Tổng Tài Và Chim Hoàng Yến Hắn Giam Giữ Đều Có Bệnh

Chương 17: Hố Đen



Trình Chí Minh là người đại diện của công ty giải trí Skyline, anh ta có hai danh hiệu là nhân viên thâm niên và hố đen vũ trụ.

Anh ta một nhà môi giới có kinh nghiệm, làm nghề này tính đến nay cũng được năm năm.

Không ai là không biết tới anh ta cả.

Bởi vì ngôi sao nổi tiếng đầu tiên mà anh ta ký hợp động bị người ta tố cáo là sử dụng ma túy, hẻo.

Trình Minh Chí: "Cái ngày gì của tôi thế này, cái lùm mé."

Sau đó anh ta vất vả lắm mới có danh tiếng bên diễn viên thứ hai, nhưng kết quả là diễn viên này đã kết hôn còn ngoại tình bán dâm, bị toàn dân thoá mạ, sau đó cũng hẻo.

Trình Minh Trí: "Mình đang làm cái gì vậy trời?"

Cuối cùng anh ta tốn hết một năm tìm ra được một diễn viên lịch sử tình trường trống trơn, còn cực kỳ ghét ma tuý, thậm chí còn đập hết tài nguyên mình kiếm được lên người cậu ta, ấy thế mà thời điểm diễn viên đang lên như bão đó mới du lịch Las Vegas có một vòng mà kết quả thua bạc đến cái quần đùi cũng chẳng còn, rồi mất luôn cả danh tiếng trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác.

Trình Chí Minh: "Mẹ bà nó... Ôi trời... Cái quần gì thế này!"

"Vậy nên cậu mới buông xuôi mà ký hợp đồng với một tên flop dập mặt à?" Đạo diễn Từ vừa bước sang tuổi 35 thổi thổi chung trà cẩu kỷ, dáng vẻ hệt như tiên ông già cỗi.

"Gì mà flop dập mặt chứ? Có ai tôi dẫn dắt mà không hot đâu?!" Trình Chí Minh tức tối gào lên.

Đạo diễn Từ lặng thinh nhủ thầm: Hot thì hot đó, nhưng vừa hot cái là bị dập cho lạnh ngắt, có khác gì xịt nitơ lỏng* vào không, có muốn cản cũng cản không nổi...

(Nitơ lỏng thường được làm nguyên liệu trong bình cứu hoả, dùng để dập lửa)

Cơ mà dù gì Trình Chí Minh cũng được xem như nửa ông chủ của công ty Thiên Ngu nên anh ta muốn ký với ai thì ký, chứ nếu không một diễn viên không tên không tuổi dễ gì được vào Thiên Ngu.

Đạo diễn Từ lại hỏi: "Thế lần này cậu dẫn ai đến phỏng vấn vậy?"

Trình Chí Minh đáp: "Tôi đưa Trần Tiêu đến, phỏng vấn nữ thứ năm."

"Ủa?" Chợt đạo diễn Từ trông thấy gì đó mà nghiêng người rướn cổ ra nhìn, "Ê, cậu nhìn ngoài kia kìa, cái người mặc áo hoodie xanh trắng ngồi trên ghế là chim hoàng yến của giám đốc Mục hử?"

Trình Chí Minh nhíu mày: "Gì mà chim này chim nọ, người ta nghe thấy thì sao hả?"

Đạo diễn Từ thu người lại, tay vẫn cầm cốc trà: "Xời, ở trong làng giải trí lâu như vậy rồi, còn thấy nhiều chuyện lớn hơn nhiều. Mấy việc này có gì đâu mà giả ngu?"

Trình Chí Minh nói: "Giám đốc Mục chưa đề cập đến vụ này."

Đạo diễn Từ nhấp một ngụm trà cẩu kỷ: "Giám đốc Mục rót vốn nhiều vào mảng phim như vậy, trong tay có một đống tài nguyên, tôi chưa từng thấy anh ta giao cho ai, thế mà lần này tự nhiên lại xin chân cho nam chính thứ hai, không phải là hoàng yến thì là gì? Hơn nữa, IP* phim truyền hình của tôi cũng có thấp gì đâu, anh ta lại nhét một người không tên tuổi vào, làm tôi khó xử quá trời."

(IP là một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim, phim truyền hình, game online, âm nhạc hay các nội dung thương mại liên quan đến sản phẩm. Nói chung là chất lượng của phim từ kịch bản chuyển thể, tiềm năng nổi tiếng,...)

Trình Chí Minh không nói nữa mà ngẩng đầu nhìn sơ qua, anh ta thấy cái cậu chim hoàng yến trong truyền thuyết kia đang ngồi yên lặng trên băng ghế chờ casting, trông không hề lo lắng cũng không có bối rối gì cả.

Đạo diễn Từ nói: "Nhưng dáng dấp cậu này trông có vẻ cũng được đấy. Cậu ấy mà đi theo hướng idol thì có tương lai lắm. Cậu ký chính thức luôn hả Trí?"

Trình Minh Chí cười chế giễu: "Tôi không ký với bình hoa đâu. Nếu cậu ta là chim hoàng yến của giám đốc Mục nên chắc chắn có rất nhiều người để ý, nhưng cậu ấy đã ra mắt bốn năm rồi mà vẫn không nổi, chẳng biết kỹ năng diễn kém đến mức nào đây."

Đạo diễn Từ không đồng ý: "Cậu đừng nói vậy, có thể nguồn lực của công ty cậu ta ký hợp đồng trước đó không đủ tốt thì sao."

Trình Minh Chí trợn tròn mắt: "Tôi có tra rồi, mặc dù công ty cũ của cậu ta nhỏ nhưng tài nguyên giao xuống cũng không tệ lắm, là do cậu ta từ chối phần lớn cơ hội thôi."

Đạo diễn Từ cười sảng khoái: "Hình như cậu có thành kiến với người ta lắm nhỉ."

Trình Minh Chí im lặng một lúc rồi lạnh nhạt nói: "Tôi ghét nhất là loại người không biết cố gắng mà suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đi đường tắt, chim hoàng yến gì chứ, xuỳ..."

Đạo diễn Từ cười đầy bất lực, anh nghĩ dù gì thì cũng là người của giám đốc Mục nên không dám lơ là. Mặc là tới phỏng vấn nhưng ai cũng hiểu rõ đó chẳng qua là hình thức thôi, đạo diễn Từ bèn gọi trợ lý đến: "Cậu ra nói với người mặc áo hoodie màu trắng xanh ngoài kia một tiếng, câu hỏi phỏng vấn là mục thứ ba bên trái. Mục bên trái là câu dễ nhất, để lúc phỏng vấn đỡ phải xấu hổ với người ta."

- Hết chương 17 -