Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!

Chương 73: Ống giảm thanh



Hơn bốn mươi phút sau, một tốp người của DSG đã đến địa điểm thi đấu đồng thời trang điểm trong phòng chờ đã được chỉ định. Bấy giờ trên sân khấu, MC đang giới thiệu thành viên của đội minh tinh, với cả để cho đội minh tinh tương tác với người xem.

Thiệu Càn Càn ngồi trên ghế trang điểm, cảm giác như cả người đều yếu ớt. Trước kia thời gian hành kinh hai ngày đầu của cô đều rất khó chịu, nhưng mà cô không đoán được ngay lúc này sẽ nghiêm trọng đến vậy. Bụng nhỏ đau đớn khó chịu từng đợt, đau tới nỗi toàn thân cũng nhùn ra.

"Thiệu Càn Càn."

Bất thình lình, ngồi trang điểm ở bên cạnh cô Diệp Đĩnh nâng mắt nhìn cô thoáng qua.

Thiệu Càn Càn: "Làm sao vậy?"

"Cô có ổn không."

Thiệu Càn Càn lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là bụng tôi hơi không thoải mái tí thôi?"

Diệp Đĩnh nhíu mày: "Chịu đựng nổi không?"

Thiệu Càn Càn lại khẳng định gật gật đầu: "Đương nhiên, chuyện nhỏ. Lần này quả thật muốn đánh với người của IR, có là chuyện lớn thì tôi cũng phải chống chọi một chút."

Diệp Đĩnh lại nhìn cô vài lần: "Ừ, đợi lát nữa cố lên."

"Được."

Trang điểm xong xuôi, sắc mặt thế nào cũng không nhìn ra được.

Thiệu Càn Càn chậm chạp ngồi tại chỗ một lúc, thì nhân viên công tác tiến vào gọi người.

"Mọi người, chúng ta chuẩn bị lên sân khấu."

"Được."

Mấy người đứng dậy, đi theo nhân viên công tác ra ngoài.

Từ phòng nghỉ đến sân khấu chính vẫn còn một chút khoảng cách, lúc Thiệu Càn Càn và cả nhóm đi về phía trước, thì đối diện cũng đi đến một số người mặc tây trang đi giày da.

Thiệu Càn Càn liếc sơ qua đã thấy ngay Lâm Gia Thố, anh đi tuốt ở phía trước, hơi hơi nghiêng đầu nói gì đó với người bên cạnh. Cô không ngờ rằng hôm nay anh sẽ xuất hiện ở đây, mặc dù nói Gia Hằng cũng là một trong số nhà tài trợ của cuộc thi minh tinh lần này, nhưng mấy hôm trước cô còn nghe anh nói khoảng thời gian này mình phải ra nước ngoài xử lý một số việc.

Lâm Gia Thố sau khi phân phó xong chuyện với người bên cạnh thì anh cũng thấy thành viên DSG đang đi ở phía trước, anh hơi hơi cong cong môi, đi lên trước chào hỏi với mọi người.

Sau đó, đi đến cuối cùng, tỉnh rụi mà kéo tay Thiệu Càn Càn lại.

"Sao anh lại ở đây?" Thiệu Càn Càn kinh ngạc nói.

Lâm Gia Thố vốn dĩ định nói muốn cho cô bất ngờ, nhưng bây giờ vừa sờ tay cô, lập tức cau mày: "Tay em sao lạnh thế này."

Thiệu Càn Càn rút rút trở về: "Có lẽ...... Ban nãy phòng nghỉ hơi lạnh."

"Sắc mặt không tốt, em không thoải mái?"

Thiệu Càn Càn trố mắt: "Chuyện này anh cũng nhìn ra được sao, em cũng đã trang điểm."

Lâm Gia Thố chọc chọc cái trán của cô, sau đó quay đầu mắt thấy đã cách đám người bọn họ một khoảng, thấp giọng nói, "Thời gian hành kinh?"

Thiệu Càn Càn: "Éc...... Nhưng mà anh cũng biết, hai ngày đó thì em sẽ như thế, không phải chuyện lớn. Úi giờ em không nói chuyện với anh nữa, phải lên sân khấu."

"Càn Càn ——"

"Đợi lát nữa rồi nói."

Nói đoạn, Thiệu Càn Càn đã vội vàng đuổi kịp đội ngũ lớn đằng trước..

Lâm Gia Thố nhìn bóng dáng của cô, mi tâm nhíu chặt.

"Jason."

"Lâm tổng."

"Đi ra ngoài tiệm thuốc mua chút đồ, mua......"

**

Tất cả tuyển thủ đều lên sân khấu, bởi vì là cuộc thi minh tinh, cho nên mỗi đội tuyển chuyên nghiệp sẽ dùng một thành viên để đổi lấy một minh tinh. Để chiến thắng trong trận đầu, thì nhất định phải giữ Thiệu Càn Càn lại, vì thế ở ván này, Diệp Đĩnh đổi Bì ca trước.

Hơi lạnh ở sân đấu rất đầy đủ, Thiệu Càn Càn đeo tai nghe lên xong thì hít sâu một hơi. Mặc dù cơ thể hơi không thoải mái, nhưng lại nhớ đến lời nói vừa rồi của đồng đội cô lại cảm thấy mình nhất định phải kiên trì tiếp tục. IR cũng buông lời muốn chiến thắng bọn họ, cô sao có thể lùi bước.

Trò chơi chính thức bắt đầu rồi, map sa mạc, cả đội Thiệu Càn Càn nhảy xuống Pecado.

Giết người, chạy bo, sau đấy bốn người lại lái xe đến Los Leones. Trùng hợp là, bọn họ đụng phải người của IR ở đây.

Người hai đội đang đánh nhau kịch liệt, Diệp Đĩnh đột nhiên phát hiện Thiệu Càn Càn cứ ở trong nhà không bước ra, "Thiệu Càn Càn cô đang làm gì!"

Thiệu Càn Càn cắn môi, giữa trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng: "Thực xin lỗi tôi ra ngay đây."

"Trên nóc nhà màu đỏ trước mặt ở tầng cao nhất đều có người, Thiệu Càn Càn cô lần qua đi, không được mất tập trung nữa." Diệp Đĩnh ở trong đội vừa là đội trưởng vừa là chỉ huy, trong game, xưa nay anh ta đều rất nghiêm khắc.

Thiệu Càn Càn khẽ đáp, ngưng mắt, tập trung tinh thần, điều khiển nhân vật chạy qua đi.

Hai người Thiệu Càn Càn và Tiểu Lũy đánh lén, còn Diệp Đĩnh và một nam diễn viên đỡ súng, trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt xong, cuối cùng bốn người tiêu diệt sạch đội tuyển IR. Trong sân hoan hô từng trận, người bên IR sắc mặt đen cả bọn.

Lúc này dưới sân khấu.

"Lâm tổng, bên ban tổ chức mời anh qua đó."

Lâm Gia Thố nhìn người trên sân khấu không chớp mắt: "Qua trễ."

"Nhưng mà ——"

"Tôi có việc gấp."

Trợ lý chần chờ mà nhìn anh một cái, tiếp đến lại theo ánh mắt của anh mà nhìn sang hướng sân khấu: "À...... Vâng, thế thì thuốc ——"

"Cứ đem tới phòng nghỉ trước đi."

"Vâng."

Lâm Gia Thố biết Thiệu Càn Càn có bao nhiêu cố chấp với trò chơi, nếu như cô bắt đầu một ván rồi, thì sẽ không dễ dàng gián đoạn. Hơn nữa anh cũng biết, con người của cô cũng đặc biệt nhẫn nại, có khó chịu, cô cũng sẽ kiên trì đánh xong.

Anh đau lòng, nhưng cũng biết cô sẽ không hy vọng mình sẽ đột ngột chen ngang.

Vì thế anh vẫn luôn ở đây quan sát cô, chờ đến khi ván game đó kết thúc.

Kết quả, chịu đựng đến thắng lợi, DSG dắt theo diễn viên nam kia ăn gà, hiện trường tức khắc hoan hô một vùng.

Mà trong lúc hoan hô ấy, Lâm Gia Thố thấy Thiệu Càn Càn cau mày ghé vào trên mặt bàn, anh thở dài, cuối cùng vẫn không kiềm nổi đi lên sân khấu.

Giờ phút này đúng là thời gian giải lao của sân đấu, ánh đèn trên sân khấu cũng tối sầm xuống, khán giả cũng không thấy rõ tình huống bên ấy.

Lâm Gia Thố đi đến vị trí của DSG, trầm mắt nói: "Diệp Đĩnh, đổi người đi."

Diệp Đĩnh thoáng nhìn anh, hơi bất mãn nói: "Cái gì."

"Đổi Thiệu Càn Càn đi, bổ sung những người khác ở đội các cậu vào."

Diệp Đĩnh từ sâu trong nội tâm đã không có hảo cảm với Lâm Gia Thố, nghe anh sai bảo anh ta thay đổi người trên sân đó thì càng không thoải mái: "Đây hình như là chuyện của đội chúng tôi."

"Đương nhiên là chuyện của đội các cậu, tôi chỉ là muốn nhắc nhở, trạng thái của đồng đội cậu thế này, cuối cùng có thể không chịu nổi đến kết thúc."

Diệp Đĩnh nhíu mày, nhìn về phía Thiệu Càn Càn.

Chờ đến khi nhìn thấy Thiệu Càn Càn túa ra mồ hôi lạnh, ngực lập tức co chặt: "Cô sao lại......"

"Cuộc thi minh tinh giải trí mà thôi, Diệp đội không cần hiếu thắng đến mức thậm chí kéo cả tính mạng của đồng đội vào cùng đâu, còn nữa, muốn thắng lợi, cuối cùng nên thay cô ấy mới đúng."

Dứt lời, Lâm Gia Thố khom lưng, một tay ôm ngang Thiệu Càn Càn từ vị trí lên.

Thiệu Càn Càn ôm bụng, sắc mặt ngay cả trang điểm cũng giấu không nổi, cô không còn sức lực mà vỗ vỗ Lâm Gia Thố: "Làm gì...... Thả em xuống dưới......"

Lâm Gia Thố cũng không quay đầu lại mà ôm cô tiếp tục xuống sân khấu: "Xuống dưới làm gì, anh ở dưới sân khấu nhìn chằm chằm từ đầu đến cuối, em cho rằng trạng thái này của em thì đánh tiếp được à? Làm sao, em muốn liên lụy đội tuyển tài giỏi của mình hả."

Thiệu Càn Càn hừ hừ: "Anh liên lụy thì có."

"Thiệu Càn Càn, đừng làm anh lo lắng." Lâm Gia Thố rũ mắt hơi nhìn cô, "Ở trong mắt em thắng lợi là quan trọng nhất, nhưng trong mắt anh, chỉ có mình em là quan trọng nhất."

**

"Đội trưởng, Càn Càn sao lại thế này, mặt trắng như vậy." Bì ca thay thế Thiệu Càn Càn chạy lên sân khấu, "Bị bệnh sao?"

Ánh mắt Diệp hơi run rẩy, không nói chuyện.

"Ôi, em nói mà, sáng hôm nay em đã thấy cô ấy không ổn rồi."

Tiểu Lũy: "Phải đó...... Sớm biết thế đừng để cho chị ấy đánh."

Bì ca chần chờ nói: "Chắc là không có chuyện gì nhỉ? Mặc dù lúc nãy em nhìn thấy khi Lâm thiếu bước xuống sắc mặt đen lắm."

Tiểu Lũy: "Cậu nói xem, cơ thể Càn Càn không thoải mái sao lại không than một tiếng chứ, sớm bảo cậu thay thế là được rồi."

Bì ca: "Á —— thì lúc đó chẳng phải chúng ta nói để cho chị ấy đánh, thì khả năng nghiền ép IR sẽ lớn hơn sao."

......

Trò chơi sắp bắt đầu, Diệp Đĩnh đối diện với màn hình máy tính, đột nhiên phát ngốc rồi.

Anh biết cơ thể cô không thoải mái, tuy rằng không biết sẽ nghiêm trọng đến vậy, nhưng trước đó ở trên xe, thậm chí ở phòng nghỉ, anh đều biết cô có chút vấn đề.

Nhưng anh vẫn như cũ chọn cô lên sân khấu, vì sao chứ...... Có lẽ là anh cho rằng bụng cô chỉ hơi đau, không nặng đến thế, cũng có lẽ anh cho rằng cô mạnh hơn so với Bì ca, khả năng chiến thắng sẽ cao hơn.

Cuối cùng tóm lại, anh chẳng qua vô tình xem nhẹ sự khó chịu của cô.

Nhưng ban nãy khi trông thấy cô đã khó chịu muốn chết mà vẫn cố gắng chịu đựng, nhìn thấy Lâm Gia Thố không nói hai lời đã mang cô rời đi, trong lòng anh ùn ùn kéo đến hối hận cùng hụt hẫng.

Anh từng cảm thấy, anh chỉ kém Lâm Gia Thố thời gian, nếu như anh có thể gặp gỡ cô sớm hơn một chút, thì kết quả bây giờ có lẽ sẽ khác. Nhưng bấy giờ, anh đột nhiên cảm thấy bản thân suy nghĩ quá đơn giản. Bởi vì Lâm Gia Thố có thể thấy, như anh lại không nhìn thấy.

Anh không muốn thừa nhận, nhưng giờ phút này anh lại không thể không thừa nhận, anh không thích cô bằng Lâm Gia Thố, ít nhất là trước khát vọng chiến thắng trong game vừa nãy, anh không bằng.

Phòng nghỉ, Lâm Gia Thố đặt Thiệu Càn Càn nằm trên ghế sô pha.

Thiệu Càn Càn ngay khi dính lên ghế sô pha toàn thân đã cuộn tròn thành một cục, "Đờ mờ...... Đau quá."

"Lúc trước em không nghiêm trọng thế này, gần đây em sinh hoạt không có nguyên tắc." Lâm Gia Thố vừa nói vừa nước đường đỏ cho cô, "Anh vừa bảo trợ lý đi mua thuốc, muốn ăn chút gì trước không."

Thiệu Càn Càn lắc đầu: "Cho em nước ấm trước đi."

Lâm Gia Thố đỡ cô dậy, cầm nước đường đỏ cho cô uống, "Không được, anh còn phải đưa em tới bệnh viện khám thử."

"Không cần đi, chỉ vì dì cả đến...... Mà đi bệnh viện thì lố lắm."

"Nhưng em đau thế này."

"Bình tĩnh, chắc do gần đây em làm việc và nghỉ ngơi không tốt lắm, với cả, hai hôm nay uống nước đá nhiều quá......"

Lâm Gia Thố gõ gõ đầu cô, "Uống nước đá? Em cứ tìm đường chết như vậy sao."

"...... Em quên mất."

Lâm Gia Thố còn muốn dạy dỗ cô, nhưng nhìn sắc mặt cô có vẻ trắng bệnh lại không đành lòng nói thêm gì nữa. Anh đổ thêm một ly nước ấm, dùng tay che một lúc.

"Lấy tay ra."

Thiệu Càn Càn nhìn anh một cái: "Để làm gì......"

"Lấy ra, giúp em làm ấm."

Thiệu Càn Càn không hiểu ra sao, mặc anh cầm tay cô qua, mà tay anh vừa chạm vào làn da của cô thì cô đã cảm nhận được độ ấm rõ ràng.

Thiệu Càn Càn thoáng ngẩn ngơ, khi cô vừa định hỏi một câu sao lại nóng như thế, thì tay của Lâm Gia Thố đã chui vào trong vạt áo của cô, sau đó, vững vàng mà dán trên bụng nhỏ của cô.

".................."

Lâm Gia Thố: "Thế này thì không đau lắm nhỉ."

Hơi ấm lập tức từ nơi đó lan ra, thoải mái đến mức lông tơ của cô đều dựng thẳng lên rồi. Thiệu Càn Càn nhìn thoáng qua ly thủy tinh được đặt trên bàn trà, cuối cùng cũng biết tại sao nhiệt độ tay anh lại cao như vậy.

"Nóng anh không nóng à."

Lâm Gia Thố nhướng mày: "Còn ổn."

"Ừm......" Thiệu Càn Càn nhất thời không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng ngọt như rót cả hũ mật.

Lâm Gia Thố cũng không nói chuyện, chỉ hết sức tập trung mà giúp cô làm ấm bụng nhỏ.

Một lát sau, độ ấm trên tay đã không còn cao như thế nữa, Lâm Gia Thố rút ra tiếp tục ôm ly nước ấm. Thiệu Càn Càn nhìn dáng vẻ anh cau mày, lôi kéo vạt áo của anh: "Lâm Gia Thố."

"Hửm?"

"Không có đau đến vậy."

"Hiệu quả nhanh vậy à?"

"Vâng."

"Vậy làm ấm một lúc nữa, không chừng sẽ hết đau."Vừa nói, anh lại vừa vươn tay phủ qua, "Em ngủ một lúc đi."

Thiệu Càn Càn mím môi, nhìn bộ dạng rũ mắt nghiêm túc của anh, cuối cùng vẫn nhàn nhạt nói: "Được."