Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 102: Anh có thể trở về bất cứ lúc nào



CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --

Khương Tiêu cứ cảm giác Phó Nhược Ngôn là lạ, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ mất hồn, hỏi gì hắn cũng chẳng đáp.

Lúc này Khương Tiêu muốn nói gì đó với hắn.

"Khi Vô Hạn phát triển đến tầm này, đã có vài nhà đầu tư liên hệ với tôi với mong muốn rót vốn vào. Tôi cũng nghĩ về chuyện đó rồi, vì nhìn chung tôi cần ngày một nhiều tiền thì mới phát triển công ty tốt hơn nữa được." Khương Tiêu nói: "Công ty sẽ có sự thay đổi lớn, đặc biệt ở phương diện cổ phần."

Khương Tiêu đã nhắc qua việc này trong tiệc chúc mừng. Anh cho những nhân viên có sự cống hiến vào giai đoạn trước cổ phần trên danh nghĩa, nhất là Diệp Miểu Miểu và hai người bạn cùng phòng của anh. Để bọn họ đều là cổ đông trong công ty - đây chính là lời hứa ban đầu của anh.

Ngoài nhân viên công ty thì cửa hàng trưởng của các cửa hàng offline cũng có quyền lợi tương tự. Do là quản lý phụ thuộc trực tiếp vào công ty nên hàng năm bọn họ sẽ nhận được một phần lợi nhuận cố định được công ty trích ra làm phần thưởng.

"Anh cũng có phần, và anh xứng đáng với nó." Khương Tiêu nói: "Cảm ơn anh vì đã ở bên tôi thời gian này nhé Phó Nhược Ngôn, thực sự anh đã giúp tôi nhiều việc lắm. Mặc dù hiện giờ Vô Hạn vẫn còn là công ty nhỏ, nhưng tôi, hay chúng ta, đều sẽ nỗ lực làm việc. Về sau năm nào tôi cũng chia hoa hồng cho anh, không để anh thiệt thòi, ít nhất tại phương diện tiền bạc. Mong rằng sau này anh sẽ đừng lo lắng."

Phó Nhược Ngôn nhìn hắn cười, cất lời hỏi: "Tôi có thể ôm cậu thêm lát nữa được không, Tiêu Tiêu?"

Lận Thành Duật rình rập bên cạnh: "... Tôi cảm thấy không được!"

Song, y chưa kịp thét lên câu này, Khương Tiêu đã đồng ý.

"Được chứ." Anh còn chủ động vươn tay, tựa đầu lên vai hắn: "Phó Nhược Ngôn à, anh có điều gì lắng lo thì có thể kể với tôi."

Anh lại nghe thấy Phó Nhược Ngôn cười thành tiếng, im lặng một chốc mới lên tiếng: "Tiêu Tiêu ơi, tôi muốn rời đi."

Hắn ôm người mình thích, thoáng trông qua Lận Thành Duật đang ghen tị đến mặt mũi nhăn nhó thành một cục.

Khương Tiêu sửng sốt, anh do dự một lát, hỏi: "Định... về nhà sao?"

Phó Nhược Ngôn: "Đúng vậy."

Khương Tiêu quan sát kỹ vẻ mặt của hắn, hỏi tiếp: "Có phải ai ép buộc anh không?"

"Không phải." Phó Nhược Ngôn đáp: "Tôi tự muốn về thôi."

Khương Tiêu không nói gì.

"Nếu anh đã quyết định xong thì tôi sẽ không hỏi nhiều." Anh nói: "Vấn đề cuối cùng, tôi còn được gặp anh thường xuyên nữa chứ? Như là bạn bè vậy."

Nói là vậy nhưng Khương Tiêu vẫn có phần hụt hẫng thấy rõ.

"Dĩ nhiên rồi." Phó Nhược Ngôn nói: "Thâm Thị rất gần đây. Tôi sẽ trở về. Vả lại tôi đã quay lại đi học, vẫn phải lên lớp nên sẽ không biến mất đâu."

Mặc dù bọn họ đã lên năm tư, chỉ còn lác đác vài môn, song điều này vẫn giúp Khương Tiêu yên tâm hơn chút. Anh ngẫm nghĩ, bổ sung câu nữa: "Anh có thể trở về bất cứ lúc nào."

Tuy không hiểu sao Phó Nhược Ngôn phải đi nhưng Lận Thành Duật nghe được tất cả vẫn rất mừng rỡ.

Tốt nhất là biến nhanh nhanh đi, cách Khương Tiêu càng xa càng tốt.

Y nhân cơ hội này chen vào, kéo Khương Tiêu rời khỏi.

"... Đúng lúc em quen vài nhà đầu tư, em và anh đi trao đổi với họ chút nhé Tiêu Tiêu."

Lận Thành Duật quen biết thật. Đời trước y vốn đã tham gia ngành sản xuất này, từ tài chính đến gọi vốn. Tất nhiên Khương Tiêu sẽ tham khảo ý kiến của y, chọn bên đầu tư thực sự là một việc quan trọng.

Khương Tiêu bị y kéo đi thường xuyên ngoái đầu lại nhìn Phó Nhược Ngôn đang đứng đó. Dù đã nói sẽ không hỏi nhiều nhưng anh vẫn hơi lo lắng.

Vô Hạn Ưu Tuyển phát triển đến bước này cho thấy tương lai rất xán lạn, hằng hà sa số người muốn đầu tư vào, do đó Khương Tiêu có được quyền chọn lựa. Suy cho cùng, mỗi bước mở rộng đều cần đốt tiền để chiếm lĩnh thị trường nên lợi nhuận thu về của Khương Tiêu ở mặt này không đủ chi.

Chẳng qua chọn nhà đầu tư là một việc khó khăn thực sự, bắt buộc phải chia ra ít cổ phần, điều này tượng trưng cho việc nhà đầu tư cũng có quyền phát ngôn, thêm vào đó là đưa ra ý kiến phát triển công ty trong hội đồng quản trị. Tuy phần lớn cổ phần vẫn nằm trong tay Khương Tiêu, nhưng khó bảo đảm công ty sẽ không chịu ảnh hưởng.

Gặp nhà đầu tư suy nghĩ mạch lạc, đầu óc tỉnh táo hiển nhiên rất tốt, sợ nhất là người ngoài nghề chỉ đạo trong nghề, bắt đầu gây ra tổn hao máy móc, điều đó có thể trở thành khởi đầu cho sự thất bại của một công ty mới nổi.

Có rủi ro thì dĩ nhiên cũng có cơ hội. Nếu chọn được nhà đầu tư phù hợp, bên đầu tư sẽ mang đến chẳng những là tiền tài mà còn cả tài nguyên cũng như mạng lưới quan hệ - những thứ quý báu hơn tiền nhiều.

Phó Nhược Ngôn và Lận Thành Duật đều hiểu nỗi băn khoăn của anh, vì vậy họ khuyên anh đừng nôn nóng.

"Em có tiền." Lận Thành Duật nói: "Mật khẩu như cũ, Tiêu Tiêu có thể lấy bất cứ lúc nào."

Sau khi Phó Nhược Ngôn về nhà, tài chính của hắn đã dư dả hơn. Hắn giữ liên hệ với Khương Tiêu, còn nói nếu Khương Tiêu bằng lòng thì hắn cũng có thể đầu tư. Lời này chẳng phải nói suông, lần sau gặp, Phó Nhược Ngôn nhét thẻ ngân hàng cho anh thật.

"Tôi đâu nghèo như hai người tưởng tượng." Khương Tiêu dở khóc dở cười: "Đừng lo lắng cho tôi đến vậy."

Phó Nhược Ngôn cúi đầu, đôi mắt khẽ giật giật, nghĩ thầm: Cũng đúng.

Hắn chỉ mới về nhà thôi, tiền lấy được thực sự không đủ cho công ty Khương Tiêu dùng. Vô Hạn Ưu Tuyển không còn là công ty nhỏ nữa, đặc biệt từ khi cửa hàng trực tuyến ra mắt, giá trị đánh giá liên tục tăng lên.

Khương Tiêu không sốt ruột chuyện tiền nong. Anh kiếm được khá nhiều, còn có tiền mở văn phòng cho Hạ Uyển Uyển.

Hạ Uyển Uyển công tác hơn ba năm tại Lệ Thị, cả ngày bận lên bận xuống, tích lũy được không ít kinh nghiệm, quen biết cả mấy người bạn trong ngành công nghiệp. Bà muốn mở một công ty kế toán độc lập, tự chi ra một phần, Khương Tiêu cũng bỏ vào một ít.

Có văn phòng của riêng mình, cấp dưới của riêng mình, công ty lại khá gần nhà nên Hạ Uyển Uyển không còn đi công tác thường xuyên như trước nữa. Hiện giờ Khương Tiêu về nhà sẽ thường thấy bà đang nấu cơm.

Hai người cùng nhau ăn tối, mở TV để âm thanh làm nền. Đến 5-6 giờ tối, có vài đài truyền hình bắt đầu chiếu tin tức giải trí, Hạ Uyển Uyển thấy Phó Nhược Ngôn trên đó.

"Đây chẳng phải Tiểu Phó sao?" Trước kia bà cũng có về nhà nên rất quen với người bên cạnh Khương Tiêu: "Ôi chao, mặc thế này cũng đẹp trai phết."

Kênh tin tức đang chiếu về một bữa tiệc tối từ thiện với sự tham dự của rất nhiều ngôi sao giới giải trí và cả một số lãnh đạo công ty giải trí. Khung cảnh lộng lẫy lung linh, kênh truyền hình giải trí địa phương dành một thời lượng dài đưa tin về tiệc tối này.

Vốn camera đang tập trung vào các ngôi sao lớn, vậy mà khi Phó Nhược Ngôn đi theo Phó Tông Lâm ra sân khấu, camera bắt đầu di chuyển theo hắn liên tục.

Phó Nhược Ngôn sở hữu vẻ ngoài tuyệt đẹp đủ sức đè bẹp vô số ngôi sao. Hắn ngồi tại đó, yên tĩnh và đẹp đẽ tựa một bức tranh.

Internet đã trở nên khá phổ biến vào năm 09. Ngày hôm ấy, Phó Nhược Ngôn vừa lên sân khấu đã được rất nhiều diễn đàn trên mạng thảo luận về.

Hắn là con trai cả của nhà họ Phó, chỉ riêng danh hiệu này thôi cũng đã thu hút sự chú ý rồi. Khương Tiêu nhìn hắn cách màn hình TV, bỗng thấy hơi xa lạ.

Anh và Phó Nhược Ngôn đã quen nhau gần hai năm. Trong cảm nhận của anh, đối phương luôn là người rất thân thiện dễ chung sống, tính tình hiền hòa. Song lúc này đây, anh lại thấy đối phương quả đúng là người được sinh ra trong nhung lụa với khí chất cao quý sẵn có.

Hôm đó, xem tin tức xong, đến khuya, Khương Tiêu đang buồn ngủ thì nhận được điện thoại từ Phó Nhược Ngôn.

Sau khi tạm biệt nhau, hai người họ vẫn giữ liên lạc. Phó Nhược Ngôn sẽ gọi tới ít nhất hai ngày một lần để tán gẫu với Khương Tiêu, hỏi anh đang làm gì.

Biết đầu dây bên kia là Khương Tiêu nên dù chỉ trò chuyện thôi, Phó Nhược Ngôn nghe được giọng anh vẫn thấy thư thái hơn hẳn.

Tuy âm nền đã được giảm đi rất nhỏ nhưng Khương Tiêu vẫn nghe ra. Bên đó đang hơi ầm ĩ, tiếng người nói chuyện và tiếng nhạc xen lẫn, nghe như trong bữa tiệc rượu.

Đã khuya rồi, Khương Tiêu chuẩn bị đi ngủ mà hắn vẫn bên ngoài. Phó Nhược Ngôn vừa về nhà đã vất vả thấy rõ.

"... Tôi thấy anh trên TV." Khương Tiêu nói: "Dạo này mệt lắm đúng không, hình như toàn đi sự kiện."

"Tôi vẫn ổn." Phó Nhược Ngôn đáp. Khi không ở bên Khương Tiêu, hắn thà làm thêm nhiều chuyện còn hơn, bởi chỉ cần ngừng lại thôi là sẽ nhớ nhung người mình thích khôn nguôi. "Tiêu Tiêu này, cuối tuần tôi rảnh, đúng lúc có việc tới Lệ Thị, tối chủ nhật tôi qua tìm cậu được không?"

Khương Tiêu: "Được nha."

Kết thúc cuộc gọi, Khương Tiêu lại cảm thấy Phó Nhược Ngôn lạnh nhạt cao quý trên TV kia dường như không phải Phó Nhược Ngôn bên cạnh mình. Có lẽ ở ngoài, con người luôn phải tạo ra cho mình một lớp vỏ bọc bảo vệ, tính cách thực sự của Phó Nhược Ngôn chính là một người rất hiền hòa dễ chung sống.

Tối cuối tuần, anh nhớ rõ cuộc hẹn với Phó Nhược Ngôn. Ban ngày anh đi kiểm tra tình hình các cửa hàng offline, những cửa hàng Vô Hạn này vẫn còn đảm nhiệm rất nhiều tính năng. Xem xét xong mấy cửa hàng quan trọng, thấy một lát nữa mới tới thời gian hẹn, anh bèn đi loanh quanh.

Ưu điểm của Lệ Thị là có trung tâm mua sắm lớn hiện đại. Đi lên trước một quãng là khu tập thể cũ, có chợ bán một số nguyên liệu nấu ăn khá tươi mới.

Thay vì ăn ngoài, chi bằng ăn tại nhà, dù sao hôm nay anh cũng rảnh. Tuy nhiên trong lúc chọn sườn, Khương Tiêu bỗng cảm giác như có người đang quan sát mình.

Khương Tiêu đi từ chỗ sạp thịt đến sạp hải sản, chọn từ sườn đến tôm, người kia dường như càng ngày càng tới gần, thậm chí còn có đôi phần trắng trợn.

Chỗ sạp hải sản xếp vài chồng bể kiếng, Khương Tiêu nhìn người kia, đó là một ông lão đang giả vờ chọn cá nhưng ánh mắt chẳng hề đặt tại cá.

Chắc không phải tình cờ đâu.

Khi Khương Tiêu quay đi mua nấm hương, ông ấy vẫn đi theo.

Khương Tiêu không nói gì. Mãi đến lúc sau, có người lái xe ba gác chở rau vội vàng lao qua, suýt nữa xô ông ấy ngã xuống, Khương Tiêu phản ứng nhanh, tiến lên đỡ, may mà chưa ngã.

Ông lão kia vẫn còn hơi hoảng hồn. Khương Tiêu đỡ ông ấy, thấy quần áo của ông ấy đã hơi ẩm ướt thì đưa cho đối phương một chiếc quạt lông ngỗng anh mới mua đại ở sạp.

Mùa này Lệ Thị rất nóng, trong chợ không có điều hòa. Đối phương đi theo anh cả đoạn đường, giờ trông không mấy thoải mái.

"Ông quạt một lát đi." Khương Tiêu nói: "... Cháu tìm người đưa ông về. Ông đi theo cháu làm gì vậy ạ?"

Đối phương ngẩn ra, sau đó mạnh miệng: "Cậu nói bừa gì đấy, tôi không đi theo cậu, cậu là ai thế? Cậu thanh niên đừng nói linh tinh chứ."

"Cháu biết ông là ai, ông Lận." Khương Tiêu nói: "Cháu nhắn tin cho chú Nhạc rồi, lát nữa chú ấy sẽ qua đây."

Ông nội Lận lập tức im lặng.

Hôm nay tình cờ ông cụ có một phiên họp chung ở Lệ Thị, họp xong ông xuống dưới, đúng lúc thấy Khương Tiêu đi ngang qua.

Ông cụ thầm nghĩ, mình chưa gặp mặt Khương Tiêu bao giờ, có lẽ đối phương không nhận ra mình đâu, vì vậy ông bất giác đi theo sau.

Hết cách rồi, ông cụ Lận thực sự đang khá tò mò về người này. Lận Thành Duật theo đuổi bảy, tám năm mà vẫn chưa thành công, giờ vừa hay gặp gỡ người thật, ông muốn xem thử xem rốt cuộc đây là người ra sao.