Tống Tiên Sinh Hôm Nay Lại Giăng Lưới Sao?

Chương 6: Chúc phúc hai vị



Nhìn bộ dáng Ninh Vãn Thư muốn nói chuyện lại không thể nói được, tất cả tâm tình xấu trong hắn nhất thời được quét sạch.

Ánh mắt Tống Cảnh Tự nhìn chằm chằm Ninh Vãn Thư quá mức thẳng thắn, không hề che dấu, chọc cho Tống Cảnh Tề quay đầu lại nhiều lần.

"Vãn Vãn, đây là anh cả của anh Tống Cảnh Tự."

Sau đó lại xoay người, chỉ là lần này trên mặt anh ta có nhiều hơn mấy đóa hồng đỏ ửng.

"Anh, đây là bạn gái em, Ninh Vãn Thư."

Giống như cố ý gây thêm phiền phức cho hắn, Tống Cảnh Tự tự mình nói, "Ninh tiểu thư thoạt nhìn so với Cảnh Tề nhà chúng tôi lớn hơn không ít tuổi nhỉ?”

Nói không lễ phép như vậy, cũng chỉ có Tống Cảnh Tự mới có thể nói ra.

Trong lúc xấu hổ, Ninh Vãn Thư đột nhiên mở miệng.

"Cảm ơn anh cả quan tâm, quan hệ của chúng em rất tốt."

Tống Cảnh Tự nhếch môi, ánh mắt cố ý vô tình đảo qua Ninh Vãn Thư, "Phải không, vậy thì chúc phúc cho hai vị.”

Nói xong cũng không đợi phía sau sẽ có tình huống gì, tự nhiên rời đi.

Ninh Vãn Thư làm cho hắn không thoải mái, vậy cũng đừng vui vẻ!

Hắn có rất nhiều thời gian để xoay quanh cô.

Khi nhìn thấy Ninh Vãn Thư không nói lời nào, Tống Cảnh Tề cho rằng cô không vui.

"Thực xin lỗi Vãn Vãn, anh trai anh không phải có ý đó, anh ấy chính là…"

Nhìn bộ dáng sốt ruột giải thích của anh ta, Ninh Vãn Thư không khỏi mềm lòng.

"Em biết anh cả không phải ý tứ kia, em nào có hẹp hòi như vậy."

"Anh dẫn em vào, cha mẹ anh nhất định sẽ thích em."

"Được!"

Trình Cam không chỉ một lần lẩm bẩm bên tai cô, ngàn vạn lần không nên ở cùng một người đàn ông đang tuổi lớn, càng không cần người trước trồng cây người sau hái quả.

Nhưng cô nào biết, Tống Cảnh Tề là một người cẩn thận.

Anh ta yêu cô nhiều hơn cô yêu anh.

Huống hồ, hai người chênh lệch hai tuổi, cũng không lớn hơn Tống Cảnh Tự mấy tuổi.

Đèn neon vào ban đêm luôn khiến mọi người trầm mê trong đó.

"Tiên sinh, tối nay có muốn đi không?" A Thành cẩn thận hỏi.

Mỗi lần thiếu gia nhỏ trở về, tiên sinh đều nổi giận rất lớn.

"Không đi." Tống Cảnh Tự cầm đồng xu trong tay, trong mắt không có một chút nhiệt độ.

A Thành biết, tối nay tiên sinh lại mất ngủ.

"Chuyện đó làm thế nào rồi?"

"Tất cả đều đã chuẩn bị xong, chờ ngài phân phó."

Người đàn ông nhếch môi cười, "Vậy lập tức thực hiện đi.”

Cô càng quan tâm đến một cái gì đó, hắn càng muốn phá hư nó.

Làm sao có thể để cho hắn một mình chịu đau khổ của nhân gian này, nó cũng phải xuống mới được.

Nhà họ Tống tuy rằng có hai đứa con trai, nhưng người chân chính kế thừa gia sản chỉ có một mình Tống Cảnh Tề.

Bởi vì chuyện này, Tống Cảnh Tề không chỉ một lần cùng mẹ mình xảy ra cãi vã, nhưng không biết vì sao, mẹ thế nào cũng không chịu buông lỏng.

Trong nhà này có Tống Cảnh Tề, cũng có Tống Cảnh Tự, đều là con trai nhà họ Tống, vì sao nhất định phải bị đối đãi khác nhau?

"Anh đang suy nghĩ cái gì vậy, nhập tâm như vậy."

Ninh Vãn Thư ở trước mắt anh ta quơ quơ ngón tay, để cho anh ta hoàn hồn.

Từ sau khi Tống Cảnh Tề trở về, bắt đầu bận rộn với công việc của công ty, hai người đã rất lâu không gặp qua.

Khó khăn lắm mới gặp được một lần, sao anh ta lại còn dám ngẩn người.

"Xin lỗi Vãn Vãn, anh có chút thất thần."

"Vậy làm sao bây giờ, em tức giận đó."

Lâu rồi mới làm nũng, đối với hai người mà nói đặc biệt thân thiết.

"Vãn Vãn, phải làm sao có thể xả giận cho em?"

"Vậy thì... Phạt anh một lát nữa đưa em về nhà.”

Cô có thể để anh làm điều gì chứ.

Nhưng hôm nay dường như không được lắm, bởi vì sau khi cô nói xong câu đó, vẻ mặt Tống Cảnh Tề có chút khó xử.

"Vãn Vãn, anh…"