Tổng Tài Và Chim Hoàng Yến Hắn Giam Giữ Đều Có Bệnh

Chương 5: Gặp lại



Edit: Lhanh | Beta: Mina



Khi màn đêm buông xuống, Hồ Kim vội vã chạy tới khách sạn đã hẹn, liếc mắt đã thấy Thẩm Ngạn đang ngồi trong đại sảnh lầu một đang lật xem tạp chí của khách sạn.

Thẩm Ngạn ăn mặc rất đơn giản, áo hoodie xanh nhạt cùng với quần jeans, nhìn qua còn tưởng là sinh viên của trường đại học nào.

Hai chị gái ở trước quầy lễ tân đang cẩn thận mà dùng khóe mắt nhìn ngắm Thẩm Ngạn, thỉnh thoảng còn thì thầm một trận rồi lại che miệng cười.

Lúc Hồ Kim đi ngang qua bên người bọn họ, nghe thấy vài tiếng kiểu như 'đẹp trai quá đi', 'có phải là minh tinh hay diễn viên gì đó không.'

Ba năm trước, khi Hồ Kim vẫn còn là người đại diện của Thẩm Ngạn, thường xuyên phải nhắc nhở Thẩm Ngạn lúc ở nơi công cộng phải đeo kính râm với khẩu trang, lần nào Thẩm Ngạn cũng nghe tai này ra tai kia, lúc hỏi tới chỉ hừ hừ hai tiếng rồi không còn phản ứng nào khác.

Ba năm rồi, Thẩm Ngạn vẫn như cũ, anh cũng không cố tình che giấu bản thân, dù là ngoài sáng hay trong tối.

"Hây, Tiểu Thẩm à!" Hồ Kim nở một nụ cười đầy nhiệt tình rồi hồ hởi chạy tới bên cạnh Thẩm Ngạn.

Thẩm Ngạn ngẩng đầu nhìn anh ta, đóng quyển tạp chí trong tay lại, đặt lên kệ sách bên cạnh rồi đứng dậy.

Hồ Kim có chút lo lắng mà xoa xoa tay, thầm nghĩ dù sao thì cũng đã ba năm không gặp, vẫn là nói trước hai câu đã: "Đã lâu không..."

Giọng điệu Thẩm Ngạn bình tĩnh đánh gãy lời nói của anh ta: "Ít nói lời vô nghĩa đi."

Hồ Kim ách một tiếng: "Vậy, vậy, chúng ta trực tiếp đi luôn đi."

Hai người im lặng đứng dậy đi vào thang máy, Hồ Kim ấn nút tầng 26, lông mày của Thẩm Ngạn nhíu lại, một phát đập vào cái nút tầng 2, Hồ Kim hoảng sợ, nhìn thấy thang máy đã tới tầng hai rồi, sau đó Thẩm Ngạn cũng tự cất bước ra ngoài, Hồ Kim vội vàng đuổi theo sau lưng: "Đột, đột nhiên làm sao vậy?"

Thẩm Ngạn cười nhạo nói: "Khách sạn này từ tầng mười hai trở lên đều là phòng cho khách, anh có ý gì hả?"

Hồ Kim nhớ tới vừa nãy Thẩm Ngạn đang xem tạp chí khách sạn, sống lưng nhịn không được đổ mồ hôi lạnh, anh ta lắp bắp giải thích nói: "Tiểu Thẩm, cậu, cậu nghe nói tôi nói đã, lần này là phải đi uống rượu cùng với ông chủ, cậu cũng nên ăn mặc đàng hoàng một chút chứ? Vừa nãy là tôi đang chuẩn bị dẫn cậu đi thay quần áo, cậu không thể cứ mặc như vậy đi gặp ông chủ đúng không?"

Thẩm Ngạn nhìn anh ta chằm chằm, hồi lâu mở miệng nói: "Anh không mang theo quần áo."

Hồ Kim lau lau mồ hôi trên trán, nói: "Quần áo tôi đã chuẩn bị trước, sau đó để trong phòng của khách sạn rồi!"

Thẩm Ngạn im lặng, giống như đang cân nhắc.

Hồ Kim bắt đầu lục túi của mình: "Tiểu Thẩm, cậu có thể kiểm tra túi của tôi, tôi không hề đem theo bất cứ thứ thuốc kì quái nào hay là đồ vật gì khác, thế này đi, thẻ CMND của tôi để cho cậu cầm, cậu thấy có được không?"

Nói xong, Hồ Kim còn cầm CMND nhét vào trong tay Thẩm Ngạn: "Hơn nữa không phải là do cậu đang cần rất gấp 6 vạn hay sao? Nếu để ông chủ thấy không vui, số tiền này coi như mất rồi đó!"

Nghe thấy tiền, Thẩm Ngạn hơi động lòng, Hồ Kim vừa thấy cậu bị chuyện này hấp dẫn, tức thì đẩy anh vào thang máy, một chân của Thẩm Ngạn vừa mới bước vào trong thang máy, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi: "Đồ tôi mặc là kích cỡ bao nhiêu vậy?"

Hồ Kim sửng sốt, chớp mắt một cái nét mặt trở nên lúng túng, trừng hai mắt a a hồi lâu: "A, cái này, cái này, cái này thì..."

Thẩm Ngạn vứt CMND trong tay cho anh ta, cũng không quay đầu lại mà đi thang bộ xuống dưới, Hồ Kim nhặt thẻ CMND vội vã đuổi theo: "Tiểu Thẩm, cậu từ từ, cậu nghe tôi nói đã, vị kim chủ này chỉ muốn bao nuôi cậu thôi, cậu tốt xấu gì cũng phải nhìn mặt trước đã, hắn có tiền có thế, đừng nói 6 vạn, cho dù cậu một hơi muốn 30 vạn, 40 vạn cũng không có vấn đề gì hết, Tiểu Thẩm! A! Tiểu Thẩm! Bao hay không bao cậu xem rồi nói một tiếng có được không? Trước tiên gặp mặt trước đã! Gặp mặt trước đã!"

Thẩm Ngạn đi rất nhanh chóng, vứt Hồ Kim xa xa phía sau, Hồ Kim không thể không chạy chậm theo sau, mãi đến đại sảnh mới đuổi kịp theo Thẩm Ngạn.

Hồ Kim ngăn Thẩm Ngạn lại, giọng điệu hoảng loạn nói: "Tiểu Thẩm, cậu từ từ, cậu nghe tôi nói đã."

Một ánh mắt Thẩm Ngạn cũng lười cho anh ta: "Cút."

Hồ Kim nhìn thoáng qua thời gian, đáy mắt có chút hoảng sợ, nói không lựa lời nói: "Cậu coi như là đang cứu tôi được không? Tôi thật sự không phải cố ý muốn gạt cậu!"

Thẩm Ngạn dừng bước chân lại, nhăn mi hỏi: "Cứu anh?"

Hồ Kim vừa lau mồ hôi vừa gật đầu.

"Có ý gì?" Thẩm Ngạn nhận thấy có điều gì không ổn, cấp bách hỏi: "Rốt cuộc là ai muốn gặp tôi?"

"Là em, em muốn gặp anh."

Âm thanh truyền từ cửa khách sạn tới, cùng với đó tiếng bước chân không nhanh không chậm.

Chỉ có sáu chữ vô cùng đơn giản, mang theo giọng điệu và tiếng nói mà Thẩm Ngạn quen thuộc, giống như có một tảng đá từ trên trời đập thẳng xuống đầu Thẩm Ngạn, làm anh không thể hô hấp, không thể suy nghĩ, thậm chí cũng không thể nhúc nhích.

Thẩm Ngạn dùng hết sức lực quay đầu về hướng âm thanh phát ra, chỉ là liếc mắt một cái mà cả người đã rùng mình trợn to hai mắt.

Mục Vô Nhai mặc một bộ đồ tây trang màu đen được đặt may vừa vặn, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ gọn gàng, sải bước nhanh chóng đến chỗ hai người, Hồ Kim cúi đầu khom lưng mà kêu 'tổng giám đốc Mục'.

Thẩm Ngạn không hề chớp mắt mà nhìn hắn, người nọ cũng nhìn lại anh, trong ánh mắt rõ ràng vẫn còn mang theo đầy vẻ nhiệt huyết thời thiếu niên, nhưng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều đã thành thục chững chạc, giống như một món bảo vật đặt ngay trung tâm của viện bảo tàng, ngày ngày đêm đêm đều có hàng vạn ánh đèn dừng lại trên người hắn, làm sao người ta có cách nào dời mắt đây?

"Làm sao vậy? Anh, anh biết là em, cho nên muốn đi sao?" Khéo miệng Mục Vô Nhai mỉm cười, đi tới trước mặt Thẩm Ngạn, vẫn duy trì khoảng cách phù hợp, không xa lắm mà cũng không có cảm giác đè nén.

Xưng hô quen thuộc làm cho Thẩm Ngạn mấy tiếng, anh hơi hơi hé miệng, lại không biết nói cái gì, ba năm trước, người này đột nhiên rời đi, chỉ để lại một câu: 'Anh, em cảm thấy rất ghê tởm' Vậy mà bây giờ hắn lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, giống như ba năm trước vậy, nhẹ nhàng tự nhiên mà gọi anh là "Anh'.

"Tới cũng tới rồi, có muốn lên trên ngồi chút không?" Mục Vô Nhai cười hỏi.

Thẩm Ngạn như thể bị ai bóp chặt cổ, thanh âm nghẹn ngào khàn khàn: "Đi."

Nụ cười của Mục Vô Nhai càng sâu: "Vậy đi thôi."

Hồ Kim vô cùng biết xem ánh mắt, nói một câu: "Vậy Tổng giám đốc Mục, tôi xin đi trước." Rồi sau đó xoay người chạy mất, giống như không muốn ở lại thêm một giây nào.

Thẩm Ngạn cứng đờ máy móc đi theo phía sau Mục Vô Nhai, đi theo hắn vào thang máy đến tầng 26 rồi bước vào phòng ngủ.

– Hết chương 5 –