Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 117: Giữ lại đôi chút, thay đổi đôi chút



... ᛟᚱᛁᚷᛁᚾᚨᛚ ᛏᚱᚨᚾᛊᛚᚨᛚᛁᛟᚾ ᛒᛇ ᛏᚱᚨᛗ ᛝᚢ ᚲᚺᛁᚾᚺ ᛇᛖᚾ...

Lâm Hạc Nguyên và Khương Tiêu bên nhau khi bọn họ còn nhỏ tuổi, mặc dù sau khi biết, Lận Thành Duật ghen tị đau lòng đến nổi điên... nhưng y vẫn ôm hy vọng trong lòng, cho rằng hai người không thể tiếp tục lâu dài.

Không phải mù quáng, mà sự thật vốn là vậy.

Lận Thành Duật đã hỏi thăm qua về tình hình nhà họ Lâm. Phụ huynh không dễ đàm phán, tuổi tác của cả hai lại quá nhỏ, chưa tới ngưỡng hoàn toàn quyết định được quỹ đạo cuộc đời mình, kết cục chia ly có thể dự đoán.

Tuy nhiên, Phó Nhược Ngôn lại khác. Từ ban đầu, hắn đã có tính công kích rất mạnh, sau khi hắn quyết tâm quay lại nhà họ Phó rồi trở về lần nữa, tính công kích nhất quyết phải có được Khương Tiêu càng mạnh hơn.

Quả thực, hắn có quyền lựa chọn, y không thể đề phòng. Lận Thành Duật chỉ thắng được ở chỗ Khương Tiêu tạm thời vẫn chưa yêu hắn.

Thế nhưng Khương Tiêu quý hắn, anh ấy tin tưởng Phó Nhược Ngôn. Từ lúc bộc bạch chuyện sống lại, mức độ tin tưởng này đã cao đến độ khiến lòng Lận Thành Duật run rẩy.

Sống lại chính là bí mật quan trọng nhất không gì sánh nổi của Khương Tiêu.

Nếu Phó Nhược Ngôn biết cả chuyện này...

Y cảm giác chỉ cần một bước, một bước mấu chốt nữa thôi là Khương Tiêu sẽ đi hẳn về phía Phó Nhược Ngôn.

Cảm giác động lòng thường chỉ xuất hiện trong giây lát, nhất là trên cơ sở đủ thiện cảm. Phó Nhược Ngôn thì chẳng phải Lâm Hạc Nguyên không có quyền lựa chọn. Một khi hắn bắt được người ta thì tuyệt đối sẽ không buông tay.

"Cậu và Khương Tiêu không hợp nhau đâu." Phó Nhược Ngôn nói: "Nói thẳng ra thì tôi cũng không rõ tại sao hai người cùng nhau trở về nữa."

Lận Thành Duật: "Hai chúng tôi hợp nhau hay không chẳng phải do anh quyết định."

Song, lần này Lận Thành Duật chỉ mạnh miệng. Y đã thầm chột dạ.

"Cậu cũng tự rõ những việc mình đã làm còn gì, tôi nghe xong chưa đánh cậu đã là may mắn cho cậu lắm rồi." Phó Nhược Ngôn cười khẩy: "Cậu chờ xem, chẳng bao lâu nữa đâu."

Ngoài miệng Lận Thành Duật nói vậy nhưng lòng có hoảng hốt hay không thì chính y mới biết. Khương Tiêu chính là nơi mềm mại nhất đầu quả tim y, ai cũng không được phép chạm vào dẫu chỉ một chút.

Y muốn biết Khương Tiêu đang nghĩ gì, tuy nhiên Khương Tiêu nào chịu nói với y.

Hiện giờ Khương Tiêu vẫn chưa nghĩ tỏ tường. Anh cảm nhận được rằng Phó Nhược Ngôn đối xử đặc biệt với mình, anh cũng không tránh né sự đụng chạm của hắn. Khương Tiêu thầm nói với bản thân rằng có thể thử xem sao, Phó Nhược Ngôn là người rất tốt.

Thế nhưng, mỗi khi sắp bước tới cánh cổng kia, anh lại không nói ra nổi.

Có lẽ nhất thời anh vẫn chưa chấp nhận được sự chuyển biến này, hoặc có lẽ anh luôn thấy thiếu gì đó.

Phó Nhược Ngôn cũng biết nhưng hắn nào nhụt chí, giống những lời hắn nói với Lận Thành Duật, chỉ thiếu một chút nữa, sẽ chẳng còn bao lâu đâu.

Nếu nói về việc bồi thường cho Khương Tiêu sau khi biết bí mật sống lại của đối phương thì Lận Thành Duật đã làm hết trong khả năng, đâu tới lượt Phó Nhược Ngôn. Hơn nữa, với năng lực hành động của mình, cộng thêm quy mô của Vô Hạn hiện tại, Khương Tiêu muốn bù đắp cũng không cần dựa vào người khác.

Nhà máy nhỏ của Khương Tiêu đóng cửa. Đời này anh đã cứu vô số nhà máy khác.

Một số nhà máy có hiệu suất chi phí cao hay công nghệ đặc biệt chỉ cần mở nguồn tiêu thụ trên mạng và kiếm được tiền thì Chúng Sâm đứng sau Vô Hạn cũng sẽ tiện đường theo ra. Chúng Sâm nắm giữ rất nhiều công nghệ sản xuất, từ dây chuyền sản xuất CNC đến dây chuyền sản xuất thông minh. Việc chuyển giao công nghệ là tất yếu đối với một số nhà máy nhỏ muốn kiếm tiền, đến lúc đó cả chất lượng và sản lượng đều tăng. Tất nhiên họ vẫn buôn bán ở Vô Hạn của Khương Tiêu, tạo thành một vòng tuần hoàn lớn.

Con đường phát triển toàn lợi ích này giúp ba bên đến có lợi.

Đặc biệt là vào giai đoạn mấu chốt này, Vô Hạn đã bắt đầu đầu tư cho nhà máy thực tế của mình.

Vùng Lệ Thị có không ít cửa hàng đồ ăn ngon lâu đời. Họ bán từ điểm tâm đến thịt khô, có cả quả khô mứt hoa quả các loại, tuy nhiên chỉ bán ở địa phương, chủ yếu vì khó đảm bảo chất lượng trong quá trình vận chuyển, thực phẩm dễ biến chất, dẫn tới khu vực tiêu thụ chịu thiệt hại.

Khương Tiêu chủ động liên hệ. Chúng Sâm có thế mạnh bảo quản và sản xuất hàng loạt, cửa hàng lâu đời có công thức và hương vị riêng. Song phương kết hợp, Vô Hạn đi đầu dẫn dắt, sản phẩm được sản xuất ra không chỉ có một không hai ở Vô Hạn, mà Khương Tiêu với tư cách một bên đầu tư xây dựng nhà máy còn nắm giữ cổ phần.

Vừa mở rộng tiếng tăm, vừa tăng cường hợp tác, vừa tự mình lớn mạnh, chỗ nào cũng không thể thiếu.

Trước kia, Phó Nhược Ngôn xem anh làm những chuyện này chỉ cảm thán rằng kế hoạch của anh thật chu đáo chặt chẽ và thực hiện đúng lúc đúng chỗ, chưa rõ ý tưởng kinh doanh của Khương Tiêu xuất phát từ đâu. Bây giờ hắn đã hiểu rõ hoàn toàn.

Khương Tiêu chính là người như vậy, em ấy thường không cần người khác bù đắp mà sẽ tự bù đắp cho bản thân ở một số khuyết điểm quan trọng.

Tuy nhiên, trên phương diện tình cảm, nói thẳng ra thì vài bữa cơm vài món quà chẳng là gì vào lúc này. Bản thân Phó Nhược Ngôn cũng thấy vậy. Hắn chỉ muốn đối xử tốt với người ấy, nhưng hắn cho rằng mấy thứ đó còn lâu mới là đủ.

Có điều, trong khoảng thời gian này, nhà Khương Tiêu đang chuẩn bị chuyển sang nơi mới.

Hạ Uyển Uyển chi tiền mua. Mặc dù bà kiếm được ít tiền hơn Khương Tiêu nhưng văn phòng kế toán cũng đem đến khoản thu không nhỏ, vẫn đủ tiền cho một căn hộ. Mấy năm gần đây giá nhà đã tăng, bà nghĩ nếu không mua thì sau này sẽ còn tăng mạnh nữa.

Tuy căn nhà bây giờ vẫn ổn nhưng xem trong thời gian này lại không hợp lắm. Hồi ấy mua nhà cũ, hiệu quả cách âm kém. Hạ Uyển Uyển và Khương Tiêu đều có công việc riêng, lịch làm việc cũng như nghỉ ngơi khác nhau. Hiện giờ tình hình công việc phức tạp, nhà thiếu phòng tiếp khách, diện tích còn nhỏ, nhiều lúc bị bất tiện. Do vậy, Hạ Uyển Uyển chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một căn Duplex*.

*Loại hình căn hộ chung cư được thiết kế sang trọng, rộng rãi, là dạng căn hộ thông tầng, có 2 tầng trở lên và cầu thang nằm trọn bên trong.

Hai tầng, tổng cộng hai trăm mét vuông, đủ cho bà và con trai ở. Phòng trên phòng dưới tách biệt, không quấy rầy nhau. Vị trí địa lý cũng khá thuận tiện, gần với công ty.

Mua xong, tháng Sáu bàn giao nhà, song cần phải trang hoàng thêm. Hạ Uyển Uyển muốn tự trang trí. Dù bà chưa từng trang hoàng nhà cửa nhưng vẫn bừng bừng hào hứng. Có điều, bà nhanh chóng phát hiện người dạt dào hứng khởi không chỉ mình mình.

Bà quen cả Tiểu Lận và Tiểu Phó, cũng nhìn ra mối quan hệ của hai người với con trai mình. Song, quyền lựa chọn thuộc về Niên Niên, đây không phải việc bà sẽ can thiệp.

Nhưng nói sao thì gìn giữ mối quan hệ tốt đẹp với mẹ Hạ cũng là một điều thiết yếu khi theo đuổi con trai người ta.

Vì vậy, Hạ Uyển Uyển phát hiện độ hăng máu gà của hai người kia còn mạnh hơn cả bà.

Đặc biệt với việc lớn như trang hoàng nhà cửa. Lận Thành Duật là người trong nghề nên chiếm vị thế rất lớn ở phương diện này, y đề cử từ nhà thiết kế, nguyên vật liệu trang trí cho tới nội thất và đồ dùng điện.

"Hơn nữa gần đây cháu cũng đang trang trí nhà mà, sắp xong rồi, là nhà mới, cô Hạ có muốn qua xem thử, coi như lấy cảm hứng không ạ?" Nói rồi, Lận Thành Duật nhìn thoáng qua Khương Tiêu: "Tiêu Tiêu cũng đi xem thử nhé anh."

Khỏi cần nghĩ Khương Tiêu cũng biết mình phải xem căn hộ nào.

Đó chính là biệt thự Lận Thành Duật mua kèm cả mảnh đất nhỏ kia.

Ấy vậy mà lần này Phó Nhược Ngôn cũng có mặt. Dạo gần đây hắn cực kỳ khăng khít với Khương Tiêu. Dĩ nhiên Khương Tiêu rất quan tâm đến việc trang hoàng nhà cửa. Hạ Uyển Uyển mua nhà đúng lúc khoản đầu tư Chúng Sâm đã phê duyệt được gửi đến, anh bận rộn không đi xem được, nhưng đồng ý sẽ cùng trang trí với mẹ.

Kiếm được nhiều tiền đến mấy cũng không quan trọng bằng người nhà.

Hạ Uyển Uyển nào biết chuyện đời trước. Dạo này bà hứng thú với việc trang trí nhà cửa, vừa nghe vậy lập tức hồn nhiên muốn đi xem.

Khương Tiêu bị bà kéo đi. Cả mẹ, Phó Nhược Ngôn và Lận Thành Duật đều ở đây, trái lại khiến anh trở nên do dự.

Nhất là khi tới nơi, cảm giác vừa quen vừa lạ xuất hiện.

Hạ Uyển Uyển đi xem màu sơn và nội thất. Lần đầu bà trang trí nhà, phải kiểm tra kỹ giấy dán tường, sàn nhà gỗ các loại. Chẳng qua, Khương Tiêu không dám bước vào.

Chỉ nhìn thoáng qua bức tường bên ngoài hay rèm cửa trên cửa sổ sát đất thôi, anh đã biết Lận Thành Duật trang hoàng dựa theo hình dáng ban đầu, có lẽ chất lượng nguyên vật liệu còn tốt hơn, tuy nhiên vẻ ngoài ấy vẫn không thay đổi gì.

Khương Tiêu xem một lần mà cũng thấy đầu óc lâng lâng. Anh ngồi xuống ghế đá ngoài vườn hoa, cúi đầu nhìn chân mình.

Anh sống tại đây mười năm trời, ký ức khắc sâu. Một thoáng nhìn này khiến những hồi ức ồ ạt xông tới, chẳng thể ngăn cản.

Tất nhiên, ngoài những điểm giống thì vẫn có những khác biệt.

Diện tích lớn hơn rất nhiều.

Đời trước, vốn chỗ phòng ngủ chỉ thấy được nửa cảnh hồ, bởi vì Khương Tiêu không mua được nơi có vị trí đẹp nhất. Nhà anh cách hồ một căn nữa, dĩ nhiên chỉ xem được một nửa.

Lần này, Lận Thành Duật cứ thế mua cả căn nhà cạnh hồ kia, có nghĩa rằng khu vực này phải rộng gấp hơn hai lần. Căn hộ mở rộng thêm chút, song phần lớn khu vực là vườn hoa, có lẽ là suy tính đến vài thứ Khương Tiêu thích và bản thân thích nhà có ít cây cỏ tạo cảm giác xanh tươi tốt lành. Y chăm chút tất cả rất tốt, cây nào cũng tràn đầy sức sống.

Lận Thành Duật giữ lại đôi chút, lại thay đổi đôi chút.

Cảm giác vừa lạ vừa quen này khiến lòng dạ Khương Tiêu rối bời.

Anh ngồi lặng thinh tại đó một lát, bỗng nghe thấy tiếng nước rào rạt.

Vườn lớn vậy mà không xây hồ cá thì thật đáng tiếc.

Toàn bộ khu biệt thự được chủ đầu tư ban đầu xây dựng theo phong cách Trung Quốc kiểu mới. Lận Thành Duật không thay đổi phong cách, chỉ tăng độ tinh xảo của các chi tiết, vườn hoa trong biệt thự này cũng là một trong số đó. Dòng nước chảy uốn lượn dưới cây cầu nhỏ, hồ cá không liền một khối mà được nối với nhau bằng những khúc quanh co như những dòng suối. Lịch sự tao nhã, giống hệt với phong cách Hạ Uyển Uyển thích.

Ở chỗ ngồi của mình, Khương Tiêu ngoảnh đầu lại là thấy ngay. Anh thấy mấy bé cá vàng bơi chầm chậm tới, đỏ vàng đan xen, đôi mắt lồi, cơ thể chỉ bằng lòng bàn tay.

Cá Ranchu.

Hồi đi thủy cung, Khương Tiêu thích nhất là loại cá nhỏ này, trong đó con màu cam là đẹp nhất. Ông chủ thủy cung nói tên nó là Kim Lũ Y. Nhưng có lẽ do điều kiện hoàn cảnh, hoặc do anh không biết cách nuôi nên dù mua rất nhiều lần, lần nào chúng cũng không sống được lâu.

Ở đây có vài con màu cam không khác mấy những con anh mua trước kia.

Khương Tiêu không chịu đi vào, Lận Thành Duật cũng hiểu.

Đón mẹ Hạ vào rồi, y chỉ đứng gần đó quan sát chứ không tới bắt chuyện. Mãi tới khi phát hiện Khương Tiêu bắt đầu ngắm nhìn đàn cá kia một cách chăm chú, y mới dè dặt cất lời:

"Em nhớ rằng anh thích." Y nói: "Lần này em sẽ nuôi cẩn thận, hồ cá cũng được sửa sang lại rồi, chúng sẽ không chết nữa đâu."

Khương Tiêu sửng sốt: "Cậu vẫn nhớ chuyện này?"

Anh không than giận chuyện cá với đối phương. Anh cho rằng Lận Thành Duật lúc đó không rảnh quan tâm đến những việc này.

"Dĩ nhiên là nhớ rồi ạ." Lận Thành Duật nói: "Em... em cũng quan tâm tới anh mà."

Khi ấy, y biết hết.

Chứng kiến Khương Tiêu tiếc hận với cá Ranchu của mình, y thầm nghĩ phải kiểm tra cho anh xem hồ cá với hòn non bộ trong nhà có vấn đề chỗ nào để sửa lại lần nữa, hay nhờ người bạn nào đó qua xem xem rốt cuộc sai ở đâu.

Thế nhưng y luôn rất bận rộn, cứ dời chuyện này về sau. Đến khi Lận Thành Duật cuối cùng cũng có thời gian hỏi người mua cá mới về, y lại phát hiện Khương Tiêu đã san lấp hồ cá để trồng cây khế.

Anh ấy hết hứng thú, không nuôi cá nữa rồi.

Cá chỉ là chuyện nhỏ, về sau còn có nhiều thứ gọi là "chuyện nhỏ" khác như vậy nữa. Giá mà lúc ấy nhận thức được mình luôn tới quá muộn thì tốt rồi.