Top Top

Chương 22



Đường Nguyên Chân tắm trước, chờ tới khi Hạ Dã đi ra từ phòng tắm, đã thấy Đường Nguyên Chân rúc vào trong chăn như đã ngủ rồi.

Hạ Dã biết ngày hôm nay hắn mệt lắm rồi, nên rón rén trèo nhẹ lên giường. Cánh tay đụng tới da của Đường Nguyên Chân, lại sờ thấy nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường rất nhiều. Lòng Hạ Dã lập tức  trĩu nặng, gỡ chăn ra lay người Đường Nguyên Chân:  “Anh Nguyên Chân, tỉnh lại đi. “

Đường Nguyên Chân rầm rì mấy từ không rõ, mí mắt giật giật, lại không thể mở mắt ra. Hạ Dã cầm khăn mặt, đổ chút rượu thuốc vào, cởi áo Đường Nguyên Chân để lau người cho anh, lau xong lại dém kín chăn vào, xoay người đi qua nhà bếp.

Lúc trở lại trong tay anh đang  bưng ly nước ấm, Hạ Dã thấy Đường Nguyên Chân mới rồi còn sốt đến không tỉnh táo, giờ đã ngồi dậy ở trên giường, ánh mắt mất tiêu cự như là đang ngẩn người. Sắc mặt hắn ửng hồng lên khác với ngày thường, nhìn qua chậm hết nửa nhịp, lúc chớp mắt lông mi khẽ run lên.

“Anh tỉnh rồi à? ” Hạ Dã đến gần, muốn đưa nước cho hắn, “Chịu khó uống thuốc hạ sốt đã rồi ngủ tiếp. “

Đường Nguyên Chân cũng không biết có nghe lọt tai hay không, nhìn anh lăng lăng, không nhạn lấy ly nước kia, nhưng lại đột nhiên không báo trước gì mà vươn cánh tay ôm hông của Hạ Dã, đem mặt chôn vào trên bụng của anh. Hạ Dã đang mặc bộ đồ ngủ bằng vải linen mỏng, nên có thể cảm giác được một cách rõ ràng hơi thở nóng hổi của Đường Nguyên Chân.

Hạ Dã tuy thấy hơi mắc cười nhưng biết không có thể nói lý với bệnh nhân được, đem chuyển cái ly từ tay phải  chuyển qua tay trái, tay phải vỗ nhè nhẹ một cái vào lưng Đường Nguyên Chân: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đường Nguyên Chân nhắm mắt, cánh tay cũng rất dùng sức, tự lẩm bẩm:  “Em là của anh.”

Trước kia khi đang yêu hẳn ai cũng từng nghe qua những câu nói thể hiện sự muốn công khai chủ quyền này rồi, còn từ trước đến nay Hạ Dã không quá thích những câu như thế, anh vốn không muốn bản thân thành một thứ gì đó do người khác nắm giữ, anh chỉ là chính bản thân anh. Nhưng lần này Hạ Dã lại không có tức giận, thậm chí khẽ mỉm cười một cái, nhéo nhéo phần thịt sau gáy Đường Nguyên Chân, giống như đang dỗ một con mèo:  “Ừm…. “

Cái tay Đường Nguyên Chân lại dùng chút sức, hắn quay đầu đi, ịn môi vào lên trên bụng Hạ Dã, lại nói lần nữa: “Em là của anh…”

Hạ Dã lui ra một ít, đỡ lấy vai hắn  đem cái ly trong tay đưa tới bên miệng hắn: “Uống thuốc trước đã.”

Đường Nguyên Chân thu lại ánh mắt, ngoan ngoãn uống một hớp, rồi nuốt xuống viên thuốc trong lòng bàn tay Hạ Dã. Hạ Dã tiện tay giúp hắn lau nước chỗ khóe miệng, nói rằng:  “Ngủ đi. “

Đường Nguyên Chân lại đột nhiên túm lấy vạt áo của anh, quỳ ngồi ở trên giường trực tiếp dựng người dậy, ngước mắt nhìn Hạ Dã, trong ánh mắt là khát khao cháy bỏng:  “Ngày hôm nay cậu ta chạm vào em.”

Hạ Dã cười nhạt: “Cho nên? “

Đường Nguyên Chân níu vào quần áo của anh, gân xanh nhô ra chỗ mu bàn tay, cúi đầu im lặng một chút, vươn tay cởi quần Hạ Dã.

Hạ Dã can hắn lại: “Đang sốt cao thế này, đừng quấy nữa. “

Đường Nguyên Chân không nhìn anh, khẽ lắc đầu, giọng rất nhẹ:  “Muốn rửa cho sạch sẽ. “

Hạ Dã biết hắn là đang sốt đến không tỉnh táo rồi, lúc thường nếu có cho Đường Nguyên Chân thêm mười cái lá gan thì hắn cũng không dám không vâng lời anh đến thế, nói ra mấy câu theo kiểu tranh giành tình cảm thế này. Nhưng Hạ Dã cảm thấy có chút ngạc nhiên, bình thường Đường Nguyên Chân có gì ưu tư cũng vẫn khống chế được, thỉnh thoảng lộ ra một mặt yếu đuối lại cố chấp thế này, làm cho anh cảm thấy thương yêu hơn.

Anh dứt khoát buông lỏng tay, hỏi tiếp Đường Nguyên Chân: “Rửa bằng cách nào?”

Đường Nguyên Chân thuận lợi cởi quần ngủ của anh ra, lại cởi xuống quần lót của anh, nắm chặt vào ‘cậu nhỏ’ vẫn đang mềm oặt ra kia, mở miệng nuốt vào. Đầu lưỡi của hắn bị cản lại nên nói không rõ ràng lắm, lại nâng mắt nhìn thẳng vào mắt Hạ Dã, mập mờ không rõ nói:  “... Rửa bằng cách này.”

Hạ Dã mềm lòng. khoang miệng Đường Nguyên Chân nóng vô cùng, bị sốt nên bên trong giống như một lồng hấp, giữa môi với răng tràn ra toàn hơi thở nóng hổi, bao vây ‘con dã thú’ đang dần dần bị đánh thức. Anh cúi đầu nhìn vào đôi mắt ướt át của Đường Nguyên Chân, tay đặt vào chỗ sau đầu của hắn: “Vậy anh phải ‘rửa’ cho sạch đấy. “

Đường Nguyên Chân lộ ra một nụ cười cực kỳ hiếm hoi, như là một cậu bé ăn trộm được kẹo, so với bình thường còn lộ thêm mấy phần ngây thơ. Hắn thu lại ánh mắt, cầm ngay vào phần gốc của cây gậy th*t, đung đưa cái đầu, bờ môi chuyển động cạ từng lần vào gân xanh trên lớp da kia, mang theo ngọn lửa cháy lan ra cả cánh đồng,

Hắn liếm từ mặt bên, từ hai cái túi nang liếm đến lỗ tiểu, thè lưỡi liếp láp đến cả gân máu nhìn dữ dằn kia. Liếm hết từ đầu đến đuôi lại đổi thành hôn, khẩn thiết đặt ấn hôn lên toàn bộ cây gậy th*t dữ tợn. Hạ Dã rút ra từ trong miệng hắn, tuốt tuốt mấy cái rồi bắn vào trên mặt hắn, lúc này mới cười nói:”Vừa lòng anh chưa? “

“Ừm…. ” Đường Nguyên Chân gật gật đầu rất nghiên túc, nháy mắt một cái, vô ý thức liếm sạch tinh dịch nơi khóe miệng, lại hôn một cái lên quy đầu ướt át, nói lần nữa,  “Em là của anh.”

Hạ Dã rút mấy tờ  khăn giấy ra giúp hắn lau mặt sạch sẽ, ánh mắt nhu hòa, tay ôm mặt hắn mà hôn một cái lên mi tâm, lặp lại lời hắn nói: “Ừ ừ, em là của anh…”

Đường Nguyên Chân cuối cùng như đã hoàn toàn mất sức, ngã gục xuống giường, hỗn loạn nhắm hai mắt lại.

Hạ Dã tắt đèn, đem hắn kéo vào trong lòng.

*

Ngày thứ hai đến trường quay, Hạ Dã và Đường Nguyên Chân cũng tính được là sẽ gặp người quen.

Hạ Dã cà lơ phất phơ, hất cằm lên: “Hứa tổng, không có chuyện gì chắc cũng không cần anh phải đích thân tới đây đâu.”

Hứa Tự Chu vốn cũng chả thèm để ý với hắn, gật đầu với Đường Nguyên Chân: “Nhìn sắc mặt của anh không tốt lắm.”

Đường Nguyên Chân nói:  “Ngày hôm qua tôi phát sốt, giờ vẫn còn hơi choáng váng. “

Hứa Tự Chu nhíu nhíu mày, lại cũng chỉ nói:  “Giữ sức khỏe cho tốt. “

Cao Sưởng bên cạnh mỉm cười lên tiếng:  “Cậu Hạ, xin lỗi cậu, em trai tôi đã làm phiền cậu quá rồi.”

Hạ Dã lần này không nể mặt mũi gì cho anh ta nữa, gật đầu nói:  “Đúng là phiền phức kinh khủng.”

Cao Sưởng có chút bất đắc dĩ: “Chiều hư nó rồi, vẫn là tính như đứa con nít, cậu giáo huấn nó thế cũng tốt, để nó nhớ lâu một chút. “

Hạ Dã ngoài miệng vẫn không tha người:  “Hai mươi hai tuổi mà còn con nít à? Con nít to xác à? “

Cao Sưởng bị anh nói một móc như thế thì có chút nghẹn lời, liếc nhìn Đường Nguyên Chân, không nghĩ tới đối phương cũng chỉ lặng im chứ không có ý giúp giảng hòa, trong lòng thầm mắng Cao Dao thực sự là đã hoàn toàn đắc tội với người ta rồi.

Cuối cùng là Hứa Tự Chu tiếp lời: “Được rồi, Cao tổng cũng thay em trai cậu ấy nói xin lỗi rồi, chuyện này cũng cho qua đi. “

Hạ Dã hừ hừ: “Xin lỗi suông vậy thôi ạ?”

Cao Sưởng hiểu rõ ý của anh, cười nói:  “Tôi đi theo Hứa tổng để chào hỏi, bộ này cho thêm cậu với anh Đường mỗi người năm trăm ngàn tiền đóng phim, là tiền túi của tôi, xem như quà chuộc lỗi. “

Hạ Dã hài lòng:  “Thế này còn tạm được. “

Hứa Tự Chu và Cao Sưởng lại nói mấy câu với bọn họ rồi đi, Hạ Dã lại đi tìm Dương Bồi đá đểu tiếp: “Đạo diễn Dương, còn thêm cảnh nóng nữa không? “

Dương Bồi cũng không phải là kẻ mà muốn nắn gân kiểu gì cũng được, anh ta ngẩng đầu lên từ màn hình theo dõi, lạnh nhạt nói:  “13 triệu kia cậu trả nhé? “

Hạ Dã nở nụ cười, lắc đầu:  “Cái miệng anh đúng là không chịu thiệt bao giờ.”

Dương Bồi lại cúi đầu:  “Cảnh hôm nay quay cho tốt đi.”

*

Chung Cù và Đới Tri Tiếu bắt đầu thời gian yêu đương vụng trộm tội lỗi này.

Bình thường Đới Tri Nhiễm đi công tác, một tháng không có mấy ngày là ở nhà. Chung Cù và Đới Tri Tiếu làm tình ở tất cả mọi nơi trong nhà, phòng bếp, phòng khách, phòng làm viêc, phòng ngủ, bọn họ quấn lấy nhau không biết mệt mỏi, mỗi khi ánh mắt va vào nhau là nổi lên một ngọn lửa dục vọng nguyên thủy lại điên cuồng.

Đới Tri Tiếu cắn nắp bút nghiêng đầu nhìn bài thi, Chung Cù ngồi ở bên cạnh cậu ôm máy vi tính tăng ca. Ánh mắt Đới Tri Tiếu chuyển từ bài thi qua trên người Chung Cù, ánh mắt rõ ràng đã lóe lên, Chung Cù nở nụ cười, ngẩng đầu:  “Nhìn anh chi vậy? “

Đới Tri Tiếu mới thấy hơi ngượng, cúi đầu nói:  “Không nhìn anh.”

Chung Cù gập máy tính xách tay lại, chuyển hướng chân ngồi ở trên đùi Đới Tri Tiếu, vòng lấy cổ của cậu, đầu dựa vào ở trên vai cậu:  “Tiếu Tiếu muốn à? “

Đới Tri Tiếu ôm hông của hắn, ngửi lấy mùi hương trên tóc của hắn mà trong lòng thấy ngọt ngào,  “Ừ… ” một tiếng.

Chung Cù cười cười, liền cởi quần ra, dùng tư thế này chịch nhau hai lần. Lúc kết thúc quần áo hai người đã nhăn nhúm không ra sao rồi, trên áo thun Đới Tri Tiếu vẫn còn dính thứ Chung Cù bắn ra.

Chung Cù vẫn đang thở dốc hồng hộc: “Anh đi tắm. “

Đới Tri Tiếu cũng không thả cho anh đi, quơ hông anh vào mà nhấn xuống,  “Đừng.”

Chung Cù lại cười, cơ thể mềm nhũn sát vào trong ngực cậu, giọng nói vẫn hơi trêu ghẹo, “Vẫn là một ‘cậu nhỏ’ thôi.”

Đới Tri Tiếu tóm lấy môi của anh hôn lên: “Em nhỏ hay không nhỏ, anh rể biết rõ nhất.”

Chung Cù tránh né, Đới Tri Tiếu lại bóp lấy sau đầu của anh mà cứng rắn hôn lên, Chung Cù cười ra tiếng, lần này không né nữa, hai người lộn xộn vẫn ôm chặt lấy nhau, dính chặt hôn môi, trong ánh đèn bàn lờ mờ mà rủ rỉ tâm tình với nhau.

Những trận làm tình không biết tiết chế và yêu đương ngọt ngào nồng nhiệt làm cho đầu óc Đới Tri Tiếu như bị u mê, đến khi thành tích thi giữa kỳ được phát ra, cậu mới đột nhiên tỉnh táo ra được một ít.

Đới Tri Tiếu ngồi ở trên ghế, nắm chặt vào phiếu kiểm tra của mình, mất hết cả hồn vía.

Chủ nhiệm lớp gọi cậu đi ra ngoài nói chuyện riêng, thầy chủ nhiệm vẫn luôn hiền lành với cậu cũng nổi giận, đem bài thi để ở trước mặt cậu, lớn giọng chất vấn:  “Đới Tri Tiếu, đây là thành tích bài kiểm tra em nên có đấy à?”

Đương nhiên là không nên rồi. Quanh năm Đới Tri Tiếu đều nằm trong top 30 của khoa Toán Lý, không nói Đại học Thanh Hoa, các trường nằm trong “trọng điểm 985” là dư sức vào. Lần thi giữa kỳ này là lần đầu tiên trong đời cậu lọt ra top 20, trong toàn khối chỉ đứng hạng trên dưới 200. Tuy nói cũng qua được mức thang điểm trung bình của trừơng, nhưng chỉ cao hơn có mười điểm, hoàn toàn không phải tiêu chuẩn dành cho Đới Tri Tiếu.

“Dạo này em không có tập trung gì cả.” chủ nhiệm lớp cố gắng dùng thái độ ôn hòa để nói chuyện, nhưng trong giọng nói khó nén được phẫn nộ và thất vọng,  “Thầy cũng không phải là người cứng nhắc, em muốn yêu cũng được đi, nhưng không thể ảnh hưởng học tập, đây là ranh giới cuối cùng. Dạo này chất lượng bài tập em làm rất kém, đi học cũng hay thất thần, cũng không còn thấy em đến đặt câu hỏi cho thầy nữa, thành tích kiểm tra như vậy cũng xem như là phản ảnh đúng với thực tế. Đới Tri Tiếu, em là một học sinh thông minh, cũng chỉ còn lại có hai ba tháng là đến lúc thi đại học rồi, không thể mắc sai lầm ngay lúc này, hiểu chưa?”

Đới Tri Tiếu trầm mặc, nói rằng:  “Em hiểu rồi ạ. “

Lúc trở về Đới Tri Tiếu như đang mất hồn, Chung Cù nhìn cậu lúc ăn cơm cũng không nói chuyện, mới  lo lắng hỏi:  “Xảy ra chuyện gì à?”

Đới Tri Tiếu lắc đầu, vẫn là không nói lời nào.

Chung Cù đứng lên, sờ sờ mặt của cậu, cúi người muốn hôn cậu. Khoảnh khắc môi chạm nhau, Đới Tri Tiếu lại nghiêng mặt sang bên tránh được.

Chung Cù lộ ra vẻ mặt bị tổn thương, thu tay về, nhìn cậu không biết phải thế nào.

Đới Tri Tiếu thấy vẻ mặt của anh thì lập tức cũng hối hận. Cậu biết mình cũng không nên đem kết quả mà đổ tội cho Chung Cù. Chuyện yêu đương với anh là do cậu tự nguyện, thành tích tuột dốc là do cậu gây ra, những tâm tình tiêu cực này chính cậu nên tự mình xử lý. Cậu nói rằng: “Anh rể, xin lỗi, em muốn chúng ta dừng lại một khoảng thời gian.”

Chung Cù ngồi xổm người xuống, mặt dán vào trên bắp đùi của cậu, giọng nói buồn buồn:  “Anh chọc giận em làm em không vui à? “

Động tác Đới Tri Tiếu rất nhẹ, sờ vào đầu tóc anh, “Không phải là vấn đề của anh.” cậu thở dài rất nhỏ, “Thi giữa kỳ em làm bài kiểm tra không tốt, tâm trạng không vui. Xin lỗi anh.”

Chung Cù ngửa đầu:  “Chúng ta đi xem phim đi!”

Đới Tri Tiếu sửng sốt:  “Giờ em đâu có tâm trạng...  “

Chung Cù đứng lên, đã bắt đầu mặc áo khoác, quay đầu lại cong mắt nhìn cậu: “Cũng là bởi vì tâm trạng không ổn nên mới nên đi đó. “

Khi bọn họ xuất phát đã hơn tám giờ tối, lúc đến rạp chiếu phim phát hiện chỉ còn lại có một suất lúc mười giờ rưỡi. Đây không phải là một bộ phim lãng mạn tình cảm thô tục gì, ngoại trừ họ, chỉ có một cặp đôi cách họ sáu bảy hàng ghế.

Chung Cù nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan xen vào nhau, quay đầu dựa vào ở trên vai cậu. Đới Tri Tiếu vuốt phẳng đầu ngón tay Chung Cù, liếc mắt nhìn ngắm lấy khuôn mặt anh tuấn dịu dàng của Chung Cù ở dưới ánh đèn mờ ảo, tâm trạng chán nản kia trong phút chốc đã biến mất, thế giới của cậu trở nên rất yên tĩnh, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn khác thường.

Bọn họ không nói lời nào, lẳng lặng xem xong phim, tay trong tay đi vào nhà. Đến cửa rồi mới phát hiện bên trong có người, Đới Tri Tiếu lập tức bỏ tay Chung Cù ra, kêu lên:  “Chị!”

Đới Tri Nhiễm đang mặc đồ ngủ mà ngáp, dụi dụi con mắt:  “Muộn thế mà hai anh em đi đâu vậy? “

Chung Cù đi lên trước, ôm cô một cái, ôn hòa nói:  “Mang Tiếu Tiếu đi xem phim thôi” anh xoay người, vẻ mặt bình thường nói với Đới Tri Tiếu, “Nhanh đi ngủ đi! Ngày mai còn có lớp.”

Đới Tri Tiếu tắm xong nằm ở trên giường lại không ngủ được. Cậu lật qua lật lại, trong đầu như đèn kéo quân, hình ảnh gì cũng nhảy ra, nhắm mắt lại hình ảnh hiện lên luôn là mặt của Chung Cù lúc trong rạp phim.

Cậu nghe Chung Cù đang cùng Đới Tri Nhiễm thầm thì ở trong phòng khách, không biết nói cái gì, Đới Tri Nhiễm cười to lên. Đới Tri Tiếu cảm thấy bực bội kinh khủng, cậu không muốn nghe, lại như muốn tự hành hạ mình mà cố gắng nghe, cuối cùng chợt đem chăn che kín hết, ở trong lớp chăn tối om mà thở gấp khí thô.

Qua một lúc lâu, cửa phòng ngủ mở. Đới Tri Tiếu không nhúc nhích, tiếng bước chân đến gần, ngồi xuống bên giường cậu: “Tiếu Tiếu? “

Đới Tri Tiếu mới từ trong chăn chui ra, thấy mặt Chung Cù còn mang theo bọt nước. Tóc anh vẫn còn ẩm ướt, trên người toàn là mùi sữa tắm.

Đới Tri Tiếu nhăn mày lại: “Anh vào đây làm gì?”

Chung Cù nghe ra giọng cậu không được vui, cũng không nói gì mà chỉ cười cười: “Nhớ em.”

Đới Tri Tiếu mím môi một cái:  “Mới hai mươi phút không gặp mặt. “

Chung Cù cúi đầu hôn trán của cậu, bên trong miệng anh toàn mùi bạc hà, “Một phút đồng hồ anh cũng không thể xa em được. “

Đới Tri Tiếu im lặng một hồi, đột nhiên hỏi:  “Chúng ta làm như vậy có đúng không? “

Cậu không chỉ hỏi qua một lần như vậy, cho tới bây giờ Chung Cù lại vẫn chưa hề trả lời thẳng thắn. Mỗi lần Đới Tri Nhiễm xuất hiện cũng làm cho Đới Tri Tiếu cảm thấy nóng lòng, đây chính là nhắc nhở cậu mới là người ngoài, chị ruột của cậu mới là người vợ danh chính ngôn thuận, còn chuyện bọn họ đang ngoại tình là vô đạo đức.

Chung Cù sờ đầu cậu một cái, không nói chuyện.

Đới Tri Tiếu tưởng rằng lần này anh cũng không trả lời, cậu cũng không hiểu tự mình nghĩ rằng sẽ nghe được Chung Cù nói gì đây. Đáp án của câu hỏi này bọn họ đều biết, chỉ là không ai muốn nói ra.

Nhưng Chung Cù đột nhiên lên tiếng, anh nói rất chậm: “Anh yêu em.”

Đới Tri Tiếu giật mình. Chung Cù đã dùng từ “thích” rất nhiều lần, nhưng cho tới bây giờ chưa hề nói  “yêu”, cái chữ này quá nặng nề quá có trọng lượng, cần dũng khí rất lớn để thốt ra khỏi miệng.

Đáy lòng của cậu vô cùng chấn động, lại có cảm giác bí ẩn ngọt ngào và đắc ý, nhưng mà lúc mở miệng ra lại nghe bản thân cậu hỏi lại: “Còn chị thì sao?”

Chung Cù bắt được tay cậu, nhìn ánh mắt của cậu cúi đầu hôn một cái mu bàn tay, nói rất rõ ràng rằng:  “Anh chỉ yêu một mình em thôi, Tiếu Tiếu.”

Đới Tri Tiếu nghĩ, vậy tại sao anh lại muốn cùng kết hôn với chị chứ? Nhưng cuối cùng cậu vẫn không hỏi.

Chung Cù cũng không có giải thích, chỉ là đứng lên dém chăn lại giúp cậu, nói rằng: “Ngủ ngon. “