Tổng Tài Truy Thê: Ngoài Cô, Ba Cháu Không Thiếu Gì

Chương 23: Tập duyệt cho lễ cưới



- Cho tôi xem chiếc váy đẹp nhất ở đây.

Chỉ một câu nói của Hạ Tuấn Thiên thôi, toàn bộ nhân viên liền lập tức làm việc cần làm. Chỉ vài phút ngắn ngủi sau đó, nhân viên của cửa tiệm đã đem lên ba bộ váy cưới đẹp lung linh. Cô nhân viên lần lượt giới thiệu:

- Thưa Hạ tổng, đây là ba bộ váy đẹp nhất và mới nhất của Aliss. Ba bộ này đều nằm trong top 100 những chiếc váy cưới đẹp nhất thế giới ngoài ra còn được lên trang bìa của báo thời trang New (trang báo nổi tiếng hàng đầu thế giới <không có thật đâu các bạn của tôi nhé>). Bộ váy đầu tiên là bộ váy có thiết kế đuôi cá màu xanh dương. Ở đây có đến năm mươi viên kim cương "The De Beers Cullinan". Đây là "viên kim cương xanh sống động được cắt từng bước hoàn hảo nhất bên trong" được Viện Đá quý Mỹ (GIA) thẩm định. Với thiết kế là cổ chữ V cùng phần tay được bồng lên làm cho bộ váy thêm phần sang trọng và quý phái. Hơn hết là tôn lên được vòng 1 sexy. Phần dưới chân váy được xoè rộng tạo cảm giác mềm mại không bị gò bó. Bộ thứ hai...

Còn chưa để cho nhân viên kịp giới thiệu hết, Dương Lục liền lên tiếng:

- Tôi lấy hết ba bộ này. Thanh toán bằng thẻ.

Lấy từ trong ví ra chiếc một tấm thẻ đen, Hạ Tuấn Thiên không chút ngần ngại đưa cho nhân viên. Tất cả nhân viên chứng kiến cảnh này đều phải ngưỡng mộ Mộc Tử Niên.

- Chị Ela thích thật đó. Được Hạ tổng cưng chiều quá trời.

- Ước gì tớ cũng có được người chồng như chị ấy.

- Hai người họ còn đẹp đôi hơn cả trên mạng xã hội nữa.

Nhìn Hạ Tuấn Thiên bằng ánh mắt vô cùng khó xử, Mộc Tử Niên thì thầm:

- Mua nhiều như vậy có ổn không vậy? Tôi đâu có mặc được hết.

Hạ Tuấn Thiên thản nhiên đáp:

- Đủ. Một bộ mặc tiệc cưới hỏi, một bộ mặc tiệc tối và một bộ mặc ngày cưới chính.

Nghe câu nói của Hạ Tuấn Thiên, Mộc Tử Niên liền đứng hình. Đúng là người giàu luôn có cách tiêu tiền của riêng mình.

- Nhưng mà tôi vẫn chưa thử váy mà.

- Chắc chắn sẽ vừa với cô. Nếu cô không tin thì có thể thử.

- Nếu anh đã chắc chắn như vậy thì thôi tôi không thử đâu.

Thay vì đưa Mộc Tử Niên về nhà, Hạ Tuấn Thiên liền đưa Mộc tự Niên đến sân golf. Tự nhiên bị đưa đến đây, Mộc Tử Niên có chút ngạc nhiên:

- Anh đưa tôi đến đây làm gì vậy?

- Tập duyệt cho lễ cưới.

- Tập duyệt cho lễ cưới?

Mộc Tử Niên kinh ngạc hỏi lại. Đám cưới mà cũng cần phải tập duyệt sao? Nhìn sân golf không một bóng người, Mộc Tử Niên thắc mắc:

- Sao ở đây lại không có ai vậy?

- Tôi bao trọn chỗ này rồi. Mau vào trong đi.

Wow! Người giàu tiêu tiền không cần suy nghĩ sao. Tuyệt thật đấy.

Hạ Tuấn Thiên đưa một cuốn kịch bản cho Mộc Tử Niên. Anh dặn dò:

- Coi xem thật kĩ nội dung bên trong đi. Trong đó có ghi những lời cần tuyên thề cần đọc trước mọi người. Sau đó sẽ có một cảnh không thể thiếu đó là cảnh hôn môi. Tôi không muốn cứ thế mà hôn đại cho xong. Tôi cần sự chỉnh chu nhất có thể nên chúng ta cứ tập cho quen trước đi tránh những sự ngượng ngạo.

Mộc Tử Niên nghe anh nói liền hoảng sợ:

- Tập hôn? Nè nè tôi còn chưa mất nụ hôn đầu đâu đó. Với lại trong bản hợp đồng có nói tránh sự động chạm cơ thể cơ mà.

- Tôi cũng có nói là trừ những trường hợp cần thiết ra mà. Mau lên đi tôi không có nhiều thời gian đâu.

Mộc Tử Niên tính định bỏ chạy nhưng vừa quay lưng liền bị Hạ Tuấn Thiên túm lấy cổ áo mà kéo lại. Theo đà, Mộc Tử Niên ngã về phía anh. Bốn mắt nhìn nhau và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, Hạ Tuấn Thiên cúi người xuống đặt lên môi Mộc Tử Niên một nụ hôn. Nụ hôn đến quá bất ngờ khiến cô không kịp chuẩn bị tâm lý vội đẩy Hạ Tuấn Thiên ra. Nhưng lạ thay càng đẩy anh lại càng ôm chặt cô hơn. Mãi một lúc sau anh mới buông cô ra. Mộc Tử Niên đôi mắt rưng rưng lệ nhìn Hạ Tuấn Thiên. Anh bị cô nhìn đến mức ngây ngốc. Chính bản thân anh cũng không hiểu sao mình lại hôn cô. Vốn anh chỉ định trêu cô một chút thôi không ngờ lại làm thật. Nhưng phải nói thật là hôn cảm giác kì lạ thật đấy. Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của Hạ Tuấn Thiên anh nên vẫn còn rất nhiều bỡ ngỡ.

Bầu không khí lúc này tự nhiên căng thẳng đến lạ thường. Hạ Tuấn Thiên lấy hết can đảm kéo tay Mộc Tử Niên:

- Tập duyệt thế đủ rồi về thôi. Hôm đó cứ phát huy như này là được.

Mộc Tử Niên đang vô cùng tức giận nên cô không hề ngoan ngoãn nghe theo lời anh. Cô vùng vẫy, cố gắng dùng sức giật tay mình ra khỏi tay anh. Hạ Tuấn Thiên thấy cô ngang bướng như vậy liền buông lời cảnh cáo:

- Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn nghe lời tôi một chút nếu không tôi không chắc sẽ để cô nguyên vẹn trở về nhà đâu.

Mộc Tử Niên nghe vậy liền trừng mắt nhìn anh:

- Anh dám đe doạ tôi? Tôi muốn ly hôn. Tôi không muốn kết hôn với anh nữa. Mau buông tôi ra.

Hạ Tuấn Thiên lúc này giận thật sự rồi. Anh không nói không rằng liền nhấc bổng cô lên rồi vác trên vai mình. Nhưng Mộc Tử Niên nào chịu. Cô ở trên vai anh ra sức vùng vẫy. Với sức mạnh của Hạ Tuấn

Thiên anh thì một mình Mộc Tử Niên anh vẫn cân được tốt nên hành động của cô không hề làm ảnh hưởng tới anh. Vất cô vào trong xe, anh lạnh lùng nói:

- Cài dây an toàn vào. Tôi đưa cô về.

- Không, tôi không muốn đi với anh, để tôi xuống xe, tôi tự về.

- Cô có chắc là cô sẽ tự về chứ? Đây là khu ngoại ô thành phố, ở đây không hề dễ bắt xe đâu. Nếu mà bắt được xe thì tôi không chắc người trong xe có phải người tử tế hay không à nha.

Gan Mộc Tử Niên nhỏ bé, nghe vậy tất nhiên là phải sợ rồi. Thôi cứ về an toàn trước đã rồi lấy sức giận dỗi sau.