt thự hắn mới dừng lại, sau đó đứng sang một bên, cũng buông tay cô ra, nhẹ giọng nói: "Anh đã cho chuyển hành lý đến đây rồi."

"Vì sao lại chuyển? Phòng ở kia vẫn tốt mà."

Hắn ghé vào tai cô nói khẽ: "Đêm tân hôn của chúng ta cũng nên có ý tứ một chút, không nên làm phiền đến người khác đúng không?"

Hai tai Tần Nhã Linh bất giác nóng ran, cả gương mặt cũng hồng lên vì xấu hổ. Người đàn ông này đúng là lắm chiêu trò nhưng cô nào dễ dàng thoả hiệp như thế, ít ra cũng phải khiến hắn có chút khó xử mới được.

Nghĩ vậy, cô liền làm bộ không hài lòng: "Hoá ra anh đều có kế hoạch cả. Nhưng anh không nghĩ đến em không đồng ý à?"

Hắn cười đắc ý: "Em đã đồng ý rồi không phải sao?"

"Anh có vẻ rất tự tin nhỉ?" Cô cười như không cười.

"Vợ của anh, anh đương nhiên hiểu."

Cô á khẩu không tìm được lời lẽ phản bác. Nhưng sự thật là dù hắn không tạo kinh ngạc cho cô như thế thì cô vẫn sẽ không bao giờ chối bỏ quan hệ này. Bây giờ hắn nghĩ cho cô, tôn trọng cô như thế thì cô còn gì mà phải đắn đo nữa đây?

Thấy cô im lặng không nói, hắn xem như cô ngầm chấp nhận nên tiếp tục đẩy nhanh tiến độ.

"Em mau mở cửa đi."

"Bên trong có gì sao?" Cô lại nghi hoặc.

"Tự mình khám phá không phải sẽ biết ngay à?"

Tần Nhã Linh không chần chừ thêm nữa nhanh chóng mở cửa bước vào trong.

Trước mắt cô là một khung cảnh phải nói là vô cùng lãng mạn, những trái bong bóng hình trái tim màu hồng bay lượn khắp nơi, nến điện được thắp sáng khắp mọi ngóc ngách, hoa tươi rực rỡ, bên dưới nền nhà là những cánh hoa đủ sắc màu vương vãi, khiến cả gian phòng tràn ngập hương hoa tươi mát.

Tâm trạng cô chỉ vừa mới bình ổn không lâu, đến lúc này lại bắt đầu dâng lên xúc cảm. Cô đứng lặng tại chỗ, không biết nên bước tiếp hay quay lại với người đàn ông đang ở phía sau.

Nhìn thấy vẻ ngỡ ngàng của cô, hắn bước đến giữ bả vai cô, nói nhỏ bên tai: "Vì sao không bước tới?"

"Em..." Cô nghẹn ngào không biết phải nói gì lúc này.

"Anh muốn em bước tới, đi trên những cánh hoa hồng, cho đến tận cùng."

Giọng nói tựa như thôi miên, cô cứ thế bước đi trên những cánh hoa, tựa như đang bước lên tấm thảm đỏ, tiến tới vị trí danh giá được mọi người ngưỡng mộ.

Cánh hoa hồng kéo dài từ cửa chính đến cầu thang lên lầu sau đó dừng lại trước một cánh cửa lớn.

Cô hít một hơi sâu, sau đó giữ lấy nắm cửa, nhẹ nhàng mở ra. Bên trong là chiếc giường King size trải tấm ga màu trắng, nhưng lại được phủ kín bằng những cánh hoa hồng đỏ rực, mà phía cuối giường là đôi thiên nga được xếp bằng khăn lụa màu trắng, trên trần nhà là những trái bong bóng cũng là màu đỏ đang bay lơ lửng cùng nến điện thắp sáng không gian.

Cô không khỏi cảm thán trong lòng. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy những thứ lãng mạn đến như thế. Chẳng lẽ đây được gọi là phòng tân hôn trong truyền thuyết sao?

Cô khẽ gọi người đàn ông đang đứng phía sau: "A Phong!"

"Có hài lòng không?" Hắn bước đến phía sau ôm cô vào lòng, thủ thỉ bên tai.

Cô không trả lời hắn mà hỏi ngược lại: "Anh từ lúc nào chuẩn bị những thứ này?"

Hắn khẽ cười: "Thời gian gấp rút, anh chỉ có thể làm được thế này mà thôi, sau này sẽ bù lại cho em, được không?"

Cô lắc đầu: "Không cần đâu, em đã rất hài lòng và mãn nguyện rồi."

"Nhưng anh vẫn thấy chưa đủ. Anh muốn mang đến cho em mọi thứ tốt đẹp nhất, để cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này."

Cô ôm lấy cánh tay hắn đặt ơi eo mình, nở nụ cười ngọt ngào: "A Phong, em thật sự đang rất hạnh phúc. Thật đấy! Em không biết phải đáp trả anh như thế nào cho xứng nữa. Anh làm cho em mọi thứ nhưng em lại chẳng làm được gì cho anh cả."

Hắn ôm cô càng thêm chặt, gối cằm lên vai cô cất giọng ôn nhu: "Muốn làm gì đó cho anh sao?"

Cô không chần chừ gật đầu: "Vâng. Chỉ cần anh muốn, em sẽ làm tất cả."

Nhận được câu trả lời không ngoài dự đoán, khoé miệng Tề Phong cong lên thấy rõ. Nụ cười gian xảo này nếu như Tần Nhã Linh nhìn thấy thì mới biết bản thân đang bị hắn dẫn dụ, không khác gì chú thỏ nhỏ nhìn thấy củ cà rốt tươi ngon đang đặt trong bẫy mà vẫn cứ vui vẻ bước vào.

Cũng phải thôi, "mật ngọt chết ruồi", câu thành ngữ này quá đúng rồi còn gì?

Dẫn dụ thành công, người nào đó đương nhiên phải nắm bắt thật tốt.

"Chúng ta tổ chức hôn lễ sớm được không?"

"Được." Tần Nhã Linh vẫn không suy nghĩ mà trả lời ngay tức khắc.

Tuy câu trả lời không ngoài dự đoán nhưng cũng khiến cho Tề Phong thụ sủng nhược kinh. Hắn lập tức buông cô ra, xoay người cô lại để hai người đối diện nhau.

Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc chưa từng có, cất giọng hỏi: "Em thật sự đồng ý?"

Tần Nhã Linh dịu dàng nhìn hắn, khẽ gật đầu: "Vâng, em đồng ý. Chỉ cần là điều anh muốn, em đều sẽ đồng ý."

"Không hối hận chứ?" Hắn hỏi lại.

"Chẳng phải anh nói chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi sao? Vậy thì tổ chức hôn lễ thì có gì không được mà phải hối hận? Hoặc là anh đang gạt em?"

Hắn lập tức lắc đầu: "Không có, anh không gạt em điều gì cả."

Cô cười ngọt ngào: "Vậy thì tổ chức hôn lễ thôi."

Đến lúc này, Tề Phong đã không còn có thể chống đỡ niềm khát khao của mình đối với cô nữa, hắn lập tức giữ chặt gáy cô, nghiêng đầu hôn lên hai cánh môi phiếm hồng căng mọng.

Xúc cảm chân thật vừa mềm mại vừa ngọt ngào càng khiến cho hắn thêm mê luyến. Môi chạm môi dĩ nhiên không thể nào thỏa mãn cơn đói khát, hắn từ từ tiến tới, cạy mở hàm răng của cô, đưa chiếc lưỡi vào thăm dò từng ngóc ngách trong khoang miệng cô, vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng ôn nhu, nhưng cũng đủ khiến cho người con gái trong lòng rã rời.

Chính là trong một khắc kia, khi mà cô đã hoàn toàn bị hắn đưa vào vòng xoáy của cơn sóng tình, không còn đủ sức để đứng vững trên đôi chân của mình, một cánh tay cứng như thép chế trụ eo cô, tay còn lại từ từ tiến đến chiếc khóa kéo sau lưng cô, nhẹ nhàng kéo xuống phơi tấm lưng tuyết trắng.

Cảm giác mát lạnh phía sau lưng khiến cô chợt run rẩy nhưng không hề bài xích mà hùa theo tiết tấu của hắn, tìm đến trước ngực hắn trúc trắc mở từng nút áo.

Hắn cười khẽ, tay vẫn vận động không ngừng trút bỏ mọi vật cản trên người cô.

Không khí dần cạn kiệt nơi khoang miệng, hắn rời đi môi cô, liền sau đó bế bổng cô lên đi về phía giường lớn, nhẹ nhàng đặt xuống.

Thân thể tuyết trắng nổi bật giữa nền đỏ sắc hoa làm nên bức tranh mỹ nhân sống động, thử hỏi thế gian này người đàn ông nào có thể cưỡng lại?

Hắn nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa, cất giọng khàn khàn: "Nhã Nhã, em thật đẹp!"

Liền sau đó, hắn lại cúi xuống hôn lên cánh môi kia, sau đó di chuyển đến vành tai nhạy cảm, thủ thỉ: "Nhã Nhã, gọi tên anh!"

"A Phong!" Tựa như bị thôi miên, cô gọi tên hắn trong cơn mê loạn.

Hài lòng nhìn biểu hiện của cô, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, hôn xuống xương quai xanh mê người, cố áp dục vọng đang cuồn cuộn trào dâng.

"Gọi ông xã!"

Cô vô cùng phối hợp dịu dàng nói: "Ông xã!"

Hắn hài lòng cất giọng đầy ma mị: "Bà xã, anh yêu em!"

Dứt lời, hắn liền hôn lên môi cô, rồi mỗi tấc da thịt cô. Mỗi nơi môi hắn đi qua đều để lại muôn vàn ấn ký đánh dấu chủ quyền, sau đó là buông thả dục vọng, dẫn cô bước từng bước đi đến nấc thang thiên đường.

Một đêm này, chỉ mới vừa bắt đầu...