Tổng Tài Và Chim Hoàng Yến Hắn Giam Giữ Đều Có Bệnh

Chương 7: Ý định sai lầm



Editor: Mthuan | Beta: Mina

-

Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên xuyên qua ô cửa kính rơi vào hàng lông mày của Thẩm Ngạn, Thẩm Ngạn bừng tỉnh.

Tối hôm qua anh đã tắm rửa sạch sẽ rồi chậm rãi quay về giường, sự mệt mỏi về tinh thần và thể chất nhân đôi khiến anh mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Ngạn từ từ ngồi dậy, liếc mắt một cái đã thấy Mục Vô Nhai trong bộ vest và đôi giày da ngồi trên ghế dựa bên cạnh, tay cầm ly cà phê, mắt nhìn vào điện thoại, thấy anh đã thức dậy, Mục Vô Nhai đứng lên đi đến bên giường, cúi xuống nhìn Thẩm Ngạn: "Tỉnh rồi?"

Lưỡi Thẩm Ngạn co rút, cổ họng khô rát, đêm qua chắc là bị cảm lạnh, anh sợ Mục Vô Nhai nhận ra sự khác thường nên cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu.

Thấy Thẩm Ngạn không muốn nói chuyện với mình, ánh mắt Mục Vô Nhai có chút tối sầm lại, nhưng vẫn cười cười ngồi lên giường duỗi tay vén chăn lên, gió lạnh lùa vào lấy đi sự ấm áp, cả người Thẩm Ngạn trần trụi không khỏi rùng mình một cái, hắn vội vàng dừng lại.

Mục Vô Nhai không xốc hết chăn lên mà chỉ là vén ra một góc, lộ ra phần ga giường còn in dấu vết của thảm kịch đêm qua, Mục Vô Nhai nhìn những vết máu đã chuyển sang màu đỏ sẫm, ngẩng đầu hỏi: "Anh à, mỗi lần làm đều sẽ như thế này sao?"

Thẩm Ngạn không hiểu câu này có ý gì, cổ họng như bị đốt than đỏ, chỉ có thể lựa chọn im lặng.

Mục Vô Nhai đứng lên: "Bỏ đi, nếu anh không muốn nói chuyện với em thì quên đi, em đã gọi bữa sáng, lát nữa sẽ có người đưa đến, anh nghỉ ngơi cho tốt, em có việc về công ty trước."

Nói xong, hắn đi ra khỏi phòng khách sạn, bỏ lại một mình Thẩm Ngạn ngồi ngơ ngác.

Lát sau thật sự có người đến đưa bữa sáng nhưng Thẩm Ngạn nào có tâm trạng ăn uống, đành chịu đựng sự khó chịu và đau đớn trên người, anh mặc quần áo rồi vội vàng chạy đến bệnh viện.

Ngay khi Thẩm Ngạn vừa bắt taxi đến bệnh viện thì lập tức nhận được cuộc gọi của Hồ Kim, giọng điệu rất mơ hồ giống như là đang đắn đo suy nghĩ: "Này, Tiểu Thẩm à."

"Nói."

"Chính là, chính là, sáu vạn hồi trước, lúc trước thật sự là Mục tổng đã đồng ý với tôi, nhưng, nhưng vừa rồi Mục tổng lại nói, không cần đưa nữa, này, cậu xem đi."

Hồ Kim lắp bắp giải thích, vốn tưởng rằng Thẩm Ngạn sẽ mắng mình một trận, ai ngờ đầu bên kia im lặng một lúc lâu rồi nói: "Vậy hắn không định tiếp tục bao nuôi tôi sao?"

Hồ Kim: "Hả? Tiếp tục, tiếp tục cái gì..."

"Bao nuôi tôi."

"À, cái này, tôi biết cậu không muốn..."

"Tôi đồng ý."

"Cái gì?!" Hồ Kim không khỏi hét lên một tiếng.

Đầu dây bên kia im lặng không muốn nói thêm lời nào.

Hồ Kim suýt chút nữa đã nghĩ rằng mình gọi nhầm số, chỉ có thể sững người và trả lời: "Ồ ồ... được, được rồi, tôi, tôi biết rồi, tôi sẽ báo cho giám đốc Mục."

Thẩm Ngạn cúp điện thoại, cảm thấy thân thể có chút đau nhức không chịu nổi, vì thế đành phải đi đến bức tường lạnh lẽo rồi dựa vào, từ từ nhắm mắt lại, không khỏi nhớ lại cảnh tượng ba năm trước, Mục Vô Nhai nhào lên lưng anh, cười nói: "Anh à, đồ ăn dưới nhà ăn em ăn không nổi, anh nấu cho em được không?"

Ba năm, có điều ba năm này cảnh còn người mất, thật sự có thể thay đổi nhanh như vậy sao?

Thẩm Ngạn không muốn nghĩ nhiều mà gọi một cuộc điện thoại: "Alo, đàn anh."

Giọng nói ngạc nhiên của Dương Tùng Đàm phát ra từ đầu dây bên kia: "Giọng của cậu sao vậy Tiểu Thẩm? Cậu bị cảm à?"

"Anh, anh có biết chỗ nào cho vay nặng lãi không?"

Giọng nói Dương Tùng Đàm bắt đầu nghiêm túc: "Cậu hỏi cái này làm gì?"

Thẩm Ngạn tự giễu cười một tiếng: "Đương nhiên là vay tiền, chẳng lẽ nhàm chán quá cùng anh trò chuyện về cái này?"

"Tiểu Thẩm cậu cần bao nhiêu? Anh có thể xem cho cậu mượn."

"Anh à công ty của anh vừa chuẩn bị khai trương thì làm sao có tiền, đừng nói nhảm nữa, nếu không phải bây giờ bán máu là phạm pháp thì em đã đi bán rồi."

"Tốt hơn hết là đừng vay nặng lãi, cậu có biết mức lãi khủng khiếp như thế nào không? Một người bạn của tôi..."

"Anh à." Thẩm Ngạn ngắt lời anh ta, "Chỉ còn nửa tiếng, ba em cần phải trả chi phí phẫu thuật."

Dương Tùng Đàm im lặng một lúc lâu rồi nói: "Để anh đi hỏi một vài người bạn, cậu đi làm thủ tục cho chú trước đi."

"Cảm ơn ạ." Thẩm Ngạn gật đầu, cúp điện thoại, chậm rãi khập khiễng đi vào đại sảnh của khoa nội trú.

Mặc dù không phải là thứ hai nhưng vẫn có nhiều người đứng xếp hàng ở cửa sổ thanh toán, thật không dễ dàng gì mới đến lượt Thẩm Ngạn, anh đã đau đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, chị gái ở cửa sổ thanh toán nhận thấy sự khác thường của Thẩm Ngạn nên tỏ vẻ ân cần hỏi han xem có chuyện gì không, Thẩm Ngạn lắc đầu.

"À, thanh toán tiền phẫu thuật cho chú Thẩm ở giường 1201 đúng không?" Chị gái nhanh chóng gõ bàn phím, sau đó sửng sốt một chút hỏi lại Thẩm Ngạn: "Anh chắc chứ?"

Thẩm Ngạn gật đầu: "Vâng, tôi chắc chắn."

"Có điều..." Cô gái trẻ chớp mắt ngập ngừng nói, "Tiền viện phí và tiền phẫu thuật của chú Thẩm đã được thanh toán đầy đủ rồi."

Thẩm Ngạn sửng sốt hỏi lại: "Thanh toán đầy đủ?"

"Đúng vậy ạ."

"Là ai trả?"

Cô gái lấy ra một tờ phiếu thanh toán đưa cho Thẩm Ngạn, Thẩm Ngạn vội vàng nhận lấy nhìn vào chỗ ký tên, sau đó đột nhiên mở to mắt, đầu ngón tay khẽ run.

Chữ ký trên phiếu thanh toán, điền ba chữ 'Mục Vô Nhai'.

- Hết chương 7 -