Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 136: Anh không biết



CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --

Khương Tiêu cảm giác lòng chiếm hữu của Phó Nhược Ngôn với mình càng ngày càng mạnh.

Khi yêu nhau, hơi hướng chiếm hữu là chuyện bình thường. Nhìn chung Khương Tiêu chịu được, thỉnh thoảng anh còn thấy thích thú. Tuy nhiên dạo gần đây Phó Nhược Ngôn lại hơi căng thẳng quá đà, chắc là do chuyện của Phó Tông Lâm.

Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua vệ sĩ đang đứng sừng sững như vị thần gác cổng gần đó.

Bên kia đầu dây, giọng Phó Nhược Ngôn vẫn rất dịu dàng, lời hắn nói ra lại vô cùng đanh thép: "Anh qua đón em được không? Đã 11 giờ rưỡi rồi, Tiêu Tiêu."

Khương Tiêu thấy hình như hắn không nghe lọt lời mình.

"... Được rồi, anh qua đây đi, em gửi địa chỉ cho anh." Khương Tiêu thở dài, khi yêu, anh hiếm nổi giận với đối phương: "Anh lái xe cẩn thận chút nha."

Nơi này cách nội thành hơn một tiếng đi xe, Khương Tiêu thấy hắn không cần phải tới đây.

Nghe điện thoại xong, anh đi vào. Hai người ngồi tại đây cũng đoán được anh vừa làm gì. Từ lúc ngồi xuống đến giờ tin nhắn cứ tới liên tục, gọi thì ít nhất 4-5 cuộc, khỏi nghĩ cũng biết.

"Bà xã tra hỏi à?"

"Đúng vậy, vẫn chưa kết hôn, nhưng cũng sắp rồi." Khương Tiêu giải thích: "Dạo gần đây nhà người ấy có chút chuyện nên hơi căng thẳng lo âu. Cũng trách tôi không nói rõ với người ấy trước, xin lỗi mọi người."

Đối phương cười lắc đầu, nhấp một ngụm rượu: "Khi yêu ai chẳng vậy. Hồi trước vợ tôi cũng thế, nhưng về sau thôi rồi. Vợ chồng mà, phải tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau. Chúng ta là dân kinh doanh, thường không kiểm soát được thời gian. Cậu cũng khuyên nhủ cô ấy đi, rằng sau này đừng vậy mãi."

Người nhà gọi nhiều cuộc như thế khiến đôi câu hàn huyên sau đó của bọn họ cũng bớt đi sự thú vị.

May mà trước đó đã trò chuyện khá vui vẻ. Lâm Đào Thanh giảng hòa. Thời gian đã muộn rồi, ba người đều hơi mệt mỏi, chuyện làm ăn về sau có cơ hội sẽ bàn tiếp, suy cho cùng vẫn còn nhiều chi tiết hợp tác khác cần chốt, bọn họ còn nhiều cơ hội gặp nhau.

Khương Tiêu khéo léo ứng biến. Vì là chủ nhà nên lúc về anh thu xếp ổn thỏa cho đối phương. Đến khi cả hai người họ đều lên xe rời đi, anh mới khẽ thở dài một hơi, chuẩn bị về nhà.

Ra khỏi trung tâm hội nghị, Khương Tiêu nhắn tin cho Phó Nhược Ngôn, bảo hắn đừng tới nữa, anh sắp về rồi.

Đêm hôm khuya khoắt nên hạn chế ra đường.

Tin nhắn này được gửi đi 30 phút sau cuộc gọi với Phó Nhược Ngôn. Thực tế, hắn đã xuất phát, thấy tin nhắn của Khương Tiêu nhưng không trả lời.

Hôm nay tâm trạng hắn cứ bồn chồn, buộc phải gặp Khương Tiêu mới được.

Khương Tiêu đứng ở cổng chờ xe qua. Trung tâm hội nghị tư nhân này có một khoảng sân rộng lớn, núi sông ở đó được tạo hình rất tinh xảo. Nhiều phòng được lắp đặt cửa sổ kính sát đất, mở rèm ra sẽ thấy hoa cỏ được chăm sóc tỉ mẩn trong vườn. Đồng thời, đứng từ sân cũng thấy được người ngồi trong mấy căn phòng nhỏ.

Vì đã muộn nên chỉ còn rải rác những căn phòng sáng đèn.

Khương Tiêu dựa lên tường. Anh bỗng cảm giác như mình vừa thấy Lận Thành Duật lướt qua, khi ngoảnh lại xem đã chẳng còn bóng dáng.

Khương Tiêu đi gặp người ta xã giao nên uống chút rượu, tuy chưa say nhưng đã hơi lâng lâng. Vì vậy, anh cho rằng mình bị hoa mắt rồi.

Thôi, có phải Lận Thành Duật hay không cũng chẳng quan trọng.

Xe của Khương Tiêu tới. Anh nhanh chóng lên xe.

Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên từ một căn phòng khác trong trung tâm hội nghị.

"Đi chưa?"

"Đi rồi."

Lận Thành Duật đứng dựa lên cửa phòng, nhìn từ góc độ của Khương Tiêu thì không thấy y. Mãi đến khi Khương Tiêu rời khỏi, y mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, chầm chậm bước tới, nhìn thoáng qua hướng Khương Tiêu rời đi.

Hôm nay, biết nhóm Lâm Đào Thanh đặt phòng ở đây, Lận Thành Duật do dự một lát, cuối cùng vẫn len lén tới.

Y hệt một kẻ trộm sợ bị Khương Tiêu phát hiện, song không kìm nén được xúc động muốn gặp anh của nội tâm.

Lại là "Đã lâu không gặp".

Y chọn vị trí rất phù hợp, ở trên tầng hai, rèm cửa sổ phòng Khương Tiêu kéo ra một nửa, từ góc độ của mình, y có thể thấy được Khương Tiêu, tuy nhiên Khương Tiêu khó mà phát hiện ra y.

Có rất ít cơ hội được lặng lẽ ngắm nhìn người ấy như thế này. Thời gian gặp gỡ khá dài, Khương Tiêu ngồi đó mấy tiếng đồng hồ.

Lâm Đào Thanh cũng biết Khương Tiêu không uống được rượu, ngăn đón cho anh rất nhiều lần. Đối phương cũng không ép, có điều Khương Tiêu nổi hứng nên vẫn uống chút rượu.

Trung tâm hội nghị tư nhân này có loại rượu trái cây khá ngon, dùng được trong bữa ăn, nồng độ cồn không cao, có thể uống một chút.

Hôm nay xem ra tâm trạng Khương Tiêu rất tốt. Anh uống ít rượu, còn cười, gương mặt ửng đỏ. Lận Thành Duật chống tay lên má ngắm anh. Mặc dù không nghe thấy Khương Tiêu nói gì nhưng y nhìn thôi cũng vui lắm rồi.

Nếu không xảy ra sự cố thì hôm nay sẽ là một ngày đẹp đẽ trọn vẹn.

Muốn Lận Thành Duật lơ đi Khương Tiêu hoàn toàn là điều không thể, có cắt thịt y cũng chẳng làm được. Khỏi cần hỏi thăm, y cũng biết tình hình công ty Khương Tiêu cùng một số thứ lộn xộn khác, đặc biệt là chuyện của Phó Nhược Ngôn dạo gần đây.

Vừa hết Tết, đủ thứ chuyện bắt đầu xảy đến.

Do bộ phim thất bại nên người ngoài đều nói rằng Phó Thị sắp đổi chủ rồi, chuyện chuyển nhượng cổ phần đã được chốt. Phó Thị là công ty niêm yết, vì vậy bên ngoài cũng biết chuyện.

Lận Thành Duật không quan tâm Phó Nhược Ngôn có lên cầm quyền hay không. Y chỉ quan tâm liệu Khương Tiêu có phải chịu tổn thương dưới đợt rung chuyển này chăng.

Từ hồi Khương Tiêu gặp được Phó Nhược Ngôn, Lận Thành Duật đã đi điều tra bối cảnh của hắn. Gia đình hắn khá rắc rối, sợ rằng sẽ giống với Lâm Hạc Nguyên, khiến Khương Tiêu chịu liên lụy bị người ta nhằm vào chỉ vì vấn đề tình cảm. Đây không phải chuyện xảy ra lần đầu, do đó Lận Thành Duật luôn chú ý sát sao việc này.

Nào ngờ, y phát hiện ra một số thứ được giấu nơi góc tối thật. Tra xét sâu hơn, Lận Thành Duật suýt bị dọa đến toát mồ hôi lạnh đầy người.

Y phát hiện ra một số người đang lấp ló ở chỗ làm và nhà của Khương Tiêu. Để phòng ngừa bất trắc, Lận Thành Duật đã đi tìm ông nội và chú Nhạc, nhờ họ cử vài người tới đây.

Những kẻ đó có liên quan tới Trần Linh Nguyệt. Tra sâu thêm chút nữa, y biết tin Trần Linh Nguyệt đang âm thầm tìm người, muốn ra nước ngoài một cách im hơi lặng tiếng.

Lận Thành Duật không bứt dây động rừng vội. Những kẻ đó khá tinh ranh, không để lộ dấu vết hay chứng cứ xác thực nào để tiện bề trốn chạy.

Mặc kệ vì lý do gì, y sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào muốn nhằm vào Khương Tiêu.

Trên thực tế, Phó Nhược Ngôn vẫn chưa đứng vững hoàn toàn. Công ty vệ sĩ Phó Nhược Ngôn thuê người là công ty thường hợp tác với giới giải trí. Vệ sĩ kia trông có vẻ một đấu ba được nhưng vẫn thiếu chút năng lực, tạm thời chưa phát hiện ra những kẻ đó.

Lận Thành Duật không nói cho hắn biết bởi vì mối quan hệ của họ hiện tại, cộng thêm việc này liên lụy đến Khương Tiêu, y chưa lao lên đánh Phó Nhược Ngôn đã là lý trí lắm rồi.

Vả lại, với tình hình hiện tại, nói cho Phó Nhược Ngôn cũng chẳng có tác dụng là bao.

Tính ra Phó Nhược Ngôn đã về Phó Thị gần ba năm. Giới kinh doanh thay đổi nhanh như chớp, chuyện lực lượng mới xuất hiện trong vòng mấy năm đã nắm quyền chủ đạo không phải mới mẻ gì.

Song, ở một ý nghĩa nhất định, hắn đã không kế thừa sự vụng trộm nào đó do bậc cha chú để lại, cũng không biết nhiều về một số mạng lưới các quan hệ vụng trộm.

Thỏ khôn đào ba hang. Người ở thời đại kia như Phó Tông Lâm và Trần Linh Nguyệt dù nhiều dù ít cũng dính dáng đến mảnh đất màu xám ấy. Hồi bọn họ lập nghiệp, giới kinh doanh trong nước còn rất loạn lạc, bằng không Trần Linh Nguyệt cũng chẳng gây ra vụ việc vu oan cho Phó Nhược Ngôn bằng ma túy.

Lần này chắc là thua thảm quá nên bọn họ chuẩn bị nhằm vào Khương Tiêu. Xem vẻ định bắt cóc hoặc làm một số chuyện khuất tất khác.

Nhưng xã hội đang ngày một phát triển, mảnh đất màu xám ấy sẽ dần dần sáng trong. Hành vi bí quá hóa liều vì kỹ thuật chẳng bằng người ta này cũng hơi quá giới hạn rồi.

Nói vậy nhưng Lận Thành Duật canh chừng rất cẩn thận. Y chuẩn bị bắt cả người lẫn tang vật, để bọn họ tuyệt đối không có cơ hội ra tay lần thứ hai.

Dạo này Khương Tiêu sinh hoạt theo quy luật, quãng đường từ công ty về nhà đông đúc náo nhiệt, đối phương tìm mãi chưa thấy cơ hội ra tay. Mãi đến hôm nay, Khương Tiêu và Lâm Đào Thanh chọn một nơi hơi hẻo lánh đi tụ họp, bọn chúng mới chớp lấy thời cơ.

Khi Khương Tiêu đứng chờ xe ở cổng lớn, mọi chuyện đã sắp bắt đầu.

Do vậy, lần này Lận Thành Duật tới đây không chỉ vì lòng riêng muốn gặp Khương Tiêu, mà y còn dự định làm chim sẻ rình sau bọ ngựa bắt ve. Y đã chuẩn bị xong xuôi tất cả, Khương Tiêu sẽ không gặp phải bất cứ chuyện gì.

Lận Thành Duật nhìn theo bóng anh rời đi. Y đứng tại đó một lúc. Và rồi, điện thoại y đổ chuông, một cấp dưới gọi tới.

"Đã bắt được người, chứng cứ cũng ở cả đây, hết thảy đều thuận lợi." Người ở đầy dây bên kia nói với Lận Thành Duật: "Ông chủ ơi, tiếp theo mình phải làm gì bây giờ?"

"Gọi điện cho người quen bên cảnh sát. Giao người và chứng cứ cho bọn họ, chúng ta không làm được mấy chuyện như thẩm vấn kiểu này." Lận Thành Duật sắp xếp. Y thoáng im lặng, mãi sau mới nói tiếp.

"Sau đó... gọi điện thoại cho Phó Nhược Ngôn đi."

"Chuyện hắn gây ra thì tự hắn phải xử lý. Khả năng tôi... không tiện nhúng tay vào tiếp."

"Bây giờ Khương Tiêu vẫn chưa biết gì cả, tôi..."

Tới tận lúc cúp máy, Lận Thành Duật cũng không nói ra câu kế tiếp.

Có nên nói cho anh ấy chuyện này không?

Trước khi phát hiện, dĩ nhiên Lận Thành Duật sẽ không nói, vì để Khương Tiêu biết thì ngoài việc thêm phiền phức ra, không còn chỗ tốt nào khác. Tuy nhiên, khi chuyện được giải quyết rồi thì y lại vô cùng do dự.

Y luôn không biết phải làm sao mới là đúng với Khương Tiêu.

Chỉ trừ một điều - Y mong Khương Tiêu vui vẻ hạnh phúc, mong anh được thỏa sức làm điều mình thích, gây dựng sự nghiệp mà không phải lo sợ hay bị bất cứ chuyện gì bắt nạt quấy rầy. Cuộc sống trong cảm nhận của anh ấy sẽ tồn tại rất ít điều xấu xa.

Bên này, Khương Tiêu đang trên đường về nhà. Nơi đây đúng thực là hơi xa xôi, trời thì khuya, chỉ còn lác đác vài chiếc xe, đường xá cực kỳ yên ắng.

Men say khiến anh hơi choáng váng khi lên xe, cộng thêm đồng hồ sinh học báo hiệu, thành ra Khương Tiêu thấy buồn ngủ, tựa đầu lên ghế ngủ một lát.

Khoảng mười mấy phút sau, xe anh đi ngang qua một mảnh đất hoang bị quây một khoảng, hình như là công trình xây dựng.

Tuy nhiên, phần lớn khu vực này không có đèn, tối đen như mực.

Lúc Khương Tiêu ngồi trên xe đang mơ màng sắp ngủ thì bỗng, anh nghe thấy một tiếng "Bụp" lớn.

Khương Tiêu giật mình tỉnh.

"Tiếng gì thế?" Anh hỏi.

Tài xế không dừng lại, đáp một câu: "Nghe như tiếng xe nổ lốp."

Bên cạnh đó là công trường. Có chút động tĩnh cũng rất bình thường, Khương Tiêu nhìn thoáng qua, không quản được. Vì vậy, sau một thoáng tỉnh, anh lại ngả đầu ra ngủ.

Anh thực sự không hay biết gì cả. Lúc thức dậy, xe đã dừng. Khương Tiêu quan sát xung quanh, đèn đuốc sáng trưng, xe đã chạy vào nội thành, chẳng qua vẫn chưa về đến nhà.

Sở dĩ dừng lại là vì tài xế trông thấy xe của Phó Nhược Ngôn.

Khương Tiêu vừa ngồi dậy dụi mắt, cửa xe đã bị người ta mở ra.

Phó Nhược Ngôn nhanh chóng ngồi lên xe. Hắn thở hổn hển, vội vàng ôm anh vào lòng. Vì đang là mùa Đông nên khi hắn tiến vào còn kéo theo một luồng hơi lạnh.

Khương Tiêu tỉnh táo hơn chút, khịt mũi trong lòng hắn. Không hiểu sao, anh nhận thấy cảm xúc của Phó Nhược Ngôn hơi kỳ lạ.

- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --

Tác giả có chuyện muốn nói:

Không chia tay nhanh vậy đâu. Trước đây tôi đã nói là không phải nguyên nhân gia đình rồi mà. Hai người sẽ yêu nhau nhiều năm. Nếu thực sự cần tiết lộ nguyên nhân chia tay thì chính là do không hợp tính cách.