Tống Tiên Sinh Hôm Nay Lại Giăng Lưới Sao?

Chương 8: Anh mới là bạn trai em



"Ninh Vãn Thư, cô tự tin lên."

Nói thật, anh rất vui vẻ ngoài ý muốn khi gặp mặt, "Tống Cảnh Tề có thể theo đuổi cô, vì sao tôi không thể theo đuổi?”

Ninh Vãn Thư bị chọc mà tức cười.

"Tống tiên sinh không biết câu lưỡng tình tương duyệt này thì cũng không sao, thế có nghe qua một bên tình nguyện không, à, không biết cũng không sao, thế tiểu tam chen chân vào tình cảm của người khác, anh chắc là có nghe qua nhỉ?"

"Ý của cô là tôi chen chân vào tình cảm giữa hai người?"

"Không đúng sao?"

Nhất định muốn cô nói ra những lời khó nghe như vậy, Ninh Vãn Thư sẽ nhân từ đâu.

Người đàn ông này đã không giữ lại đường sống cho mình, thì cô hà tất gì phải giữ thể diện cho hắn.

"Vậy hai người đã từng công khai chưa?"

Tống Cảnh Tự đột nhiên mở miệng, "Ở trong mắt bọn họ, tôi mới là bạn trai của cô, không đúng sao?"

"Tống Cảnh Tự!"

Sao lại có một người đàn ông không biết xấu hổ như vậy?

Rốt cuộc, cô trêu chọc hắn khi nào?

Người đàn ông bị chọc cười bởi biểu tình của cô, giống như niềm vui lớn nhất của hắn chính là nhìn Ninh Vãn Thư tức giận.

"Ring——"

Là điện thoại của Cảnh Tề.

Ninh Vãn Thư hơi sợ không dám nhận, nhưng cô sợ cái gì chứ?

Không có gì giữa cô và Tống Cảnh Tự, nghĩ tới đây, Ninh Vãn Thư đột nhiên thông suốt.

"A Tề, hôm nay sao lại rảnh gọi điện thoại cho em?"

"Vãn Vãn, em đang ở đâu? Anh đang ở trong bệnh viện của em.”

"Hả?"

Sức khỏe của Tống Cảnh Tề không được tốt lắm, trước kia thường xuyên bị ốm, vì anh nên Ninh Vãn Thư mới chuyển đến làm bác sĩ khoa ngoại.

"Anh không sao, là bệnh cũ."

"Chờ em một chút, em quay lại ngay."

Ninh Vãn Thư cúp điện thoại liền đi vào trong bệnh viện, nhưng bất thình lình bị hoa và thư chặn đường đi.

"Sao thế, bạn trai nhỏ của cô không khỏe à?"

Nghe Tống Cảnh Tề ở bệnh viện, Ninh Vãn Thư không còn tâm tư để ý đến hắn, cô cũng không nói gì, đưa tay đẩy đóa hoa ở trước mặt rồi liền rời đi.

Bông hồng xinh đẹp diễm lệ cứ như vậy bị làm rơi xuống đất, lẻ loi nằm trên mặt đất, giống như hắn, bị người ta tùy tiện vứt trên mặt đất.

Lần thứ hai, con ngươi màu đen của hắn tối sầm lại, hắn nâng giày da sáng bóng lên, mạnh mẽ giẫm xuống, cánh hoa vỡ vụn ngay lập tức.

"Vãn Vãn, vừa rồi… em đi với ai vậy?”

"À, là người nhà của một bệnh nhân."

Trong tiềm thức của Ninh Vãn Thư không muốn nói cho Tống Cảnh Tề biết.

Bởi vì trong ấn tượng của cô, anh ta rất tôn trọng anh trai này.

Cô không muốn làm anh ta buồn.

"Anh chỉ nói, anh mới là bạn trai em."

Lúc Tống Cảnh Tề nói những lời này, giọng anh ta đặc biệt nhỏ nên Ninh Vãn Thư không nghe rõ.

"Anh nói gì?"

Anh ta cười cười, "Không có gì, khi nào anh có thể đi."

Ninh Vãn Thư sờ sờ đầu anh ta, trấn an nói, "Để em kiểm tra cho anh đã rồi hãy đi."

"Được, anh nghe em, Vãn Vãn."

Dù chuyện của công ty rất nhiều, nhưng anh ta muốn nhìn thấy Ninh Vãn Thư nhiều hơn.

Sắc mặt của Tống Cảnh Tề không tốt lắm, Ninh Vãn Thư sợ xảy ra vấn đề gì, liền cùng anh ta đi kiểm tra.

Vào buổi chiều, cô muốn đi về cùng Tống Cảnh Tề.

Nhưng công ty tạm thời có việc nên họ lại gọi anh ta trở lại.

Cho dù không muốn, nhưng Ninh Vãn Thư cũng không muốn nhìn thấy anh ta khó xử.

Lúc vào cửa, Ninh Vãn Thư lại nhíu mày khi thấy đôi giày da ở trước cửa.

"Vãn Vãn, con mau xem ai tới này."

"Mấy ngày nay, con không ở nhà, Cảnh Tự thường qua thăm mẹ."

Bệnh viện rất bận rộn, mỗi ngày Ninh Vãn Thư không thể về nhà, cô càng không biết mấy ngày mình không ở nhà, Tống Cảnh Tự lại thường xuyên đến như vậy.

Nhưng tiếp theo, cô tỏ vẻ thản nhiên nói, "Vâng mẹ, con có chút mệt mỏi, con đi ngủ trước đây.”