Tổng Tài Và Chim Hoàng Yến Hắn Giam Giữ Đều Có Bệnh

Chương 22: Gọi anh



Thời điểm Mục Vô Nhai gặp được Thẩm Ngạn ở bên cạnh thùng rác, quần áo của Thẩm Ngạn đã nhăn nhúm và rách tả tơi như quả mận khô, tay chân lộ ra những vết bầm tím do ẩu đả.

Khi đó Mục Vô Nhai đã đói cả một ngày, bao tử có vấn đề đang che bụng đau đớn ngồi xổm tại chỗ, đáng thương co người lại thành một quả bóng.

Hắn vừa ngước mắt lên đã thấy được Thẩm Ngạn cách một cái thùng rác.

Cả hai người đều là bộ dạng vừa thê thảm vừa chán nản.

Thẩm Ngạn lạnh lùng nhìn hắn một cái, lau vết máu nơi khóe miệng, khập khiễng muốn rời đi.

Mục Vô Nhai mở miệng trước: "Từ từ, anh có thể cho tôi mượn ít tiền không, tôi đói đến nỗi đau bụng đi không nổi."

Thẩm Ngạn dừng một chút, không có dừng lại luôn mà khập khiễng bước đi tiếp.

Mục Vô Nhai cũng không ôm nhiều hy vọng, hắn gắt gao ôm chặt bụng, tính toán xem mình có thể phục hồi được chút nào không rồi nghĩ cách khác.

Mười phút sau, Thẩm Ngạn quay lại, trong tay còn bưng một tô mì nóng hổi đã đóng gói.

Thẩm Ngạn đặt tô mì trước mặt Mục Vô Nhai vẫn còn đang sững sờ, không đợi hắn nói gì đã lại xoay người đi.

Mục Vô Nhai bưng tô mì trên đất lên, nhìn Thẩm Ngạn được hai bước liền loạng choạng ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

-

Khi Thẩm Ngạn tỉnh dậy trong bệnh viện, trước mặt anh là một khuôn mặt phóng đại.

Đẹp trai thì rất đẹp trai, nhưng cho dù đẹp đến mức nào, nếu một khuôn mặt được đặt trước mặt một cách đột ngột như vậy, là ai cũng sẽ bị dọa nhảy dựng.

Thẩm Ngạn dựa theo bản năng mà tát một cái.

Mục Vô Nhai né tránh trong gang tấc, tay phải nắm chặt lấy cổ tay Thẩm Ngạn.

Hai người giữ nguyên tư thế này nhìn nhau không nói gì nửa ngày, Mục Vô Nhai đột nhiên đưa tay trái ra đánh Thẩm Ngạn một cái.

Thẩm Ngạn: "..."

Thẩm Ngạn đánh giá Mục Vô Nhai một hồi, hỏi: "Sinh viên?"

Mục Vô Nhai gật đầu: "Năm tư."

Lại là một trận im lặng.

Thẩm Ngạn nói: "Còn không buông tay ra, muốn diễn tiết mục tổng tài bá đạo nắm cổ tay sao?"

Mục Vô Nhai vội vàng buông tay Thẩm Ngạn ra, lùi lại một bước.

Cổ tay trắng nõn vốn có của Thẩm Ngạn bị hắn nắm chặt đến ửng đỏ, Mục Vô Nhai cứ như vậy nhìn chằm chằm, không rời mắt được.

Thẩm Ngạn xoa xoa cổ tay đau nhức một hồi, nhìn kim truyền nước trên tay, đưa tay muốn rút ra.

Ai ngờ giây tiếp theo, Mục Vô Nhai lại một lần nữa nắm lấy cổ tay anh.

Thẩm Ngạn lộ ra vẻ chán ghét, cau mày ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mục Vô Nhai.

Mục Vô Nhai buông ra tay, nói: "Tiền thuốc đều thanh toán xong rồi, không truyền hết sẽ lỗ."

Thẩm Ngạn nghĩ cũng có lý, vì vậy dựa lưng vào giường bệnh, dùng tay không truyền nước gọi điện cho cha Thẩm.

Khi đó bệnh tình của cha Thẩm không nghiêm trọng đến mức phải nhập viện nằm trên giường, chỉ cần ở nhà tĩnh dưỡng, trong thời gian ngắn tự chăm sóc bản thân là không có vấn đề gì.

Thẩm Ngạn đưa ra lý do quay phim và giải thích tại sao buổi tối không về.

Cha Thẩm cũng không truy vấn, chỉ dặn dò anh phải chú ý sức khỏe.

Cúp điện thoại, Thẩm Ngạn ngẩng đầu nhìn Mục Vô Nhai, hỏi: "Tiền thuốc là bao nhiêu? Tôi sẽ chuyển cho cậu."

Mục Vô Nhai xua xua tay: "Trên người tôi không có tiền, tiền thuốc là lấy trong ví tiền của anh đấy."

Thẩm Ngạn nói: "Ờ, vậy thì cảm ơn đã đưa tôi đến bệnh viện."

"Không cần cảm ơn."

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi không quá xấu hổ, Thẩm Ngạn lại lần nữa mở miệng: "Cậu muốn thù lao?"

"Không cần không cần."

Lại là một trận im lặng, Thẩm Ngạn thẳng thắn hỏi một câu tra tấn linh hồn: "Vậy cậu còn đứng ngốc ở đây làm gì?"

Mục Vô Nhai ngẩn người vì câu hỏi, sau đó cười nói: "Tôi không có nơi nào để đi."

Thẩm Ngạn không nói nên lời, lấy điện thoại ra hỏi: "Gọi báo cho ba mẹ hoặc bạn bè."

Mục Vô Nhai nói: "Đều không có."

Thẩm Ngạn trợn mắt lẩm bẩm: "Đã gần thế kỷ 30 rồi, còn diễn cảnh phản bội chia ly? Bây giờ thời kỳ phản nghịch của con cái lâu như vậy sao? Không cha mẹ, không bạn bè, số điện thoại bạn gái đâu?"

Mục Vô Nhai nói: "A...? Tôi không có bạn gái."

Thẩm Ngạn nhìn chằm chằm hắn vài giây, hài hước cười một tiếng: "Vậy số của bạn trai?"

Mục Vô Nhai nhất thời nghẹn họng, lắp bắp nói: "Trai, bạn trai?"

Thẩm Ngạn nói: "Sao? Cậu kỳ thị đồng tính?"

Mục Vô Nhai cúi đầu suy nghĩ cẩn thận.

Thẩm Ngạn mặc định sự im lặng của hắn là đúng rồi, bảy phần bao dung bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó cố gắng đổi chủ đề: "Có phải vì giờ giới nghiêm của trường mà cậu không thể trở về không? Bạn cùng phòng của cậu... "

Giọng của Thẩm Ngạn đột ngột dừng lại.

Bởi vì anh thấy Mục Vô Nhai đang cầm điện thoại tìm xem ảnh chụp màn hình GV.

Sau khi Mục Vô Nhai xem vài tấm hình liền ngẩng đầu lên, vô cùng chắc chắn nói: "Tôi không kỳ thị đồng tính."

Thẩm Ngạn: "..."

Thẩm Ngạn tức giận âm dương quái khí nói: "Oa... Thật trùng hợp, tôi cũng không kỳ thị, chúng ta có phải nên đánh nhau một cái ăn mừng không!?"

Mục Vô Nhai trịnh trọng gật đầu, nâng cổ tay Thẩm Ngạn lên và giáng cho anh một cái tát chắc chắn.

Thẩm Ngạn: "..."

Thẩm Ngạn: "Cậu bị thần kinh à?"

Nói xong Thẩm Ngạn phụt một tiếng liền cười.

Cô y tá trực ca đêm bước vào với cuốn hồ sơ bệnh án trên tay: "Này, buổi tối hai người làm gì vậy? Nước đều truyền xong hết rồi sao lại không gọi tôi, cậu trên giường cười gì đấy? Kim tiêm trên tay cậu run lên hết rồi kìa. Được rồi, truyền nước xong thì xuất viện đi, đừng chiếm giường ngủ."

Sau khi xuất viện, Mục Vô Nhai một đường đi theo Thẩm Ngạn, không xa không gần.

Thẩm Ngạn đi chậm hắn cũng đi chậm, Thẩm Ngạn đi nhanh hắn cũng đi nhanh, Thẩm Ngạn dừng chân lại nhìn hắn, hắn cũng không né tránh.

Thẩm Ngạn nghĩ nghĩ, đi đến một quán ăn đêm, gọi hai tô mì bò.

Mục Vô Nhai thấy Thẩm Ngạn không đuổi hắn, vì thế ngồi xuống kế bên Thẩm Ngạn, sau đó nói: "Cảm ơn."

Thẩm Ngạn một tay chống đầu hỏi: "Năm nay bao nhiêu tuổi?"

Mục Vô Nhai nói: "21 tuổi."

Trong lúc nói chuyện, chủ quán bưng mì thịt bò lên, bát mì nóng hổi tỏa sương trắng làm xóa tan dấu vết cuối cùng của cái lạnh đêm khuya.

Mục Vô Nhai cầm lấy đôi đũa dùng một lần lên, bẻ ra vừa định gắp thì Thẩm Ngạn đột nhiên duỗi tay kéo bát mì trước mặt hắn sang một bên, đũa của Mục Vô Nhai liền gắp vào một khoảng không.

Thẩm Ngạn nói: "Gọi anh."

Mục Vô Nhai nhìn đũa, nhìn mì bò, lại nhìn Thẩm Ngạn, yết hầu lăn lộn trên dưới, thật lâu sau mới phun ra một chữ: "... Anh... "

Thẩm Ngạn đẩy mì lại trước mặt Mục Vô Nhai, tùy ý cười cười: "Thôi, ăn đi."

Mục Vô Nhai lại buông đũa xuống, không hề chớp mắt nhìn Thẩm Ngạn.

Thẩm Ngạn cầm đũa lên, nhìn chằm chằm hắn rồi liếc mắt một cái: "Nhìn tôi làm gì? Da mặt mỏng như vậy sao? Bị lợi dụng nên ngại ăn?"

Mục Vô Nhai ngập ngừng một lúc lâu, đang định nói gì thì điện thoại Thẩm Ngạn đột nhiên vang lên.

Thẩm Ngạn liếc nhìn màn hình, nụ cười đột nhiên biến mất, anh bắt máy: "Alo."

Giọng nói Hồ Kim truyền đến: "Tiểu Thẩm à, Triệu tổng nhờ tôi nói cho cậu biết, hắn cũng là bất đắc dĩ, cậu không nên trách hắn, hắn đối với cậu... "

Thẩm Ngạn ghê tởm muốn nôn, nhanh chóng ngắt lời anh ta: "Được rồi, bây giờ nói chuyện này có tác dụng gì à? Hồ Kim anh nói với Triệu Kha rằng âm thanh hình ảnh đều có trong tay tôi, nếu không hy vọng tôi gửi nó cho Hứa Phi thì gửi tiền chia tay sang đây, nhận được tiền tôi sẽ không quấy rầy anh ta."

Nói xong Thẩm Ngạn liền cúp điện thoại.

Trong vòng vài phút, ngân hàng gửi đến một tin nhắn báo Thẩm Ngạn đã nhận được một khoản tiền lớn.

Thẩm Ngạn nhìn thoáng qua, sau đó dứt khoát chặn mọi thông tin liên lạc của Triệu Kha.

Trong khoảng thời gian tới không cần lo lắng tiền thuốc men, tinh thần và thể chất của Thẩm Ngạn vui vẻ, ngay cả nhìn Mục Vô Nhai trước mắt cũng thoải mái hơn nhiều.