Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!

Chương 52: Scope 4x



Dưới bóng cây mờ mờ ảo ảo, hai đôi mắt một nhạt một đậm nhìn nhau. Bầu không khí thấp thoáng hơi khang khác, Thiệu Càn Càn ho khẽ, tầm mắt có chút mất tự nhiên nhìn sang hướng bên cạnh, "Vậy ý anh là muốn tha cho em đúng không, đừng đổi ý đấy."

"Không đổi ý, nhưng mà anh muốn thù lao."

"Cái gì?"

Thiệu Càn Càn nghi hoặc nhìn về phía anh, anh chợt bất ngờ áp cô lên thân cây, cúi đầu, không hề cảnh báo trước mà hôn lấy cô.

Môi và môi chạm nhau, lưỡi và lưỡi cọ xát, xúc cảm trong miệng hơi lạnh, nhưng bàn tay anh phủ sau gáy cô lại nóng rực một vùng. Thiệu Càn Càn gắt gao cầm súng trong tay, rõ ràng là tình cảnh vô cùng căng thẳng, mà cô lại như thể đang giẫm lên một cục bông, không khí tựa hồ cũng trở nên mềm mại.

"Rắc." Bỗng nhiên, hai người nghe thấy tiếng bước chân cực nhẹ khẽ vang lên gần đó.

Lâm Gia Thố ánh mắt lóe lên, thả cô ra.

Thiệu Càn Càn há miệng thở nhẹ, tim bình bịch nhảy loạn. Cô hít sâu một hơi, ép buột bản thân phải bình tĩnh lại.

Lâm Gia Thố hiển nhiên nhận ra cô đang lo lắng, đến gần, rồi nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán cô, "Đừng lên tiếng."

Thiệu Càn Càn mím môi, gật đầu.

Lâm Gia Thố thấy dáng vẻ cô ngoan như thế, chợt xuất hiện dục vọng muốn ôm cô vào ngực âu yếm một lúc, chỉ là anh cũng biết, nếu như anh làm vậy sẽ khiến cô bị người khác phát hiện, thì đoán chừng sói mắt trắng nhỏ muốn tức chết.

Vì thế anh đột ngột kéo giãn khoảng cách, không hề lưu luyến đi ra ngoài.

"Ơ Gia Thố sao lại là cậu, làm tớ sợ hú hồn, tớ còn tưởng là người của đội đỏ." Bước chân dừng lại, thành viên của đội xanh bên ngoài còn năm mét nữa sắp tới kinh ngạc ngó Lâm Gia Thố.

Lâm Gia Thố giơ súng lên trước ngực, thuận miệng nói: "Không, ban đầu tớ muốn mai phục ở đây, chỉ là đợi thật lâu cũng không thấy người còn sót lại của đội đỏ."

"Ồ...... Ra vậy, nhóm nhỏ đó vừa chạy mất hai người."

"Thế trước đừng để ý đến hai người đó, đến chỗ khác xem mấy nhóm nhỏ của đội đỏ đi."

"Ừ, đi thôi."

"Ừm."

Tiếng bước chân xa dần, Thiệu Càn Càn thở một hơi sâu, lén lút đứng lên tại chỗ, tuy nhiên cô đứng dậy mới phát hiện cái chân ngồi xổm đã tê rần. Cô cong eo kéo dài một lúc lâu, trong lòng cũng mắng chửi hành động "xấu xa" của Lâm Gia Thố một lần, cuối cùng gắng chịu đựng qua trận tê dại này.

"Thiệu Càn Càn."

Mới lên đường được vài bước, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cô. Thiệu Càn Càn quay đầu lại, vừa thấy Lôi Nhân Nhân mặc quần áo màu đỏ như mình xong vẻ mặt cảnh giác mới dịu đi.

"Làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng bọn họ trở lại nữa chứ."

"Không." Lôi Nhân Nhân đi tới bên cạnh cô, "Mới vừa thấy họ đi hết rồi."

"Ò, vậy thì tốt."

Lôi Nhân Nhân liếc nhìn chân cô: "Cậu sao thế."

"Chân tớ bị tê." Thiệu Càn Càn thấy sắc mặt của cô ta thoáng quan tâm, trong lòng có chút cảm động, thật ra cô không tiếp xúc với Lôi Nhân Nhân nhiều lắm, chẳng qua vì mối quan hệ như này với Lâm Gia Thố, thì cô cũng không còn cách nào thân thiết với cô ta.

Tuy nhiên, nhắc tới cô ta cũng chẳng có gì sai, chỉ là thích một người thôi.

Thiệu Càn Càn nghĩ thế, trong lòng liền không xa cách cô ta nữa.

Lôi Nhân Nhân sau khi nghe cô nói xong liền xoay người đi về phía trước, chỉ là trong khoảnh khắc xoay người ấy, vẻ thoáng quan tâm trên mặt cô ta cũng nhanh chóng biến mất gần như không thấy.

Thực sự cô ta đã thấy hết, ả trốn ở bụi cỏ không xa nơi đó, cô nhìn thấy Lâm Gia Thố kéo Thiệu Càn Càn núp dưới tán cây, cũng nhìn thấy anh...... Đè lên người Thiệu Càn Càn.

Dáng vẻ Lâm Gia Thố thế này, khiến cô ta hoàn toàn lạ lẫm.

Khuôn mặt của anh, nụ cười của anh, ánh mắt của anh...... Giây phút bộ dạng ấy của anh ở trước mặt Thiệu Càn Càn, đều khiến cô ta bỡ ngỡ.

Kiềm chế không được ghen ghét, kiềm chế không được oán hận, cô càng kiềm chế không được suy nghĩ, nếu như người bị anh đối xử như thế là cô thì sao, nếu như cô là người yêu của Lâm Gia Thố thì thế nào.

Suy cho cùng, tất cả đều là do: Thiệu Càn Càn rốt cuộc là dựa vào cái gì, cướp mất đi vị trí đó.

Hai người đi một lúc lâu cũng chưa gặp được người của đội mình, Thiệu Càn Càn sức khỏe kém, ghét nhất là leo núi, vì thế kéo kéo Lôi Nhân Nhân đang đi ở đằng trước: "Có muốn nghỉ một lát không? Tớ đi không nổi."

Lôi Nhân Nhân là một cô nàng yếu đuối đương nhiên cũng rất mệt, cô ta gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô.

Dương Minh Sơn rất lớn, hai người lấy bản đồ ra nghiên cứu.

"Lúc nãy đội trưởng có nói với chúng ta người may mắn còn sống sót cuối cùng thì đến điểm A tập hợp, bây giờ theo như tớ thấy, chúng ta còn cách điểm A một khoảng rất xa." Thiệu Càn Càn nói xong thì thấy Lôi Nhân Nhân cả buổi không đáp lại, cho nên cô nhìn cô ta nói, "Đúng rồi, cảm giác phương hướng của cậu tốt không?"

Lôi Nhân Nhân không biết đang suy nghĩ gì, có chút thất thần, sau khi nghe thấy câu hỏi của cô thì mặt đầy căng thẳng nhìn cô: "Hả? Cái gì?"

"Tớ hỏi, cảm giác phương hướng của cậu tốt không."

"Cũng tạm ổn."

Thiệu Càn Càn gật đầu, đưa bản đồ vào tay cô ta: "Cậu xem nè, tụi mình ở hơi xa đúng không?"

Lôi Nhân Nhân nhíu mày nhìn bản đồ: "Ừm......"

"Hazz, mệt quá." Thiệu Càn Càn từ khi bị phải, chỉ cảm thấy lòng bàn chân từng đợt đau nhức.

"Thiệu Càn Càn, tớ biết một con đường nhỏ." Lôi Nhân Nhân chậm rãi nói.

"Hả? Đường nhỏ nào?"

"Thật ra hồi trước tớ từng đến đây chơi với bạn một lúc, lúc ấy tớ đã đi ngang qua, đi con đường nhỏ ấy thì đến điểm A rất nhanh."

"Thật không." Thiệu Càn Càn vui vẻ, vội ngó ngó bản đồ, "Đường nào thế?"

Lôi Nhân Nhân thoáng do dự, sau đó cắn răng nói: "Bản đồ chỉ vẽ cho người chơi xem, sao lại vẽ ra lối tắt được. Thật ra mới nãy tớ đã định đi con đường này rồi, cậu đi theo tớ đi mà, dù sao cậu với tớ cũng không đi nổi rồi."

Thiệu Càn Càn cười nói: "Thế có tính là trái với quy tắt trò chơi không?"

Lôi Nhân Nhân cũng cong cong môi: "Còn chẳng nói nhất định phải đi theo tuyến đường của bản đồ mà."

"Ừa, nói cũng đúng ha."

"Vậy đi thôi, nhóm tụi mình chỉ còn hai đứa, cũng đừng bị loại bỏ nữa."

"Ok đi."

Lôi Nhân Nhân đúng thật là từng tới đây chơi, cũng đúng thật biết một con đường tắt nhỏ. Chỉ là, cô ta chỉ đi qua con đường này một lần, lúc trước đi còn suýt nữa thì té ngã.

Giờ phút này cô ta đi ở phía trước, Thiệu Càn Càn đi theo sau lưng cô ta. Vẻ mặt của cô ta thoáng đấu tranh, nội tâm cũng sít chặt, cô ta nhìn đường núi hơi lầy lội trước mặt, lại nhớ đến hình ảnh Lâm Gia Thố và Thiệu Càn Càn hôn môi, huyệt thái dương đột ngột nhảy điên cuồng.

Về sau, Thiệu Càn Càn nói mấy câu với cô ta, cô ta cũng qua loa lấy lệ đáp vài tiếng, thực sự không hề để tâm cô đang nói chuyện gì.

"Lôi Nhân Nhân, cậu đi vào trong chút đi." Trong lòng Thiệu Càn Càn có phần hối hận đi cái đường tắt này, bởi vì đường khó đi lắm luôn.

"Ừ." Lôi Nhân Nhân lên tiếng, nhưng dưới chân lại đột nhiên trượt một cái, cả người ngồi xuống, mắt thấy sắp phải trượt xuống bên cạnh.

Thiệu Càn Càn hoảng sợ, theo bản năng liền duỗi tay túm cánh tay của cô ta, cánh tay thì bắt được, nhưng dẫu sao cô chỉ là con gái, trọng lực tức khắc cũng hút cô đi xuống.

Trên mặt đất ẩm ướt, Thiệu Càn Càn chỉ cảm thấy trong nháy mắt rơi xuống ấy mắt cá chân đã bất thình lình va phải cục đá nhô ra từ chỗ nào, bén nhọn khiến cô đau đớn suýt thì chảy cả nước mắt.

Lôi Nhân Nhân quỳ gối bên cạnh, một bàn tay gắt gao bắt được thân cây ở trước mặt cô ta, mà chỗ của Thiệu Càn Càn lại không hề có vật chống đỡ, cô vừa rồi nắm cánh tay của Lôi Nhân Nhân một chút, có thể cũng chẳng nắm được, bỗng chốc trượt đến đáy.

Tiếng chất vải va chạm, tiếng ma sát, tiếng kinh hô.

Lôi Nhân Nhân một tay bắt lấy thân cây, từ từ bò lên. Cô ta nhìn Thiệu Càn Càn rơi xuống đáy, một bàn tay siết chặt máy cầu cứu trong túi.

"Thiệu Càn Càn."

"Đau......" Thanh âm rên rỉ vọng lên từ phía dưới, ngay sau đó, giọng của Thiệu Càn Càn ở dưới truyền lên, "Lôi Nhân Nhân, cậu còn ở trên đấy không."

"Tớ ở đây."

Thiệu Càn Càn: "Hình như chân tớ trật rồi."

"Nghiêm trọng không?"

"Tớ không cử động được."

"Thế, thế như này đi, một mình tớ cũng kéo cậu dậy không được, tớ đi gọi người!"

Thiệu Càn Càn: "Hả? Được được, vậy cậu đi nhanh đi."

"Được."

Lôi Nhân Nhân tức tốc nhấc chân đi mất, như thể sợ bản thân sẽ chần chờ rồi đi xuống cứu cô vậy. Cô ta cũng ra khỏi đường nhỏ rất nhanh, khoảnh khắc ra ngoài đó, cô ta vươn tay ném máy cầu cứu không thuộc về mình vào bên trong bụi cỏ.

Lại đi một lúc, cuối cùng cũng đến điểm A nơi mọi người tập hợp.

"Nhân Nhân, oa cậu còn ở đây à, quá giỏi."Một đồng đội trong đội đỏ cười tiến lên chào cô ta, "Ơ, nhóm nhỏ của bọn cậu chỉ còn lại một người ư?"

"Tớ......" Lôi Nhân Nhân còn chưa dứt lời, chợt ngã sang bên cạnh.

"Này? Nhân Nhân! Nhân Nhân!"

"Chuyện gì thế chuyện gì thế?"

"Không biết, tự nhiên té xỉu."

"Nhanh nhanh, chở đến bệnh viện đi!"

Trên người Thiệu Càn Càn không mang theo điện thoại, bởi vì trong lúc chơi trò chơi đều phải nộp điện thoại, nhưng mà, cho dù có mang theo điện thoại cũng vô dụng, tín hiệu trong núi lúc này rất kém, căn bản là không có cách nào gọi điện được.

Thiệu Càn Càn sờ sờ đùi phải trật khớp, trong lòng càng thêm hối hận đã đi đường tắt mà Lôi Nhân Nhân nói, chỉ là, hối hận thì hối hận, bây giờ cô cũng không hoảng loạn, bởi vì Lôi Nhân Nhân đã đi gọi người, một lát nữa, chắc chắn sẽ có người tới tìm cô.

Huống chi, trên người mỗi bọn họ đều được phát một thiết bị cầu cứu, thiết bị cầu cứu ngoài trừ dùng cho người bị thương và gặp phải nguy hiểm ra, thì tác dụng lớn nhất chính là sau khi bạn chết nhưng không muốn đi xuống núi lần nữa, hãy nhấn nhẹ thiết bị cầu cứu rồi nó sẽ phát ra tín hiệu, nhân viên công tác cũng sẽ dựa vào định vị mà lái xe lên đồi núi đón bạn.

Thiệu Càn Càn nhớ ra có một thứ như thế bèn cấp tốc duỗi tay vào trong túi quần lấy, nhưng móc mới phát hiện, thiết bị cầu cứu ấy chẳng hề có trong túi quần.

Cô vội nhìn xung quanh tìm kiếm, vẫn không tìm thấy.

Chẳng lẽ rơi ở chỗ khác rồi? Thiệu Càn Càn trong lòng có chút bực bội, nhưng lại nghĩ, Lôi Nhân Nhân chắc là đã đi ra ngoài, đợi lát nữa dẫn người đến, thì thiết bị cầu cứu cũng không cần nữa.

**

Lôi Nhân Nhân được lớp trưởng cùng một bạn nữ khác cùng nhau đưa đến bệnh viện, vì để không quấy rầy hoạt động ngày hôm nay, lớp trưởng liền tạm thời không để cho những người khác biết, chỉ nhờ ủy viên học tập chủ trì hoạt động kế tiếp.

Trò chơi vẫn đang tiếp tục, hai đội xanh và đỏ liều với nhau, khi mấy nhóm nhỏ hận thù gặp gỡ xong, thi cuối cùng mỗi đội còn sót lại bốn năm người.

Sau khi Lâm Gia Thố dẫn theo đội xanh đi giải quyết bốn người còn sót lại của đội đỏ, thì đội xanh hoan hô một trận, Lâm Gia Thố không nhìn thấy Thiệu Càn Càn ở trong những thành viên cuối cùng, trong lòng còn nghĩ chắc là cô bị người ta "giết" rồi, một lúc nữa gặp cô nhất định phải khiến cô ngoan ngoãn chịu thua mới được.

Nhưng khi đến điểm tập hợp, lại phát hiện trong những bạn học mặc quần áo màu đỏ vẫn không thấy bóng dáng của Thiệu Càn Càn.

"Ủa? Đội đỏ của chúng tôi còn thiếu người kìa! Còn có người đấy!" Đột nhiên, bỗng bên đội đỏ có một người mừng rỡ nói.

"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta còn có người sống sót, không tính là thua, ai thế? Nhưng mà là ai chứ?"

Kha Tiểu Duy nhìn xung quanh một vòng: "Là Càn Càn sao? Càn Càn không có ở đây."

"Đúng đó, Thiệu Càn Càn đâu?"

Lâm Gia Thố chân mày căng chặt, lập tức vọt tới doanh trận của đội đỏ: "Cô ấy chưa xuống dưới?"

Người của đội đỏ trố mắt nhìn nhau: "Ban nãy tụi tớ chia nhóm nhỏ, cậu ấy ở nhóm 1."

"Thành viên của nhóm 1 đều "chết" sạch như nhau mà, cuối cùng chỉ còn sót lại Càn Càn và Nhân Nhân, nhưng mà hình như vừa rồi Nhân Nhân bị cảm nắng, được đưa xuống núi rồi."

"Thế Càn Càn đâu, cổ trốn đi à?"

Kha Tiểu Duy có chút sốt ruột: "Không thể nào, cậu ấy không phải là đứa trốn tránh đâu, chắc chắn sẽ xông ra đánh người đó, đừng bảo là...... Đừng bảo là đã xảy ra chuyện nhé?"

Mi tâm của Lâm Gia Thố mạnh mẽ co rút: "Tớ đi tìm cô ấy."

"Này này Gia Thố mày đừng có gấp, chắc là không có chuyện gì đâu," Ngô Viễn kéo anh lại, khuyên, "Chẳng phải chúng ta đều có thiết bị cầu cứu sao, có chuyện thì cậu ấy nhất định nhấn mà."

"Nhưng mà cổ cả buổi không xuất hiện sao còn chưa nhấn." Lâm Gia Thố nhanh chóng đẩy cậu ta ra, mặt mày sốt ruột và sắc bén khiến cho mọi người nhất thời không dám lên tiếng, "Tớ muốn đi tìm cô ấy!"