Tống Tử Thiên Vương

Chương 5: Goá phu trẻ trung suất khí



Editor:!

*Góa phu: góa phụ ver nam

Thượng Triết thành thật ngồi đợi trong nhà hai ngày, gần như không hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài, ngay cả đồ ăn ngoài cũng không đặt.

Đồ ăn lúc trước cậu mua đã để đầy cả tủ lạnh, cậu nghĩ ra mấy món rồi làm vài bữa cơm. Ở Mỹ ba năm, trù nghệ của cậu cũng bị chị họ rèn cho ra gì và này nọ lắm, tuy không sánh được với đầu bếp năm sao, nhưng để lấp bụng cho cậu và Kháp Kháp thì vẫn ổn.

Lúc Chu Khang tới, Thượng Triết đang nấu cháo thịt bò, vừa mở cửa, mùi thơm mộc mạc của đồ ăn trong phòng cùng cái tạp dề hình gấu bố mà cậu đang mặc làm Chu Khang có cảm giác vừa bị sét đánh.

Chu Khang giương mắt nhìn nhìn, chân liền quay gót đi ra ngoài: "Thật xin lỗi, nhầm nhà rồi."

Thượng Triết vui vẻ nói: "Có cần phải làm lố vậy không?"

Chu Khang quay người lại: "Tôi thấy tôi phải suy nghĩ lại về chuyện để cậu quay lại làm việc, cậu nhìn cậu đi, cậu nhìn đi," hắn vừa run run chỉ về phía Thượng Triết vừa ghét bỏ bĩu môi nói. "Chậc chậc chậc, nhìn quê mùa muốn chết."

Thượng Triết đưa hắn một đôi dép lê, sờ sờ mặt nói: "Anh không thấy tôi ngày càng có phong vị đàn ông hơn à?"

Chu Khang vào trong tiếp tục mắng: "Cái phong vị đàn ông của cậu lệch tới sao hỏa rồi cậu biết không! Trên mặt cậu bây giờ thiếu điều muốn viết bốn chữ 'ông bố bỉm sữa' luôn rồi! Cậu có biết cậu thế này sẽ đánh mất biết bao nhiêu fan thiếu nữ chưa chồng hay không? Cậu có biết..."

"Ba ba, muốn thịt thịt..."

Kháp Kháp cầm chén và muỗng nhỏ đung đưa chạy tới, ngẩng đầu nhìn Thượng Triết, bộ đồ ngủ hình gấu con lại càng nổi bật thêm vẻ mập tròn của Kháp Kháp, chắc do mùi thơm của cháo thịt đánh thức con sâu đói trong bụng Kháp Kháp, nhìn nước miếng sáng bóng bên miệng cũng sắp rớt xuống luôn rồi.

Thượng Triết ngồi xổm xuống lấy khăn lau nước miếng cho Kháp Kháp: "Kháp Kháp ngoan nha, đợi thêm xíu nữa, thịt thịt vẫn chưa chín."

"Ò..." miệng thì nghe lời, vậy mà mắt vẫn cứ dán vào nồi.

Để phân tán sự chú ý của Kháp Kháp, Thượng Triết liền xoay người cậu lại về hướng kia: "Kháp Kháp à, mau chào chú đi nào."

Bây giờ Kháp Kháp mới để ý trong nhà có thêm một người nữa, nó không quen người này, theo bản năng trốn đằng sau Thượng Triết, nhưng vẫn mềm nhũn hô to: "Chào chú ạ."

Piu!

Chu Khang ôm tim lùi về sau một bước!

Cái gì đây? Đây là sinh vật gì đây? Mắt to tròn như vậy còn biết chớp chớp là thế nào, còn có khuôn mặt trắng trẻo nõn nà mập mạp kia! Đúng là phạm quy mà

Chu Khang lắp bắp nói: "Ch-Chào cháu."

Kháp Kháp thấy hắn cũng nuốt nước miếng, tưởng là hắn cũng đói rồi, tay chỉ chỉ nồi: "Chú ơi, ăn thịt thịt này..."

Piu!

Phòng tuyến cuối cùng của Chu Khang triệt để sụp đổ, hắn không khống chế được nữa, tiến tới trước mặt Kháp Kháp: "Tiểu bảo bối sao con dễ thương vậy! Chú không muốn ăn thịt, chú ôm con được không?"

Thượng Triết khinh bỉ hắn: "Chu tổng à, dè dặt chút được không?", lại thấy hắn cả mặt nịnh nọt nhìn Kháp Kháp, lòng từ bi nổi lên nói: "Kháp Kháp, đưa bát ba ba cầm cho, để chú ôm con ra bàn ăn ngồi nhé, sắp tới giờ cơm rồi."

Kháp Kháp nghe lời chìa hai cánh tay ra: "Chú ôm ôm ạ."

Chu Khang vui muốn nở hoa luôn rồi.

Để được ngồi với Kháp Kháp lâu thêm một chút, rõ ràng đã ăn cơm rồi, Chu Khang vẫn mặt dày cọ thêm một bữa cháo thịt bò của Thượng Triết.

Trong cháo ngoại trừ thịt bò băm còn có cả bắp ngô, gạo kê và cà rốt, mới nhìn thôi đã thấy rất đẹp mắt, lại có cả hành tây càng thêm tươi ngon, cũng may đến cả Chu Khang là người vô cùng kén ăn cũng không có ý kiến mấy, Chu Khang cũng vì thế mà cảm thán hình tượng ông bố bỉm sữa của Thượng Triết.

Bây giờ Kháp Kháp đã biết cách dùng muỗng tự mình ăn, tuy rằng ăn hơi chậm, còn dính hết cả lên tay và mặt, nhưng thường thì Thượng Triết sẽ không giúp nó. Vốn dĩ Chu Khang còn định xum xoe đút Kháp Kháp ăn, nhưng lại bị Thượng Triết vô tình cản lại.

Ăn cơm xong, Chu Khang đi thẳng vào phòng Kháp Kháp cùng nó chơi đồ chơi, Thượng Triết nắm cổ áo hắn kéo vào thư phòng: "Chu tổng ngài có thấy mình hơi bị tự nhiên không? Bây giờ hoặc là nói chuyện chính, hoặc là tôi đuổi cái ông chú biến thái là ngài ra ngoài đấy."

Chu Khang vừa thay đổi sắc mặt, nháy mắt liền quay lại dáng vẻ của Chu Bát Bì: "Tại sao vậy hả! Nhà người ta đều là bị chụp lén tai tiếng cùng bạn gái hư hỏng, cậu thì trực tiếp bỏ qua bước này, mang cả con trai ra luôn? Hơn nữa, hơn nữa thằng nhỏ này sao lại giống cậu vậy hả, không có chỗ nào giống mẹ nó hay sao, nhìn nó tôi còn chẳng biết được mẹ nó là ai luôn ấy!"

Thượng Triết nghĩ thầm là do nó giống mẹ quá nên mới giống cậu ấy chứ, cháu trai giống cữu cữu, cậu và Thượng Tâm khi còn nhỏ hay bị nhầm thành chị em sinh đôi, cậu với Kháp Kháp ra ngoài, nói không phải bố con thì đúng là không ai tin thật.

"Còn tưởng ngài là hỏa nhãn kim tinh chứ, ra là không phải thế à." Thượng Triết sặc khí.

"Này, cậu nói thế là tôi không vui đâu nhé. Có phải là Nghê Chân Chân không? Cô ta đúng chứ? Tin tức cậu với cô ta lúc còn ở Mỹ nháo như thế, sau này hình như cô ta sang Italia du học, tôi còn thấy hơi kì lạ, hừ hừ, tôi thấy ngón tay của Kháp Kháp giống cô ta y như đúc í!"

"Không phải cô ta!" Gì mà ngón tay giống y như đúc chứ không thấy gượng ép quá hả, Thượng Triết đúng là không biết nên khóc hay nên cười, "Anh đừng có đoán lung tung nữa, tôi nói thật, mẹ của Kháp Kháp đã qua đời rồi, chuyện cũ đã qua, tôi muốn muốn công khai người đó là ai, cũng mong công ty đừng tiếp tục truy cứu."

"Qua đời rồi? Thật không vậy?"

"Là thật."

"Cậu với người ta đã kết hôn chưa vậy?"

"Không có kết hôn."

"..." Mặc dù tâm hồn hóng hớt của Chu Khang vẫn đang cháy hừng hực, nhưng sờ vào lương tâm một chút, vẫn là dừng không hỏi nữa, "Nén đau buồn nhé."

"Ừm."

"Nói như vậy, cậu bây giờ là đàn ông góa vợ à?" Chu Khang sờ sờ cằm nói, "Góa phu trẻ trung lại đẹp trai như này, một mình chăm sóc đứa nhỏ đáng yêu như vậy, khụ, thật ra thì cậu hoàn toàn có thể tiến thêm bước nữa đấy."

"Cảm ơn, nhưng mà tôi không có ý định đó."

"Đừng vậy chứ, cậu nghe tôi nói này, gần đây có một show truyền hình bố con tên là 'Baba GoGoGo', rất là nổi, nếu cậu tham gia, đảm bảo độ hot sẽ tăng vùn vụt, hơn nữa Kháp Kháp dễ thương như vậy, lên TV chắc chắn sẽ moe chết bọn họ, chỉ là nó vẫn còn bé quá, đợi đến mùa sau..."

"Chu tổng," Thượng Triết cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, "Tôi nói như này, tôi không có ý định lợi dụng Kháp Kháp để tuyên truyền cho tôi, cũng không muốn để Kháp Kháp lộ ra ngoài truyền thông, tin tức lần trước chỉ là ngoài ý muốn, tôi sẽ công khai quan hệ của tôi và Kháp Kháp, nhưng sẽ không đề cập bất cứ thông tin gì về mẹ của Kháp Kháp."

"Cậu làm thế này, áp lực của công ty sẽ rất lớn."

"Ngân Thịnh có thể suy nghĩ kỹ càng về việc có tiếp tục ký hợp đồng với tôi hay không, tôi tuyệt sẽ không nửa lời oán trách, nhưng chuyện này tôi nhất định sẽ không khoan nhượng."

Công kích của dư luận bây giờ vô cùng hung ác, cậu chỉ có thể tận lực không để thân phận của Kháp Kháp lộ ngoài ra ánh sáng. Môi trường trong nước không được thoải mái như nước ngoài, nếu thật sự nói rõ mọi chuyện, người nhà của cậu sẽ không còn yên bình nữa, tính hướng của Tâm tỷ sẽ bị soi mói, chuyện thụ tinh nhân tạo cũng sẽ không giấu được, Kháp Kháp còn nhỏ như vậy, chuyện này đối với sự phát triển của nó không có lợi.

Chu Khang thở dài một tiếng: "Được rồi, tôi hiểu rồi. Chuyện cần suy xét công ty sớm đã suy nghĩ kĩ rồi, hôm nay tôi tới là định đưa cậu đến công ty, để cậu làm quen với môi trường làm việc trước đã, tiện thể làm một bài thi nhỏ luôn."

Thượng Triết đang uống nước tay run lên: "Bài thi nhỏ?"

"Ừm, coi như là kiểm tra đầu vào đi, quy định mới của công ty, bất kể là ai, phàm muốn vào công ty làm việc đều phải thử."

"TLúc trước có nói gì đâu, tôi chưa có ôn tập gì cả."

"Không cần ôn tập, mấy câu cơ bản cả, trên trung bình là được."

"Ồ, vậy bây giờ chúng ta đi hả? Tôi muốn đưa Kháp Kháp sang nhà ba tôi trước, nó ở nhà một mình tôi không yên tâm."

"Được thôi, muốn đưa bảo bối lên mặt trăng cũng không thành vấn đề." Chu Khang nháy mắt biến trở về dáng vẻ ngu si.

Gần gũi với tiểu bảo bối thêm chốc lát, tiện thể hắn tra thêm những người phụ nữ trong vòng giao tiếp của Thượng Triết, đjăc biệt là đối tượng đã qua đời.

Kháp Kháp qua nhà ông nội, biết được Thượng Triết phải đi liền không vui lắm, rầm rì một hồi, còn ôm cổ Thượng Triết khóc thút tha thút thít, cuối cùng phải khó lắm mới dỗ được, được dì Đàm bế vào trong phòng.

Thượng Triết nhìn mà đau lòng chết đi được, nhưng không đi làm thì phải hít gió Tây Bắc sống qua ngày, để Kháp Kháp cho bố và Dì Đàm chăm sóc không phải cách lâu dài, vấn đề này vẫn phải giải quyết sớm thôi.

Thu xếp chuyện của Kháp Kháp ổn thỏa, Thượng Triết ngồi xe Chu Khang đi đến Ngân Thịnh, vào trong tòa nhà mới phát hiện, đúng là cảnh còn người mất. Nhân viên quản lý ở tầng giữa ngược lại rất tốt, những nghệ sĩ và nhân viên đang vội vàng bề bộn kia, người cậu biết tên cũng chẳng có mấy ai.

"Để phó tổng tự mình đến đón tôi, xem ra mặt mũi tôi vẫn là lớn lắm nhỉ." Thượng Triết tự luyến nói.

"Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chẳng qua là do muốn nhân cơ hội nhìn tiểu bảo bảo lâu thêm một tí thôi thôi." Chu Khang ấn nút tầng trệt trên thang máy.

Bị bầu không khí làm việc căng thẳng trong công ty ảnh hưởng đến, ý chí chiến đấu của Thượng Triết cũng rục rịch nổi lên: "Về sau công việc bận rộn, tôi tính tìm một bảo mẫu cho Kháp Kháp."

Chu Khang nói: "Chuyện này tôi có vài đề cử."

"Anh còn có cả người bên này nữa hả?"

"Nghệ sĩ chưa kết hôn mà có con trong công ty cũng đâu phải có mình cậu, mấy vụ này xử lí nhiều thì có mối quen thôi." Chu Khang lướt lướt danh bạ trong điện thoại, chép một số điện thoại ra cho cậu, "Này, có việc cần thì gọi số này, làm việc nhanh nhẹn hiểu ý, chăm sóc con nít cũng tốt, đảm bảo nuôi dạy ngoan ngoãn."

"Được rồi, cảm ơn nhé."

Ra khỏi thang máy, Chu Khang vừa vào phòng làm việc liền mất hết hình tượng, giống như bùn nhão ngồi xuống ghế da xa hoa.

Hắn là phú nhị đại hàng thật giá thật, sau khi tốt nghiệp liền bị bố hắn sắp xếp đến làm việc ở Ngân Thịnh, bố hắn là đại cổ đông của Ngân Thịnh, được vài năm liền lôi hắn lên, mình thì thoải mái lui về sau nghỉ dưỡng. Chu Khang cũng không phải thua kém gì, mấy nghệ nhân hắn bồi dưỡng với hạng mục mang đến cho công ty thu hoạch không ít, nếu không cũng không ngồi vững được trên ghế phó tổng.

Quan hệ của Thượng Triết và Chu Khang ngoài công ty cũng khá tốt, nhưng trên công việc cũng không có chiếu cố đặc biệt gì, hắn giải thích như thế này: một là Thượng Triết không cần, hai là hắn không muốn bị nói là cấp trên quy tắc ngầm nghệ sĩ.

Về cái lí do thứ hai, thật ra trong công ty cũng có tin đồn thất thiệt về hắn và Thượng Triết, nhưng đây là do cái chiều cao 1m7 của hắn mà ra, trong cái tin đồn kia Chu Khang bị mọi người gán là thụ, hắn đương nhiên không thể chấp nhận nổi.

Từ đó về sau, hắn rất ít khi làm mặt vui vẻ với Thượng Triết trước mặt mọi người, có lúc còn cố ý vênh mặt hất hàm sai khiến, cũng vì vậy, Thượng Triết cũng mới đặt cái biệt danh 'Chu Bát Bì' cho hắn.

Chu Khang nhấc điện thoại bàn, gọi cho thư kí: "Gọi Vương Huệ vào đây."

Thượng Triết hỏi: "Vương Huệ là ai thế?"

"Trợ lí mới của cậu."

"Ò, người đại diện của tôi đã sắp xếp xong chưa?"

"Đã chỉ định rồi, nhưng vài ngày nữa mới đi là được."

"Có thể nói trước cho tôi biết không? Ai thế? Người mới à?"

Chu Khang cười tà mị: "Không phải người mới, cậu biết đấy, là Đinh Kỳ"

Thượng Triết giật giật khóe mắt: "Ngài đúng là yêu mến tôi có thừa đấy nhỉ."

Tuy chưa đến mức tiếp xúc qua, nhưng khi cậu mới vào giới đã nghe đại danh của Đinh Kỳ rồi, nghệ sĩ của hắn dẫn dắt phong cách không ai giống ai, nhưng có một điểm vô cùng giống nhau, đó là– đều trở thành cái cây rụng tiền của công ty.

Chỉ là nghe nói tính cách của hắn có chút...

Thật ra Thượng Triết cũng không có gì bất mãn, ít nhất từ mấy việc này có thể nhìn ra được, công ty vẫn còn khá xem trọng đợt comeback lần này của cậu.

"Cậu ta vừa mới theo một tiểu thịt tươi, khoảng thời gian này vừa đúng lúc bận rộn, nhưng cậu ta nói sẽ tận lực hoàn thành công tác chuyển giao sớm nhất có thể, sau đó đến dạy dỗ... ấy không phải, đến giúp đỡ cậu."

"Anh vừa mới nói hai chữ 'dạy dỗ' đó hả."

"Đây là nguyên văn những gì cậu ta nói."

"Công tác chuyển giao... Ảnh chỉ dẫn một mình tôi thôi hả?"

"Ừm, nói là muốn nghỉ ngơi một chút, còn nói nhìn cậu ngốc như vậy một người là đủ phiền rồi, ai biết trong đầu cậu ta nghĩ gì đâu."

"...Không cần phải nói lại tất cả những gì ảnh nói cho tôi nghe đâu."

Cốc cốc cốc.

"Chào Chu tổng, tôi là Vương Huệ."

"Mời vào."

Thượng Triết quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái trẻ tóc ngắn bước vào phòng, nhìn có vẻ như là sinh viên vừa tốt nghiệp, không phải là kiểu vô cùng xinh đẹp, nhưng nhìn cũng khá thuận mắt.

Vừa mới quay đầu lại, cái tên Chu Khang đã không còn cái vẻ bùn nhão kia, cả người ngồi nghiêm chỉnh còn mang theo phong vị lãnh đạo, thành thục trầm ổn hẳn: "Tiểu Huệ à, đây là cái người tên Thượng Triết tôi đã nói với cô, về sau cô sẽ là trợ lí cho cậu ta."

"Chào anh!" Vương Huệ tinh thần phơi phới chào hỏi Thượng Triết, trong mắt lộ ro vẻ hưng phấn, "Chào anh nha anh Thượng, em là fan của anh, album của anh bài nào em cũng có hết, em rất thích bài hát "Lễ Thượng Vãng Lai" của anh, có thể được làm trợ lí cho anh em rất vui! Anh gọi em Tiểu Huệ là được, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn ạ!"

"À, cảm ơn em, không cần xài kính ngữ đâu, cũng không cần cúi đầu..." Thượng Triết có chút ngượng ngùng.

"Vậy ạ, em biết rồi." Vương Huệ cẩn thận quan sát cậu vài lần, thu hồi biểu tình trên mặt, nháy mắt liền thay đổi ngữ điệu, "Đúng rồi, bài kiểm tra của nhân viên mới sắp bắt đầu rồi, chỉ còn 5 phút nữa thôi. Em và Chu tổng sẽ nói chuyện lại về việc sắp xếp công việc, anh cứ qua một mình đi, ở phòng số 3 tầng 24 ấy. Nhanh lên, đừng có lề mề, mọi người sẽ không chờ một mình anh đâu."

Thượng Triết cứ thế bị thô lỗ đẩy ra ngoài phòng làm việc của Chu Khang, cậu vẫn còn chưa phản ứng lại, Vương Huệ một giây trước và một giây sau là cùng một người hả? Sao tự nhiên cậu lại có cảm giác trợ lí của mình bị chị Tâm nhập vào nhỉ?

Trong phòng, Chu Khang nói mấy câu tổng quát lại công việc mà cô phải làm xong, còn bình luận thêm: "Tiểu Huệ à, cái bệnh tâm thần phân liệt của cô hơi bị dọa người đấy."

Vương Huệ thu dọn tài liệu giấy tờ, cười ngọt ngào: "Trợ lí cũng có trợ lí hay nịnh bợ và trợ lí nghiêm khắc thúc giục, dựa trên tình huống vừa nãy, anh Thượng rõ ràng là hợp với loại thứ hai hơn"

Trên đường đi đến chỗ thi, Thượng Triết có chút khẩn trương, nhưng vẫn khá tự tin.

Nói thế nào đi chăng nữa, ba năm cậu ở Mỹ cũng không phải chỉ có thế, những thứ cần học đều đã học. Cái gì mà hệ thống Stanislavski, cái gì mà kĩ xảo biểu diễn trường phái Stella, cái gì mà hồi ức tương tư... Những kiến thức lí luận này cậu đã hiểu rõ, nắm chắc trong lòng bàn tay, hơn nữa Chu Khang cũng nói mấy thứ này rất cơ bản, sẽ không khó lắm, chắc là không có vấn đề gì đâu.

Ở sảnh thi, ngoài Thượng Triết còn có hai mươi mấy người cùng tham gia khảo nghiệm, một số là nghệ sĩ, còn có một số là nhân viên bình thường.

Ngồi kế bên cậu là một thanh niên khá bắt mắt, một thân quần áo thời thượng, mái tóc nâu xoăn tự nhiên trông đến là đường hoàng, ngũ quan sắc nét tinh xảo. Ánh mắt của người đó chỉ dừng lại trên người cậu một chút, chốc lát liền lãnh đạm rời đi.

Hẳn là nghệ sĩ mới rồi, chậc, đúng là đẹp trai quá mà.

Thượng Triết cũng không nghĩ nhiều, cầm bài thi lên, trên mặt mang theo nụ cười nhìn lướt qua.

Lát sau, nụ cười trên mặt cậu tắt ngúm.