Trà Ấm Bán Hạ

Chương 27



27.

Đến đồn cảnh sát.

Edit: Chocopieyogurt.

Cho dù là đang ở trong nhà của mình, Khương Âm lại câu nệ như đang làm khách ở nhà người khác, tay chân đặt thế nào cũng không thoải mái.

Nhất là khi nhìn thấy Phó Lương Dư ngồi xổm trước mặt cô, Khương Âm càng muốn trực tiếp lùi về sau ba mét.

"Sát trùng một chút." Phó Lương Dư lại không có khả năng nhìn thấu, nhìn không ra suy nghĩ của cô, anh vẫn cầm tăm bông và i-ốt ngồi trước mặt cô, còn nhắc nhở, "Có thể sẽ đau một chút."

Vừa nhấc tăm bông lên, Khương Âm lại né, động tác của Phó Lương Dư ngừng lại, ngước mắt nhìn cô.

Lúc này Khương Âm lại không phải vì xấu hổ, nghĩ tới điều gì, đầu lông mày cô nhíu lại.

Phó Lương Dư lại tưởng cô muốn tự làm, lúc chuẩn bị đưa đồ qua thì Khương Âm mở miệng: "Tôi muốn đi tắm."

Phó Lương Dư không nghĩ đến cô sẽ nói như vậy, ngừng trong chốc lát lại không đồng ý, còn nói: "Phía trên có vết thương, không thể đụng nước."

"Cánh tay tôi không biết đụng phải cái gì," Khương Âm hiếm khi kiên trì, "Rất khó chịu."

Cho dù đã nửa tháng không gặp, lại trải qua chuyện tối hôm qua, trong lòng Khương Âm thật ra có chút khẩn trương, nhưng không biết vì sao ở trước mặt Phó Lương Dư lá gan lại lớn hơn một chút.

Khương Âm không cần cân nhắc trong lòng thật lâu, cuối cùng lựa chọn kiềm chế suy nghĩ của mình.

Hơn nữa cô cần phải tắm, muốn rửa sạch cảm giác dinh dính trên cánh tay, bằng không cảm giác buồn nôn bị kiềm nén lúc nãy lại có xu hướng nổi lên.

Khương Âm nhìn Phó lương Dư, người đối diện cũng nhìn lại cô, nhưng bất ngờ là cuối cùng vậy mà Phó Lương Dư lại dời tầm mắt đi trước.

Anh rũ mắt nhìn vết thương trên tay Khương Âm, sau khi ngừng mấy giây thì đột nhiên đứng dậy, nói: "Đợi tôi một chút."

Nói xong Phó Lương Dư xoay lưng ra cửa.

Thấy anh xoay người, Khương Âm sửng sốt, theo bản năng muốn mở miệng gọi anh, nhưng cô hé môi một chữ cũng không nói ra.

Thật may hai cánh cừa đều mở hé, Khương Âm thậm chí có thể nhìn thấy tủ giày ở huyền quan cửa đối diện.

Lúc này, Khương Âm mới thở phào một hơi.

Phó Lương Dư sau khi vào phòng rất nhanh đã quay trở lại, lúc đi ra trong tay anh có thêm một cai khăn mặt màu xám cùng với một bình xịt trong suốt.

Đợi anh đến gần, Khương Âm mới phát hiện khăn mặt hơi ẩm, trên mu bàn tay của Phó Lương Dư còn có vài giọt nước.

"Lau một chút trước." Phó Lương Dư rũ mắt thương lượng với cô, "Nếu lau xong mà vẫn khó chịu thì đi tắm, nhé?"

Khương Âm vốn không có sở trường từ chối người khác, đặc biệt là ý tốt ở trước mặt, lời từ chối của cô càng không thể nói ra.

Càng phải nói Phó Lương Dư dùng ngữ khí dỗ dành.

Nghe anh nói như vậy, vì thế Khương Âm không đáp lại, chỉ thế lẳng lặng duỗi cánh tay qua.

Trông thấy động tác của cô, Phó Lương Dư trong chốc lát loạn nhịp, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, đưa bàn tay cầm khăn qua.

Người Khương Âm gầy, khung xương lại nhỏ, lúc duỗi ra như vậy Phó Lương Dư cảm thấy anh chỉ cần dùng ngón cái và ngón trỏ thì có thể cầm lấy.

Anh đột nhiên có chút không thể xuống tay.

Dừng lại mấy giây, Phó Lương Dư cuối cùng nâng tay, anh thân sĩ dùng năm đầu ngón tay nhẹ nắm lấy hai bên xương cổ tay của cô coi như cố định, tránh cho da ở vùng khác tiếp xúc với nhau khiến cô khó chịu, thật cẩn thận dùng khăn mặt lau vùng da trên cánh tay cô, tránh cho đụng tới miệng vết thương.

Phó Lương Dư cảm nhận được cổ tay giữa đầu các ngón tay, nghĩ trong lòng, quá gầy rồi.

Anh thậm chí còn không dám dùng sức, sợ làm cô đau.

Khương Âm xem nhẹ tất cả giác quan, nhìn chằm chằm trên khăn mặt màu xám, thậm chí khi Phó Lương Dư trở khăn thì cô đã tự giác đưa cánh tay kia qua.

Đầu óc lúc này suy nghĩ có chút chậm, Khương Âm nhât thời không phát giác ra có gì không thích hợp, ngược lại nét cười trong mắt Phó Lương Dư lộ ra một lần lại một lần.

Cuối cùng Khương Âm chỉ nhớ khăn mặt của Phó Lương Dư rất mềm, trừ điều đó ra còn lại cô cảm giác cái gì cũng không nhớ rõ.

Đợi lau xong hết hai cánh tay, lúc Khương Âm muốn vận động thử cánh tay đã cứng ngắc nửa ngày, Phó Lương dư lại cầm bình xịt nhỏ ở bên cạnh lên, ánh mắt nhìn cô hiện lên ý cười giải thích: "Cồn y tế."

Khương Âm hiểu rõ, khử trùng cho miệng vết thương, cô yên lặng duỗi cánh tay qua, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn qua đồ được đặt ở bên cạnh, muốn mở miệng hỏi anh tại sao không dùng i-ốt.

Nhưng Phó Lương Dư lại duỗi tay, nhẹ nhàng để miệng vết thương vào lòng bàn tay, sau đó xịt cồn lên phần da còn lại trên cánh tay.

Trong nhất thời không khí tràn đầy mùi cồn y tế.

Nhìn động tác của anh, phút chốc giật mình, mãi cho tới khi anh đặt bình cồn xuống lần nữa vẫn chưa phản ứng lại.

"Khử trùng rồi." Phó Lương Dư hỏi, "Bây giờ còn khó chịu không?"

Lúc này Khương Âm mới lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu.

Dùng khăn mặt lau, thậm chí còn dùng cồn khử trùng, không biêt có phải do nhân tố tâm lý hay không, Khương Âm cảm thấy không giống làm người khác khó chịu như lúc nãy nữa.

"Chịu khó một chút." Phó Lương Dư nói, "Qua một thời gian nữa rồi hãy tắm."

Khương Âm lẳng lặng gật đầu, "Ừ" một tiếng như muỗi kêu.

Thấy cô gật đầu, Phó Lương Dư cười khẽ, cầm bình i-ốt bên cạnh lên, dùng tăm bông cẩn thận bôi lên miệng vết thương giúp cô.

Tính kích thích của i-ốt ít hơn cồn nhưng khi chạm vào miệng vết thương vẫn ẩn ẩn đau.

Mặc dù khả năng chịu đựng về mặt tâm lý của Khương Âm không tốt lắm, nhưng khả năng chịu đau vẫn tốt hơn nhiều.

Phó Lương Dư thật ra không cần đổi, dùng cồn khử trùng miệng vết thương nghiệm trọng này, cô cũng chịu đựng được.

"Xong rồi." Nhưng Phó Lương Dư không nghe được cách nghĩ trong lòng cô, sau khi cẩn thận sát trùng vết thương cho cô, dặn dò, "Hai ngày nay chú ý đừng đụng vào, cần làm chuyện gì có thể nói tôi, ở gần cũng rất tiện."

Anh nói xong thì ngừng vài giây, lại bổ sung: "Cũng có thể gọi Tống Nam, nó cũng có rất nhiều thời gian rảnh."

Nghe anh nhắc đến Tống Nam, Khương Âm lập tức lên tiếng hỏi: "Sao cậu ấy còn chưa quay về?"

"Giải quyết vấn đề.", Phó Lương Dư nhìn thời gian, suy đoán nói, "Bây giờ chắc đã đén đồn công an rồi."

Đúng rồi, cô quên mất, có người báo cảnh sát rồi.

Chuyện ngày hôm nay ồn áo có chút lớn, theo tình huống thông thường, chắc là sẽ tiến hành giáo dục, sau đó lại thông báo cho người nhà bảo lãnh ra về.

Tiếp nhận giáo dục tuy rằng cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng rất nhiều người khẳng định sẽ không nguyện ý ở trong đó đơi, vì thế Khương Âm thúc giục: "Vậy bây giờ đi sao? Bảo lãnh cho Tống Nam về."

"Không cần vội." Phó Lương Dư lại lắc đầu, "Cậu ấy thành niên rồi, hẳn nên chịu trách nhiệm với hành vi của mình."

Khương Âm mím môi, vẫn không nhịn được mà lên tiếng: "Chuyện hôm nay không trách cậu ấy."

"Tôi biết." Phó Lương Dư bỏ bình i-ốt vào lại trong hộp thuốc, quay lại phía Khương Âm, nói, "Nhưng khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không ai có thể vĩnh viễn che chở trước người cậu ấy, có nhiều chuyện cần cậu ấy tự mình đối diện."

Phó Lương Dư nói: "Tống Nam cần trưởng thành."

Khương Âm rũ mắt không nói gì.

Thật ra, phải trải qua những chuyện ày mới trưởng thành, Khương Âm thà rằng Tống Nam cứ vui vẻ như vậy.

"Không cần lo lắng." Phó Lương Dư giải thích với cô, "Chút chuyện này không làm tổn thương nó đâu."

Nói xong, Phó Lương Dư đem túi chườm đá từ trong tủ lạnh ra dùng khăn mặt bọc lại, đưa cho Khương Âm, nhắc nhở: "Chân."

Người vốn còn đang nghĩ về lời anh nói ngẩn ra: "Cái gì?"

"Chân trái," Phó lương Dư có chút bất lực thở dài, "Không phải cũng bị thương rồi sao?"

Nghe anh nói như vậy, Khương Âm vết thương có chút đau mà Khương Âm vốn đã xem nhẹ này lại dường như đau trở lại.

Cơn đau ẩn ẩn bắt đầu lan ra từ mắt cá chân.

Khương Âm nhíu nhíu mày, nhận khăn mặt, để lên chân trái, vén ống quần lên trên.

Chắc là trong lúc hỗn loạn bất cẩn trẹo chân, không nghiêm trọng, mắt cá chân sưng tấy có thể xem nhẹ mà quên đi, theo kinh nghiệm bình thường của Khương Âm không cần mấy ngày đã có thể vui vẻ nhảy nhót.

Nhưng Khương Âm nhẹ nhàng đặt túi chườm đá lên phía trên, nhất thời, cái lạnh của đá đã xuyên qua khăn mặt truyền đến làn da, cổ chân vốn đang nóng bừng dễ chịu đi không ít, cơ hồ ngay cả cơn đau âm ỉ kia cũng giảm bớt.

Cô chườm túi đá, Phó Lương Dư lại thu dọn tất cả những đồ lúc nãy dùng, đợi thu dọn mọi thứ xong, anh lần nữa ngồi xuống trên ghế sô pha bên tay trái Khương Âm, có dáng vẻ đợi cô chườm đá xong.

Khương Âm: "..."

Vẫn chưa đi đón Tống Nam sao?

"Tôi có thể tự làm." Khương Âm muốn nói lại thôi, sau cùng uyển chuyển nhắc nhở, "Anh có thể đi làm chuyện của mình đi."

"Tôi không có việc gì." Người bình thường rất thông minh lúc này lại cơ hồ như nghe không hiểu ẩn ý của cô, "Đợi cô chườm xong."

Khương Âm: "..."

Cô thầm tính toán thời gian trong lòng, qua hơn mười phút, cảm thấy chú cảnh sát hẳn là giáo dục xong rồi, cô vội vàng bỏ khăn mặt ra, nói: "Chườm xong rồi!"

Phó Lương Dư duỗi tay nhìn đồng hồ, nói: "Còn hai mươi phút nữa."

Khương Âm: "..."

Ngừng một lát, Khương Âm đột nhiên mở miệng: "Cục cảnh sát cách đây không xa, 20 phút đi về chắc cũng đủ rồi."

Khương âm mím môi, sau đó nói: "Hơn nữa chườm xong tôi có thể tự mình làm."

Cô ngước mắt nhìn Phó Lương Dư, nói: "Anh đi đón Tống Nam về đi."

Thật ra có chút vượt ranh giới, nhưng cô vẫn là không nhịn được.

Khương Âm đã từng trải qua, loại cảm giác lúc sợ hãi lại không có ai bên cạnh quá đáng sợ, tư vị kia một chút cũng không dễ chịu.

Cho nên không hy vọng Tống Nam cũng trải qua.

Trong âm thanh của cô mang theo ý thỉnh cầu mà bản thân không phát hiện, nhưng Phó Lương Dư lại có thể nghe ra, anh nhất thời sửng sốt.

Lúc Khương Âm nói những câu này trong mắt tràn ngập sự đau khổ, khiến người khác khó mà xem nhẹ.

Trong lòng Phó Lương Dư đột nhiên không biết xuất hiện cảm giác gì, giống như là bị chèn ép, cho dù vật đó không nặng, nhưng ngực lại không hề thoải mái.

Anh vô ý làm Khương Âm nhớ đến chuyện không hay, bởi vì lúc đó Khương Âm quá yếu đuối, mỏng manh đến mức anh muốn vươn tay ôm lấy cô.

Cho nên người vốn muốn để sau khi Tống Nam bình tĩnh suy nghĩ rồi mới đi đón nhanh chóng đi đến đồn công an.

Lúc anh ở sảnh lớn đợi Tống Nam đi ra trong lòng lại thoáng hiện vẻ mặt của Khương Âm bảo anh đi đón Tống Nam.

Mãi đến khi nghe thấy Tống Nam gọi, Phó Lương Dư mới hồi phục tinh thần.

Tống Nam mặt mũi bầm dập tiêu sái đến trước mặt anh, vẻ mặt cực kỳ ủy khuất: "Anh."

Cảnh sát đứng bên cạnh cậu còn đang khuyên bảo tận tình: "Lần sau đừng xúc động như vậy nữa."

Anh ta nói: "Vốn chuyện của cậu hợp lý, nhưng động tay một cái thì lý gì cũng không hợp nữa rồi."

Tốn Nam ngậm chặt miệng không đáp lại, vẫn là Phó Lương Dư lên tiếng: "Quay về tôi sẽ dạy dỗ cậu ấy, anh vất vả rồi."

Nói xong, anh quay về phía Tống Nam, nói: "Về nhà thôi."

Tống Nam vác cái mặt bầm dập gật gật đầu, đi theo sau Phó Lương Dư, ngồi lên xe.

Vừa lên xe, Phó Lương Dư cái gì cũng không nói, ngược lại Tống Nam mở miệng trước: "Em nhớ anh đã từng nói, gặp chuyện không được xúc động, chọn cách tốt nhất để giải quyết."

"Anh." Tống Nam nhìn Phó Lương Dư nói, "Em không có kích động."

Tống Nam nói: "Lần sau cậu ta mà còn nói như vậy thì em vẫn động thủ."

Phó Lương Dư lúc đang khởi động xe thì dừng lại, sau đó nói: "Biết rồi."

Anh qua loa như vậy, Tống Nam nghe đến mức ngẩng người: "Hết rồi?"

Phó Lương Dư liếc nhìn cậu một cái: "Anh lại phải khen em?"

"Không, không phải." Tống Nam lờ mờ, "Lần này em trực tiếp vào đồn công an đó!"

Khác với những chuyện nhỏ ngày thường, lần đầu tiên Tống Nam làm một màn lớn như vậy, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng anh cậu còn bình tĩnh hơn bình thường.

Bình thường cậu dám làm thành như vậy mà đi gặp anh cậu khẳng định sẽ thảm vô cùng, không chỉ sẽ có sự đau đớn về thân thể mà còn cả tinh thần. Cho dù anh cậu không ra tay, anh cũng sẽ tìm cách dạy dỗ, mỗi ngày ít nhất hai tiếng đồng hồ, nói dễ nghe là giúp cậu giải phóng bớt năng lượng không biết phát tiết được ở đâu.

"Chẳng phải em nói thế sao, không phải xúc động, cho dù trả giá đắt, cũng không hối hận." Phó Lương Dư nói, "Anh tin em."

Phó Lương Dư nhìn về phía Tống Nam, nói: "Cho dù không khởi xướng nhưng thái quá như vậy cũng không sai.

Đây là sự ủng hộ cả về tinh thần và hành động.

Nghe thấy anh cậu nói như vậy, trong lòng Tống Nam tràn ngập ấm ấp, cảm động sắp khóc: "Anh, em..."

"Cũng không phải cổ vũ em làm như vậy." Phó Lương Dư cắt ngang cậu, "Nhưng chuyện cũng đã rồi, em cũng lớn rồi, đạo lí cũng hiểu cả, bởi vì chuyện này mà đánh em một trận anh cũng ngại mệt.

Tống Nam: "..."

"Anh có nói là không cho em xúc động, nhưng cũng nói là không để em bấm bụng chịu đựng." Phó Lương Dư nói, "Mục đích của hai câu nói này là giống nhau, chính là bảo vệ tốt bản thân, đừng để bị thương."

Anh nói: "Không chỉ về thân thể mà còn tinh thần nữa."

Nhưng có lúc thân thể dễ dàng hồi phục, tinh thần lại quá khó, Phó Lương Dư hi vọng Tống Nam sẽ vui vẻ mạnh khỏe mà sống, thể xác và tinh thần đều như thế.

Những điều này Tống Nam đều nhớ rõ, từ nhỏ cậu đã đi theo phía sau anh cậu mà lớn lên, rất nhiều đạo lý đều do anh trai dạy, cho nên có thể nói tam quan* bây giờ của cậu hình thành phần lớn đều nhận sự ảnh hưởng của anh cậu.

*Tam quan bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan.

Nếu không có anh, Tống Nam cũng không biết bây giờ cậu sẽ biến thành dáng vẻ gì.

"Cho nên em thấy đáng thì làm thôi." Phó Lương Dư nói, "Anh cho phép, cũng tôn trọng suy nghĩ của em."

"Nếu có ngày anh không tán thành thì em cũng không được lùi bước." Phó Lương Dư vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mái tóc lộn xộn của Tống Nam, "Làm chuyện mà em cho là đúng, không cần bị bất kì ai, bất kì chuyện gì trói buộc."

"Anh ơi..."

Đến đây Tống Nam thật sự muốn khóc.

"Nhưng mà Tống Nam," Phó Lương Dư đột nhiên thở dài, "Hôm nay vốn có thể tránh cho những người khác bị thương."

Nghe đến đây, khóe miệng vừa giương lên của Tống Nam liền rũ xuống, tựa hồ ngay cả cái đuôi ở phía sau cũng không đong đưa vui vẻ như ngày thường, mà lại rũ xuống.

"Em lớn rồi, có lúc không chỉ phải bảo vệ bản thân, cũng phải học che chở cho người bên cạnh mình."

Tống Nam cũng rất tự trách, cậu thậm chí không dám nhìn Phó Lương Dư, gục đầu xuống hỏi: "Chị em thế nào rồi ạ?"

Cả người Tống Nam tâm trạng cực tệ, Phó Lương Dư nhìn cậu một cái nói: "Không nghiêm trọng."

Vừa nói xong, Tống Nam ngẩng đầu, hai mắt sáng lên một chút.

"Nhưng mà," Phó Lương Dư đang nói thì chuyển sang chuyện khác, "Cánh tay và chân đều bị thương, làm gì cũng không tiện."

Nhìn cậu bày ra khuôn mặt trẻ nhỏ có thể chực khóc, Phó Lương Dư ngừng lại, sau đó nói: "Mấy ngày nay em xin nghỉ đừng về trường, nhớ lúc nào gọi là có mặt."

"Được ạ!" Lúc này Tống Nam sục sôi ý chí chiến đấu, "Mấy ngày nay em đi chuộc tội!"

Tống Nam nói rất hăng hái, nhưng phối với khuôn mặt không đẹp đẽ bây giờ của cậu thì có chút buồn cười, Phó Lương Dư nhìn đến mức đau tim.

"Mấy ngày này em nhất định sẽ ở phía sau chị của em, một tấc cũng không rời!" Tống Nam, "Nơi nào có chị ấy sẽ có em! Bọn em đồng sinh cộng..."

Cậu nghẹn lại, đổi một câu khác: "Đồng sinh!"

"....."

Lo lắng quá.

Phó Lương Dư đột nhiên có chút hối hận, anh muốn đuổi Tống Nam về trường học.