Tổng Tài Và Chim Hoàng Yến Hắn Giam Giữ Đều Có Bệnh

Chương 15: Tự hại



Thẩm Ngạn thoáng ngây người, sau đó gật đầu rồi cất bước chầm chậm về phía Mục Vô Nhai.

Vết thương ở gáy hôm qua vẫn chưa lành, Thẩm Ngạn có hơi hối hận vì nãy mình không tự nới rộng trong phòng tắm, anh vẫn còn đang sốt nhẹ, hy vọng đêm nay Mục Vô Nhai nhẹ nhàng một chút, tuy rằng nếu có mạnh bạo gì thì Thẩm Ngạn vẫn sẽ cố nhịn, nhưng để đến mức mai phải vào bệnh viện thì khá là phiền phức.

Thẩm Ngạn thở nhẹ một hơi rồi ngồi lên giường, anh vừa thay đồ ngủ, quần chun chỉ cần kéo nhẹ là có thể cởi ra, Thẩm Ngạn ngẩng đầu lên thì thấy Mục Vô Nhai đang khoanh tay đợi mình, anh cắn răng kéo quần xuống để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp rồi lẳng lặng ngồi trên giường.

Thẩm Ngạn đợi Mục Vô Nhai đi tới, anh nghĩ cho dù hắn không thích dạo đầu hay cũng không muốn hôn môi thì lúc này ít nhất cũng nên ôm mình chứ?

Nhưng Mục Vô Nhai không làm gì cả, sau một hồi im lặng, hắn như nhận ra điều gì đó mà dần dần đến gần Thẩm Ngạn rồi hất cằm nói: "Quần lót cũng phải cởi ra."

Hai mắt Thẩm Ngạn tối sầm lại, trái tim anh như bị ai đó dùng búa đập ra một lỗ hổng, rỗng toác, anh từ từ đưa tay đến lớp phòng tuyến cuối cùng của mình, rồi tự ngập ngừng, do dự vì quá bối rối và xấu hổ.

Cảm giác này chẳng khác nào một món đồ được trưng bày trong lồng sắt, trần truồng và không chút phẩm giá.

Thẩm Ngạn nhắm mắt hít sâu một hơi, vừa định phá bỏ phòng ngự tâm lý cuối cùng thì cổ tay đột nhiên bị giữ chặt lại.

Mục Vô Nhai: "Anh, người anh đang run kìa, lạnh lắm sao?"

Thẩm Ngạn cúi đầu nhẹ giọng đáp: "Không, không lạnh."

Mục Vô Nhai đứng dậy nhìn xung quanh, như thể nhận ra điều gì đó, hắn bước ra cửa phòng rồi tắt đèn.

Căn phòng tức khắc chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh trăng tĩnh mịch xuyên qua cửa sổ.

Thẩm Ngạn mất vài giây để mắt có thể làm quen với bóng tối, khi anh vừa nhìn thấy được hình dáng của đồ vật trong phòng xong thì Mục Vô Nhai đã áp sát lên người anh.

Thẩm Ngạn không biết để tay chỗ nào bèn vô thức vươn về phía Mục Vô Nhai, rồi chợt dừng lại kịp thời, cuối cùng anh đặt tay xuống nắm chặt lấy ga giường.

Anh sợ rằng Mục Vô Nhai sẽ chán ghét cái ôm của anh.

Lớp vỏ bọc cùng cũng bị Mục Vô Nhai cởi bỏ, cả người Thẩm Ngạn bất giác cứng đờ, sau đó mới thở gấp cố gắng thả lỏng bản thân.

Trong bóng tối, Mục Vô Nhai nhặt lấy thứ gì đó rồi vừa dùng tay bóp nhẹ vài cái, kế đến hắn nâng thân dưới của Thẩm Ngạn lên rồi từ từ thăm dò đút vào trong cơ thể anh.

Cảm giác lạnh lẽo và đau buốt truyền đến từ nơi bị xé rách hôm qua, Thẩm Ngạn cau mày không kiềm được cơn run rẩy, cũng may xung quanh đã tối đen như mực, không cần phải điều chỉnh sắc mặt nên trước nhất anh có thể kháng cự được cơn đau.

"Anh ơi." Trong bóng tối, Mục Vô Nhai bỗng lên tiếng, nhẹ nhàng nói: "Anh nhịn một chút."

"Ừm." Thẩm Ngạn nhắm mắt lại hít thở sâu.

Mục Vô Nhai cố gắng di dời sự chú ý của anh, hắn cười nói: "Để tự anh làm thì sợ không đủ sâu, người khác thì em không đồng ý, nên anh cố gượng chút vậy."

Trong đầu Thẩm Ngạn như có thứ gì đó bùng nổ, chân tay anh lạnh ngắt, ngây người lặp lại: "Người khác?"

"Vâng."

Thẩm Ngạn còn muốn hỏi thêm nhưng một cơn đau âm ỉ từ dưới truyền lên, anh đột nhiên căng cứng người, mím chặt môi dưới không nói được lời nào.

Sự im lặng bao trùm lấy căn phòng, Mục Vô Nhai bất thình lình rút ngón tay từ trong người Thẩm Ngạn ra.

Thẩm Ngạn lẳng lặng chờ cơ thể bị bổ chẻ, ai ngờ Mục Vô Nhai bỗng lùi lại một bước.

Mục Vô Nhai giúp Thẩm Ngạn chỉnh quần áo, đắp lại chăn rồi đứng dậy đi vào phòng tắm, sau khi hắn rửa tay sạch sẽ rồi bước ra thì thấy lúc này Thẩm Ngạn đã bật đèn lên.

Thẩm Ngạn ngồi trên giường, cầm tuýp thuốc mà Mục Vô Nhai vừa nãy đưa cho anh lật qua lật lại nghiên cứu.

Mục Vô Nhai lấy giấy lau đi những giọt nước trên tay rồi nói: "Em hỏi ý kiến bác sĩ rồi, dùng thuốc này hồi phục nhanh hơn."

Thẩm Ngạn ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt ánh lên vẻ khó hiểu, như không thể tưởng tượng nổi, như xuyên qua mây mù nhìn thấy bầu trời quang đãng, anh cúi gằm mặt xuống, như tự nói với bản thân cũng như đang hỏi Mục Vô Nhai, rồi anh khẽ thì thầm: "Thì ra là vậy sao..."

Mục Vô Nhai bước tới ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Ngạn, hắn như một chú chó lớn đặt hai tay lên gối Thẩm Ngạn, trên mặt mang theo vẻ áy náy: "Anh, tối qua là em làm anh bị thương, em xin lỗi, ba năm rồi không gặp em nhịn không được, lần sau sẽ không như vậy nữa đâu."

Cảnh tượng này thật quen thuộc.

Giống như ba năm trước, Mục Vô Nhai vòng tay qua eo anh, vừa nũng nịu vừa ỷ mạnh nói hắn muốn ăn gì vào bữa tối.

Thẩm Ngạn nhìn hắn rồi đưa tay xoa mái tóc đã gần khô của Mục Vô Nhai.

Mục Vô Nhai nhắm mắt nghiêng đầu, má áp vào tay Thẩm Ngạn, sau đó hắn đứng dậy nói: "Anh, anh nghỉ ngơi chút đi, em đi trước đây, có cần gì thì sang phòng bên cạnh gọi em là được."

Thẩm Ngạn tóm lấy cánh tay hắn: "Em... đi đâu vậy?"

Mục Vô Nhai cười: "Đương nhiên là về phòng ngủ rồi."

"Ồ...À." Thẩm Ngạn buông tay lẩm bẩm: "Cũng phải... Em cũng nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."

Nhìn Mục Vô Nhai bước ra khỏi phòng, Thẩm Ngạn lặng lẽ ngồi trên giường, anh nâng bàn tay mà Mục Vô Nhai vừa áp vào lên ngắm nghía hồi lâu dưới ánh trăng, rồi chậm rãi siết chặt lại mà hôn lên.

"Vậy là đủ rồi." Thẩm Ngạn nhắm mắt, khẽ thầm thì.

Ngay khi Mục Vô Nhai vừa bước ra khỏi phòng khách, hắn đột nhiên dùng một tay che miệng, mồ hôi lạnh tuôn ra giàn giụa, hắn loạng choạng bước về phòng ngủ rồi khóa cửa, sau đó lao vào phòng tắm mở ngăn tủ trên bồn rửa mặt lôi hết đồ trong đó ra để mặc chai lọ rơi hết xuống sàn.

Mục Vô Nhai quỳ xuống bắt đầu lục tung những món đồ nằm lộn xộn trên sàn, một lúc sau, hắn nhặt một con dao lên rồi chìa tay ra tự cứa vào mình không chút do dự.

Máu lập tức túa ra từ vết thương thấm vào quần áo, Mục Vô Nhai cau mày vì đau, rồi lại nghĩ như này vẫn chưa đủ, hắn bỗng vươn tay đè mạnh vào vết thương.

Mục Vô Nhai rùng mình, rồi hắn cuộn tròn người lại, ánh trăng lạnh lẽo xuyên vào phòng tắm chiếu lên thân thể đang run rẩy của hắn.

Cả buổi sau, Mục Vô Nhai chầm chập tự đỡ mình dậy, hắn thở dài thườn thượt như vừa giải quyết được một việc lớn gì đó vậy.

"May thật... Xém nữa đã không nhịn được... Nếu không lại làm anh ấy bị thương rồi."

Mục Vô Nhai lau mồ hôi trên trán kế đó cởi bỏ bộ quần áo đã dính máu ra rồi tìm thuốc và băng gạc dưới đống chai lọ dưới sàn, hắn tự băng bó cho mình hết sức thành thạo, sau đó mới cầm con dao dính máu lên rửa sạch rồi cất vào trong tủ.

Mọi thứ đều quen thuộc và tự nhiên đến như thế, tựa như những điều này chẳng khác gì việc nhà như ăn cơm xong phải rửa bát vậy.

- Hết chương 15 -