Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 112: Ba vợ con rể nói chuyện riêng



Sau khi an vị, Tần Trọng Huy bắt đầu lên tiếng: "Ba không hề có ý phản đối chuyện của hai đứa, có điều, ba vẫn muốn làm rõ một số chuyện."

Tề Phong không chần chừ, trả lời: "Con hiểu, ba có vấn đề gì cần giải đáp, con sẽ không giấu giếm bất cứ chuyện gì."

Ông khẽ gật đầu một cái. Cậu ta đã thẳng thắn như vậy, ông cũng sẽ không khách sáo.

"Về gia đình con cũng như bản thân con, ba biết đều không đơn giản như những gì bác Thu Ngọc cùng Trịnh Ân đã nói."

Lòng hắn chợt dâng lên nỗi bất an, xong hắn cũng nghĩ rằng trước sau cũng phải nói rõ ràng, cho nên hiện tại, nghe ông ấy nói xong một lần, sau đó hắn sẽ giải thích cũng không muộn.

"Trịnh Ân biết rõ mọi chuyện về Nhã Nhã cho nên nó cũng kiêng dè, cũng biết những điều cấm kị của gia đình ba. Nó hẳn đã nói với con rồi phải không?"

Ông ngừng một chút nhìn biểu hiện của hắn, sau đó nói tiếp: "Ba không phải người không hiểu chuyện, cho nên ba cũng không quan tâm về vấn đề gia thế của con. Chỉ cần Nhã Nhã cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, người làm ba này cũng cảm thấy an lòng rồi. Ba nói như vậy, con có hiểu không?"

Hắn gật đầu: "Vâng, con hiểu, cũng cảm ơn ba đã tin tưởng con."

Nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của người đối diện, Tần Trọng Huy cũng thấy tâm trạng trở nên bình ổn hẳn.

"Về gia thế của con, ba cũng không muốn đào sâu, chỉ cần Nhã Nhã không vướng mắc nữa là được. Tuy vậy ba vẫn xin con một điều..."

Nói đến đây ông tiếp tục dừng lại xem thái độ của hắn. Thấy hắn chỉ khẽ cau mày, ông quyết định nói hết suy nghĩ của mình: "Nếu như sau này Nhã Nhã muốn trở về, hoặc giả, đoạn hôn nhân này không thể tiếp tục vì bất cứ lý do gì, ba đều sẽ ủng hộ và tôn trọng quyết định của con bé..."

"Ba!"

Nghe đến đây, Tề Phong dường như đã muốn đính chính, nhưng Tần Trọng Huy đã kịp thời giơ tay ngăn lại.

"Nghe ba nói hết đã!"

Hắn nhất thời không thể lên tiếng, chỉ có thể im lặng nghe ông tiếp tục lời nói đang dở.

"Ba biết con sẽ cho rằng ta lo xa, nhưng là, bất cứ chuyện gì đều không thể tuyệt đối, vấn đề chỉ là sớm hay muộn, nhỏ hay lớn mà thôi. Cho nên, nếu như hai đứa không thể tiếp tục đoạn hôn nhân này, ba mong rằng con sẽ cho con bé trở về với gia đình, có được không?"

Nhìn nét mặt của người đối diện, Tề Phong cũng ít nhiều hiểu được tâm ý của bậc làm cha làm mẹ, nhưng hắn không thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Những lời ông nói như đánh vào lòng hắn. Chỉ là, cho dù thế nào, hắn cũng không thể để cô rời xa hắn với bất cứ lý do gì.

Hắn chân thành nhìn ông, nói lên suy nghĩ của mình: "Con hiểu ý của ba, nhưng là, hôn nhân không phải trò đùa, muốn bỏ là có thể bỏ. Cho nên, dù bất cứ giá nào, con cũng không buông bỏ cô ấy, càng không để cô ấy rời xa con!"

Hắn nhìn ông bằng ánh mắt kiên định, nói tiếp: "Hoặc giả nếu như giữa chúng con có xảy ra khúc mắc, con cũng xin ba cho chúng con cơ hội, không thể chỉ vì một chuyện nào đó mà khiến cho đoạn hôn nhân này bị đứt đoạn. Con cam đoan nhất định không để chuyện đó xảy ra, xin ba tin tưởng con!"

Nhìn sự chân thành của hắn Tần Trọng Huy cảm thấy an tâm và nhẹ nhõm vô cùng sau khi nghe những lời khẳng định của hắn.

Con gái đã tìm được người đàn ông thật sự yêu thương nó, người làm cha như ông cũng chỉ cầu mong cho nó hạnh phúc viên mãn mà thôi.

"Được, ba tin tưởng con, cũng chúc hai đứa hạnh phúc!"

"Con cảm ơn ba!" Hắn chân thành nói.

"Đã là người một nhà, không cần khách sáo như vậy."

Sực nhớ ra một chuyện, ông lại lên tiếng hỏi: "Phải rồi, con nói khi nào ba mẹ con qua đây?"

Hắn trả lời: "Ba mẹ con còn có công việc phải bàn giao, trễ nhất là cuối tuần sẽ về tới, sau đó lại trở về. Gần đến ngày tổ chức hôn lễ thì mọi người trong gia đình con sẽ cùng trở về. Có lẽ ngày mai ba mẹ con sẽ gọi điện nói chuyện cùng hai người."

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Còn về hôn lễ, con sẽ tổ chức hai lần. Ngày chín tháng chín tới là một, chờ sau này chúng con về Mỹ sẽ tổ chức thêm lần nữa vì gia đình, bạn bè và đồng nghiệp của con và ba mẹ con đều ở đó, họ không thể về đây tham dự đầy đủ được nên đành phải chia hai lần."

"Ừm, ba biết rồi." Tần Trọng Huy gật đầu đã hiểu.

Trong lòng ông có điều cân nhắc, chính là, gia đình họ sẽ phải đi đi về về như vậy, mất thời gian lại ảnh hưởng đến công việc. Dù sao cũng tổ chức những hai lần, ở đây đơn giản một chút cũng không vấn đề gì. Chờ nói chuyện cùng họ rồi sẽ quyết định sau vậy.

Những gì cần nói cũng đã nói xong, Tần Trọng Huy quay đầu nhìn về phía bên kia hồ, mỉm cười đứng dậy khỏi ghế, lên tiếng: "Được rồi, chúng ta trở lại thôi, Nhã Nhã chắc là đang sốt ruột rồi đấy. Con nhìn bên kia mà xem."

"Vâng."

Hắn đảo mắt nhìn sang, quả nhiên Tần Nhã Linh đang nhìn vê phía bên này. Tuy hắn không nhìn rõ từng đường nét trên mặt cô nhưng cũng không khó đoán ra. Hắn cười sủng nịnh, cùng Tần Trọng Huy trở lại nơi mọi người tụ tập.

Ở bên kia bờ hồ, sau khi Tề Phong theo Tần Trọng Huy rời đi thì trong lòng Tần Nhã Linh liền lo lắng thấp thỏm. Đây đã là lần thứ hai ba cô muốn cùng hắn nói chuyện riêng.

Thật ra cô cũng muốn biết hai người họ lần trước nói những gì, nhưng là, cô lại không dám hỏi, nên trong lòng cứ suy nghĩ lung tung. Có lẽ lần này cô nên hỏi một lần cho ra nhẽ, nếu không cô lại cứ đứng ngồi không yên.

Nhìn thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt con gái, Hà Bội Như mỉm cười trấn an: "Không cần khẩn trương như vậy, ba con chỉ là hỏi một ít chuyện mà thôi."

Mi tâm cô vẫn nhíu chặt, mắt lại nhìn chằm chằm về phía bên kia: "Mẹ à, đây là lần thứ hai rồi, con không lo lắng được sao?"

"Giờ mới biết quan tâm đến người ta à?" Tần Trọng Khang không nhịn được chen vào.

"Anh hai!" Cô nũng nịu, chính là hiểu ra hàm ý trong đó, nên có chút xấu hổ.

Chợt nhớ ra một việc, cô liền ngồi thẳng người, lên tiếng: "Mẹ, có một việc này, ba mẹ cân nhắc giúp con!"

Bà gật đầu: "Ừm, nói mẹ nghe xem."

"Dạ, ba mẹ anh ấy nói là khoảng mấy ngày nữa sẽ về đây, nhưng mà con nghe mẹ anh ấy nói, dường như công việc của họ có vẻ khá bận rộn. Họ về đây gặp gia đình mình, xong liền trở về ngay, sau đó gần đến ngày diễn ra hôn lễ mới trở lại. Cho nên nếu như ba mẹ thấy ổn thì chỉ cần nói chuyện với họ qua Facetime, không cần họ phải đi lại xa xôi như vậy, đợi ngày tổ chức hôn lễ rồi về một lần là được."

Hà Bội Như im lặng ngẫm nghĩ về điều con gái nói. Cũng không hẳn không được, bởi vì hai nhà đã nói chuyện qua lại không phải ngày một ngày hai, chính là để tác hợp cho hai đứa nhỏ, cho nên cũng không còn xa lạ gì.

Bây giờ xem như chuyện đã thành, việc đôi bên chính thức gặp nhau cũng chỉ là hình thức, cũng không phải là vấn đề nan giải. Lại nói khoa học đã tiến bộ không giống như xưa lạc hậu, có thể thông qua Webcam nhìn thấy đối phương. Bản thân bà thấy cũng không cần quá cầu kì phức tạp, đơn giản hóa đi cũng là tốt cho bọn trẻ.

"Ừm, mẹ cũng thấy không vấn đề gì, nhưng mà mẹ cần phải hỏi ý kiến của ba con xem thế nào."

Tần Trọng Khang góp ý kiến: "Con thấy cũng được mà, Mỹ và Hoa quốc xa xôi như vậy, đi lại cũng mất thời gian lại ảnh hưởng sức khoẻ khi phải bay đường dài. Họ cũng lớn tuổi rồi, chúng ta cũng không cần khắt khe quá."

Cô gật đầu: "Vâng, con chính là nghĩ như vậy. Hơn nữa sau này qua Mỹ, chúng con còn sẽ tổ chức hôn lễ thêm lần nữa, đến lúc đó cả gia đình mình cũng phải bay qua bên đó nữa."

Tần Trọng Hải nãy giờ im lặng ngồi nghe, hiện tại cô đề cập đến việc tổ chức hôn lễ lần hai, cậu ta không khỏi kinh ngạc: "Tổ chức hai lần sao?"

Tần Nhã Linh gật đầu: "Ừm. Gia đình nội ngoại anh ấy đều đã định cư bên Mỹ, bạn bè và đồng nghiệp cũng vậy. Tổ chức hôn lễ ở đây thì chỉ ít người có thể tham dự, cho nên đương nhiên phải tổ chức thêm một lần."

Tần Trọng Khang lên tiếng hỏi: "Em định khi nào thì tổ chức lần hai?"

Tần Trọng Hải cũng thêm lời: "Đúng rồi, khi nào chị tổ chức hôn lễ bên Mỹ để gia đình mình còn có sự chuẩn bị đi làm visa các kiểu. Đi Mỹ đấy, không phải cứ mua vé máy bay là đi được ngay đâu."

Tần Nhã Linh rơi vào trầm mặc. Cô không lo về khoản giấy tờ thủ tục cho người nhà đi Mỹ bởi vì cô không xa lạ với việc đó, hơn nữa còn có Tề Phong lo liệu, cô hoàn toàn yên tâm.

Vấn đề mà cô bận tâm là việc ngồi vào chiếc ghế Giám đốc điều hành SLC để đối phó với CMC như thế nào và mất thời gian bao lâu khi có sự giúp đỡ của Tề Phong. Hẳn là sẽ rất nhanh nhỉ? Đợi xong vụ này rồi, cô và hắn cũng không cần thiết phải ở đây nữa, công việc của hắn quan trọng hơn.

Cô mỉm cười: "Ừm, chị biết rồi nhưng em không cần lo lắng đâu, anh ấy sẽ lo khoản này."

Lại nhìn về phía Hà Bội Như, cô nói tiếp: "Vậy, vấn đề kia, con nhờ mẹ nói với ba nhé."

"Ừm, mẹ biết rồi."