Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 162: Em không có gì muốn nói với anh à?



Tề Phong một lần lại một lần muốn Tần Nhã Linh cho thỏa nỗi nhớ mong những ngày xa cách. Chỉ khi cùng cô kết hợp làm một, hắn mới cảm nhận được sự tồn tại của cô, mới có cảm giác chân thực rằng cô đã và đang là của hắn.

Có lẽ khi quá yêu một người thì lại càng sợ hãi bị mất đi. Hắn chính là luôn mang trong mình tâm tư đó. Sợ cô chỉ là hư ảo, tựa như bong bóng xà phòng có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Thấy người trong lòng đã không còn sức mà xụi lơ trong lòng mình, hắn mới luyến tiếc buông tha, cùng cô tắm rửa lại sạch sẽ, sau đó lại giúp cô lau người rồi mặc đồ ngủ, cuối cùng là bế cô trở ra ngồi trên giường.

Chỉ có thể nói, thể lực của đàn ông với phụ nữ là không thể so bì, đặc biệt là phương diện nào đó.

Cầm lấy máy sấy tóc, hắn dịu dàng giúp cô sấy khô. Bởi vì đã làm qua rất nhiều lần nên động tác vô cùng thành thạo.

Qua một lúc thấy cô vẫn ngồi bất động, hắn lên tiếng hỏi: "Em không có gì muốn nói với anh à?"

Tần Nhã Linh khẽ mỉm cười: "Vâng, như em đã nói, ngay khi CMC không liên lạc được với Thomas thì sẽ tìm đến gia đình em cầu tình. Sau khi anh cùng Thomas đi công tác, họ đã tìm đến ngay ngày hôm đó."

Khoé miệng người nào đó đột nhiên co rút mãnh liệt, ánh mắt cũng u ám đi mấy phần. Bầu không khí đang tốt đẹp là thế, mà người phụ nữ của hắn lại nhắc đến người khác để làm gì? Thật sự là khiến hắn cụt hứng mà.

Được rồi, nếu cô đã đề cập tới thì hắn cùng cô nói qua một chút vậy.

Hắn gật đầu: "Ừm, anh cũng đoán như vậy. Thế bọn họ nói gì?"

Cô hồn nhiên trả lời: "Thì diễn ra hệt như những gì em đã nói cùng anh trước đó, muốn em cầu tình để anh cùng họ ký hợp đồng."

"Vậy em muốn khi nào cùng họ ký?"

Cô suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng: "Khi nào nắm trong tay trên năm mươi phần trăm cổ phần của CMC. Em đang lo lắng về vấn đề không bàn giao hợp đồng được đúng thời hạn."

Nghe cô nói vậy, Tề Phong tắt máy sấy để sang một bên rồi đi đến ngồi bên cạnh cô lên tiếng: "Em nói rõ anh nghe nào."

"Theo những gì tra được từ lần xâm nhập vào tư liệu mật của CMC vào lần trước thì bên đó còn rất ít thời gian, ba mươi tháng mười hai phải bàn giao hợp đồng. Khi lấy được công nghệ rồi cho sản xuất liên tục ngày đêm, ít nhất cũng phải mất hai tháng. Cho nên hiện tại, họ chỉ còn không quá một tháng để lấy được công nghệ."

Cô dừng lại một chút nhìn hắn cười gượng: "Đáng lẽ ra thì bên đó sẽ không lâm vào đường cùng nhanh như vậy đâu."

Tề Phong tỏ ra hứng thú: "Vì sao?"

Cô nhe răng cười: "Thì chính là anh ngang xương hủy hợp đồng sắp bàn giao của họ chứ sao nữa? Thử hỏi trong thời gian ngắn như vậy họ tìm đâu ra đối tác khác?"

Người nào đó đưa tay lên vuốt vuốt cằm, nở nụ cười vô cùng đáng đánh: "Anh xém chút quên mất việc này. Vừa hay đánh nhanh rút gọn. Mà không biết những công nghệ mà CMC cần hiện ở đâu nhỉ? Anh cũng không rõ nữa, để mai anh bảo Andrew hỏi xem sao."

Giờ ngẫm lại khi đó hắn tự làm theo ý mình đơn phương chấm dứt hợp đồng với CMC thế lại hay. Số tiền đền bù hợp đồng cũng chẳng phải quá lớn, so ra còn chưa đến một phần ba số tiền hắn kiếm được trong một năm. Bây giờ đã có thể phát huy tác dụng, nhanh chóng có được CMC mà không mất quá nhiều sức lực cùng tiền tài.

Cứ đà này thì chẳng bao lâu nữa hắn có thể ôm vợ về Mỹ được rồi. Xem ra phải mau chóng tìm người có thể tin cậy để ngồi vào vị trí Giám đốc điều hành, sau đó là tiến hành kỳ thi chọn nhân tài để Tần Trọng Hải có thể đường đường chính chính qua Mỹ nhận đào tạo.

Hẳn là trước cuộc họp thường niên của SLC là có thể trở về tổ chức hôn lễ lần hai. Hắn có chút nôn nóng rồi.

Tần Nhã Linh mỉm cười: "Em hỏi rồi, nhân viên kỹ thuật phụ trách vẫn còn lưu giữ. Em đã bảo Andrew cho tiếp tục thực hiện."

Hắn gật đầu: "Ừm. Vậy em còn gì lo lắng nữa?"

Cô ngập ngừng nói: "Thì chính là việc thu mua cổ phần."

Hắn xoa đầu cô cười: "Jason sẽ lo việc đó. Với năng lực của cậu ta, anh đảm bảo sẽ rất nhanh có kết quả."

Với Jason, hắn dùng từ "năng lực" thực chất là đã nói giảm, phải dùng từ "thủ đoạn" mới đúng. Cậu ta tuy rằng ít nói nhưng cũng là con sói cắn người không nhả xương. Thân là trợ lý của hắn, nguồn tài nguyên cậu ta nắm trong tay cũng không ít. Nếu không có thủ đoạn của riêng mình, cậu ta làm sao đủ khả năng đứng vững ở chức trợ lý Tổng tài của một công ty lớn như vậy?

Cho nên một khi cậu ta ra tay, chỉ có thể thành công, tuyệt không thất bại. Hắn hoàn toàn yên tâm.

Thật ra thì có một việc mà Tề Phong, Tần Nhã Linh và cả Thomas đều không biết chính là trước ngày hắn đi công tác, Jason đã nhờ JK xào xáo CMC một lần nữa, kết quả hôm sau cổ phiếu CMC tiếp tục giảm mạnh. Jason chớp thời cơ tìm đến những người cầm số cổ phần còn lại mua với giá cao, và anh ta đã nắm được gần như toàn bộ.

Hiện tại về mặt pháp lý, Tần Nhã Linh đã nắm trong tay tổng cộng năm mươi tám phần trăm cổ phần của CMC nhưng cô chưa hay biết mà thôi.

Siết chặt lấy vòng eo Tần Nhã Linh ôm vào lòng, Tề Phong cười như không cười nói: "Ngoài chuyện đó ra em không còn gì muốn nói với anh à?"

Cô nhìn hắn bằng ánh mắt ngây thơ chưa từng có, lắc đầu: "Không có, hết rồi. Thời gian anh đi chỉ có xảy ra nhiêu đó chuyện mà thôi."

Hắn nheo mắt nhìn cô, cười như không cười: "Ngoài chuyện công việc?"

Tần Nhã Linh nhìn vẻ mặt hắn tìm tòi, cố hiểu ra ý tứ của hắn. Khi nhìn đến ánh mắt mang theo chút kích động đang đè nén, dường như cô đã hiểu ra, trong lòng âm thầm cười trộm.

Hắn chính là đang muốn nghe những lời yêu thương từ cô đây mà. Được thôi, nếu muốn nghe thì cô sẽ nói cho nghe đến chán thì thôi. Nhưng là cô không chỉ muốn nói bằng môi miệng mà còn muốn nói bằng hành động nữa.

Lại nói cô yêu hắn là sự thật, không cần thiết phải che giấu tâm tư. Yêu là phải nói, phải chứng minh để đối phương có thể cảm nhận thì tình yêu mới bền chặt.

Cô đưa tay vòng ra sau gáy hắn cười ngọt ngào: "Ông xã, mấy ngày không gặp, em thật sự rất nhớ anh!"

Người nào đó khi nghe được lời muốn nghe thì liền nở nụ cười hài lòng: "Vậy?"

Nụ cười nơi khoé miệng cô càng thêm sâu, sau đó chậm rãi nghiêng đầu ghé sát lại hôn lên cánh môi mỏng mang theo ý cười của hắn.

Làn môi mềm mại áp xuống khiến hắn vô cùng thoả mãn. Xong chỉ mất vài giây cảm nhận, hắn liền nhanh chóng đảo khách thành chủ, ôm chặt lấy cô, cùng cô môi lưỡi hoà quyện.

Nụ hôn kết thúc, hắn dường như vẫn thấy chưa thỏa mãn, vẫn cùng cô trán kề trán cảm nhận hơi thở từ đối phương.

"Bà xã, anh yêu em!" Hắn thều thào cất giọng.

"Ông xã, em cũng yêu anh!"

Nhận được hồi đáp của cô, hắn lập tức ngậm lấy hai cánh môi có chút sưng đỏ của cô tiếp tục hôn sâu. Sau đó trong phòng ngủ diễn ra một màn xuân sắc kéo dài đến rạng sáng.

Hôm sau, mặt trời lên cao tới đỉnh, Tần Nhã Linh mới nhập nhèm mở mắt.

Khuôn ngực rắn chắc của đàn ông hiện ra trước mặt khiến cô bất giác hoang mang. Có lẽ mấy đêm rồi ngủ một mình nên xém chút quên mất người đàn ông của mình đã trở lại.

Ngẩng đầu nhìn lên, cô nhất thời cảm thấy ngây ngẩn.

Từ lúc gặp hắn lần đầu cho tới hôm nay, chưa lần nào cô nhìn kỹ gương mặt của hắn. Mày rậm, mũi cao, môi mỏng cương nghị. Đôi mắt tuy đang nhắm chặt nhưng có thể nhìn được sự sắc bén cùng dịu dàng đan xen. Lông mi cũng thật dài, lại cong nữa. Làn da cũng thật mịn màng tinh tế. Tất cả hiện hữu trên gương mặt của người đàn ông khiến phụ nữ cũng phải đỏ mắt ghen tị.

Chỉ ngắm thôi chưa đủ, cô chợt muốn cảm nhận đường nét gương mặt ấy.

Nghĩ sao làm vậy, cô liền muốn đưa tay lên chạm vào. Thế nhưng bàn tay chỉ còn cách gương mặt kia một centimet, đôi mắt đang nhắm nghiền cứ thế mở to ra, môi mỏng cũng nhếch lên nở nụ cười tà mị.

Từ lúc Tần Nhã Linh động đậy thân mình, Tề Phong cũng đã thanh tỉnh. Có lẽ bị nhìn chằm chằm khá lâu khiến hắn cảm thấy không quen, lại chẳng thấy cô có hành động gì nên hắn chỉ có thể mở mắt.

Cho đến khi nhìn thấy bàn tay xinh đẹp đang cách mặt mình gần như thế, lại thấy cô lúng túng khi bị phát hiện, hắn mới nở nụ cười.

Cầm lấy bàn tay cô nhẹ nhàng hôn lên, hắn không nhịn được trêu chọc: "Có phải đột nhiên phát hiện anh rất đẹp trai?"

Nghe giọng điệu của hắn, cô bất giác nở nụ cười, gật đầu phụ hoạ: "Phải! Không ngờ ông xã của em lại xinh đẹp như vậy!"

Mày hắn khẽ nhướn lên, tay nắm lấy cằm cô nở nụ cười gian xảo: "Xem ra đêm qua anh nỗ lực chưa đủ cho nên hiện tại em vẫn còn thừa sức dậy sớm trêu đùa anh."

"A, không có!" Cô chối bay.

"Sao không? Có biết sáng sớm trêu chọc đàn ông sẽ có hậu quả thế nào không? Nhất định phải cho em bài học để nhớ kĩ."

Nghe hắn nói xong thì cô mới nhận ra bản thân có bao nhiêu ngu ngốc. Thế nhưng tất cả đều đã muộn.

Cô còn chưa kịp phản kháng thì hắn đã lật người đè cô xuống giường, những lời muốn nói đều bị nuốt trọn.

Một màn xuân sắc cứ thế diễn ra cho đến giữa trưa.