Tống Tiên Hành

Chương 8: Tam Tinh Hỏa Châu



Đoàn xe này đại diện cho Tam Tinh Thành, cờ xí chập chờn, một đường thuận lợi tiến lên.

Tống Phong cũng không hề cho rằng trên đời có cái nào ngu ngốc thế lực dám chạm đến đoàn xe này.

Cam đoan khi đến ung dung khi về đầu máu!

Lấy thực lực của Tống Phong hiện tại, hơi thoáng cảm nhận một chút cũng phát hiện rất nhiều khí tức sâu không lường được trong đoàn xe.

Đoàn người ngày đi đêm dựng trại nghỉ ngơi.

Bầu không khí hết sức nhàn nhã, không khác gì một cuộc săn bắn dã ngoại. Trong thời gian này, Tống Phong thông qua lời nói của mấy người cũng biết được vì sao đến Kinh thành lại vô số người muốn chen phá đầu để đi như vậy.

Nghe nói mỗi mùa xuân đến, Kinh thành đều có tiên nhân tự mình xuất hiện, kẻ có cơ duyên chưa biết chừng chịu đến tiên nhân để ý. Trong truyền thuyết từng có một tên lính quèn vô tình bị tiên nhân vừa mắt, dẫn đi tu tập, hiện tại đã trở thành đại nhân vật quát tháo một phương, phong quang vô hạn.

Mà cho dù không được tiên nhân vừa ý, trên đại tiệc kết nối một chút quan hệ, cơ nghiệp cũng sẽ thăng tiến như diều gặp gió.

Đoàn người ngựa cứ như vậy đi liên tục được bảy ngày.

Một đêm này, bầu trời có chút u ám. Dù đoàn người dừng lại cắm trại ở một đồng cỏ nhưng bầu trời ngay cả mặt trăng cũng bị che khuất khiến cho bầu không khí có chút ngột ngạt.

Gió lạnh thấu xương, những đám lửa đốt vội cũng bị gió thổi phát ra âm thanh vù vù.

Đám người của Tam Tinh Thành Ngục cắm trại ở khu bên ngoài cùng với một số thế lực khác của Tam Tinh Thành. Còn người của phủ thành chủ lại nằm ở chính giữa.

Hết cách, thân phận địa vị khác nhau, đãi ngộ cũng khác biệt.

“Cứu mạng… cứu mạng a… Chết…. chết hết rồi….”

Đột nhiên, từ phía xa xa, vô số tiếng kêu gào thảm thiết theo gió truyền đến một cách đứt quãng.

Âm thanh này trong đêm tối, dựa vào tiếng gió truyền tới có chút thê lương.

Lập tức, Tống Phong nhìn thấy một hai bóng người từ chỗ lều của phủ thành chủ sát na bay vụt ra, biến mất trong đêm tối.

Đồng thời, một tiếng còi báo động ngay lập tức được thổi lên.

Tống Phong nhíu mài.

Đây là báo động tập hợp, tất cả mọi người tập trung co cụm lại, cảnh giác nhìn bốn phía.

Tiếng trò chuyện thì thầm, không khí lo lắng lan tràn.

Tống Phong cũng nhìn thấy, Điền Quân cùng một số người hắn không biết rõ đứng cùng với nhau ở trước lều, ánh mắt lấp lóe không biết đang suy nghĩ điều gì.

Dường như cảm nhận được có người nhìn mình, Điền Quân quay đầu sang tìm kiếm thì không phát hiện có gì, hắn lắc đầu nghi hoặc rồi lại tiếp tục nhỏ giọng trò chuyện cùng người bên cạnh.

“Thành chủ đại nhân, ngài có phát hiện gì không?” Điền Quân nhỏ giọng.

Người được Điền Quân gọi là thành chủ là một trung niên nhân vóc người cao gầy, vai rộng tay dài, mặc nho sam màu xanh, có chút khí chất tiên phong đạo cốt.

Tam Tinh Thành Chủ nghe Điền Quân hỏi vậy, hai mắt khẽ khép lại:

“Ta đại khái có chút phán đoán, nhưng cũng cần thám tử trở về xác nhận một chút.”

Điền Quân nghe vậy thì trong lòng thầm mắng, không biết cứ nói không biết, còn ra vẻ cao thâm làm gì. Ngoài mặt thì gật đầu tán đồng, sau đó yên lặng không nói gì.

Ước chừng thời gian nửa nén nhang, một bóng người từ xa chạy về.

Người này thân pháp cao siêu, thân ảnh tựa như một cơn gió.

Tống Phong đứng trong đám người, nhìn thấy thân ảnh kia thi triển khinh công liền có chút lĩnh ngộ. Thân pháp Tùy Phong Toái Ảnh Bộ của hắn mặc dù vẫn luôn luôn âm thầm trau dồi, nhưng tự mình tu luyện cùng nhìn thấy người khác thực sự thi triển khinh công là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Dù do Tống Phong cảm giác khinh công của người nọ có chút thô vụng, nhưng bộ pháp lại có chút tinh túy, vô tình khiến cho hắn có cảm giác khai thông nhiều vấn đề nan giải lúc tập luyện Tùy Phong Toái Ảnh Bộ.

Người kia càng lúc càng gần, trong trong tay y còn mang theo một người.

Người này thần sắc rệu rã, một bên cánh tay càng là không thấy, đã hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.

Người kia nhảy một cái, lập tức thân ảnh nhẹ như chim yến đáp xuống trước mặt Tam Tinh Thành Chủ, quỳ xuống hồi báo:

“Hồi báo thành chủ đại nhân, thuộc hạ cùng lão lục đi đến phía trước một dặm thì phát hiện người này. Hắn nói rằng cách đây mười dặm phát sinh thú triều, hiện tại đang hướng về chúng ta mà tới, xin đại nhân xem xét.”

Trong lúc nói chuyện, thần sắc của gã cũng có chút hoảng hốt.

Hiển nhiên, hai chữ ‘thú triều’ này không phải là một từ ai cũng biết. Nhưng một khi nó phát sinh liền là đại tai nạn ập xuống.

Mấy năm gần đây hung thú bạo động tấn công nhân loại phát sinh càng ngày càng nhiều. Thế nhưng có thể bộc phát đến mức thú triều thì quả thật nghe qua mà rùng mình.

Thông thường, thú triều dùng để chỉ một số loại dã thú có khả năng sinh sản cực kỳ nhanh, lại gặp điều kiện thuận lợi mới cùng nhau kết thành bầy đàn, cùng nhau tấn công thôn trấn thành thị nhân loại với số lượng cực kỳ khổng lồ.

Tam Tinh Thành Chủ nghe vậy thì gương mặt lộ rõ vẻ khó tin, hỏi:

“Lão lục nơi nào?”

“Hồi đại nhân, lão Lục sai bảo thuộc hạ trở về báo cáo, còn hắn thì chạy về phía trước xác minh. Có lẽ qua một thời gian sẽ trở lại.”

“Hừ, cách đây mười lăm dặm chính là Thanh Lư Thành. Mặc dù đây không phải cái gì đại thành nhưng chút dã thú sao có thể gây nên bọt sóng gì. Ngươi có biết đang nói gì hay không?” Điền Quân nhìn người kia, có chút bất mãn nói.

Theo y thấy, việc nơi này có thú triều hoàn toàn là vô căn cứ.

Phải biết Tam Tinh Thành đã bao nhiêu năm rồi chưa từng chứng kiến thú triều. Thậm chí từ khi lập thành đến nay, trong dài dòng lịch sử cũng chỉ mới có một vài lần Tam Tinh Thành bị thú triều tập kích mà thôi.

Mà những lần đó, có cái nào không phải là thời đại biến động, đại tai nạn giáng xuống, thậm chí ngay cả căn cơ nhân tộc cũng theo đó lung lay.

Mà hiện tại thời thế cho thấy, hiển nhiên nhân tộc đang cực kỳ phồn thịnh. Cho nên hết thảy chuyện này chỉ là chút ít tin phiến diện mà thôi.

Tam Tinh Thành Chủ thì lại trầm ngâm suy nghĩ, lại cúi xuống xem xét người đang thoi thóp kia, phát hiện hắn đã chết rồi.

Tam Tinh Thành Chủ trong lòng cảm giác có chút bất ổn, ra lệnh:

“Lệnh xuống mọi người nhổ trại, thu dọn hành trang, quay về lối cũ.”

Lại nói tiếp:

“Điền Quân, ngươi bảo hộ bọn họ quay về theo lối cũ. Ta sẽ tự mình đi xem một chút.”

Điền Quân muốn nói gì đó, nhưng nhìn thần sắc của Tam Tinh Thành Chủ lại thôi, cúi đầu xưng phải.

Lệnh rất nhanh truyền xuống, mọi người đều lục tục thu dọn đồ đạc.

Lúc này, tin tức vẫn chưa truyền ra, mọi người dù cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề nhưng cũng không đến mức quá hoảng loạn.

Sợ gì chứ, có đủ loại nhân vật hảo thủ ở trong đoàn người, trời có sập xuống thì cũng có người chống lên.

Đây là suy nghĩ của đa số người nơi này.

Ngoại trừ Tống Phong.

Từ lúc vị thám tử kia mang theo một người sắp chết trở về, mà Tống Phong lại nhìn thấy có hai người rời đi. Vậy còn một người nữa đâu, vì sao không trở về? Mà lại người trọng thương kia là ai.

Có chuyện gì mà ngay cả Tam Tinh Thành Chủ cũng phải hạ lệnh đoàn người dọn đồ chuẩn bị thoái lui?

Tống Phong âm thầm cảnh giác, cũng vòng quanh nghe ngóng một chút nhưng không nghe được bất cứ thông tin gì có ích.

Đoàn người lục tục thu dọn, dù tốc độ không chậm nhưng cũng phải đến gần giữa đêm mới xem như hoàn toàn dọn xong.

Đúng lúc này!

“Ầm!”

Một tiếng nổ vang rền từ phía xa xa phát ra, một cột sáng bốc lên làm sáng tỏ cả một vùng trời đêm.

Nhiều người lần đầu tiên chứng kiến loại tiếng nổ này, kêu lên sợ hãi. Nhưng một số người khi nhìn đến cột sáng này thì tròng mắt như muốn nứt ra.

“Là Tam Tinh Hỏa Châu, thành chủ dấu hiệu. Tất cả xe ngựa cống phẩm đồ đạc bỏ lại, nhập môn võ giả mang theo người chạy về thành. Hậu thiên cảnh giới võ giả ở lại cùng ta đi trợ thành chủ.”

Điền Quân hét lớn, âm thanh mang theo kình lực truyền rõ ràng vào tai từng người.

Tống Phong nghe lời này, trong lòng có chút được mất.

Ngay cả Tam Tinh Thành Chủ thực lực sâu không lường được cũng gặp nguy. Mặc dù không biết Tam Tinh Hỏa Châu là thứ gì, nhưng uy lực mạnh như vậy hiển nhiên không đến mức bắt buộc có lẽ Tam Tinh Thành Chủ sẽ không sử dụng.

Chỉ có điều Điền Quân này có lẽ đã phát giác thực lực của Tống Phong, nếu giả vờ như không biết mà tránh qua một kiếp thì sau này sẽ khó có thể ở lại Tam Tinh Thành.

Thở sâu một hơi, Tống Phong cuối cùng cũng hạ quyết định, lát nữa nếu có chuyện gì bất trắc, hắn liền lập tức vận dụng khinh công rời đi.

Hơn nữa, đối với người khác nếu gặp nguy hiểm chết người thì tránh càng xa càng tốt, nhưng với Tống Phong hắn thì đây chưa chắc không phải một dạng kỳ ngộ.

Nghĩ đến đây, Tống Phong vận khí, đem thực lực điều chỉnh, tung người chạy đến tụ họp với Điền Quân.

Lúc này, bên người Điền Quân chỉ có hơn mười người. Trong đó có ba vị tiên thiên võ giả, nếu tính cả Điền Quân nữa là bốn người.

Tống Phong phát hiện những người này chính là những khí tức ẩn giấu mà lúc trước hắn âm thầm cảm ứng được.

Trong số đó đa phần là người của Phủ thành chủ. Chỉ có ba người của Tam Tinh Thành Ngục mà thôi. Những người này khi thấy Tống Phong vậy mà thi triển khinh công chạy đến, ánh mắt đều có chút kinh ngạc.

Riêng Điền Quân thì nhìn Tống Phong, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo hàm ý: “Tiểu tử ngươi giấu đủ sâu a!”

Tống Phong sờ sờ mũi, có chút chột dạ.

Cũng may, Điền Quân cũng chỉ là nhìn hắn mà thôi, hoàn toàn không có dây dưa quá lâu liền vung tay:

“Xuất phát!”