Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 140: Hoạch định mới



CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --

"Sản phẩm văn hóa và sáng tạo" mà Diệp Ảnh Ảnh nói là một khái niệm mang nghĩa rất rộng. Chẳng hạn, chúng ta thường thấy goods của các bộ phim, phòng làm việc của Phó Nhược Ngôn cũng từng hợp tác với một công ty game nổi tiếng để cho ra mắt một số official goods, bán rất chạy.

Dựa vào cách suy luận này, Diệp Ảnh Ảnh đã đưa ra một số giả định hợp lý, cho rằng nếu sản xuất được mọi loại goods đã có sự ủy quyền thì sẽ tạo ra một thị trường lớn.

Dù sao thì ngoài goods, vẫn còn những sản phẩm khác, tỷ như văn phòng phẩm, Hán phục, đồ trang sức, trang trí, hàng thủ công mỹ nghệ hay quà lưu niệm du lịch, v.v

Những sản phẩm sáng tạo như vậy hiếm khi được sản xuất bởi các nhà sản xuất lớn. Hiện nay chúng đều được làm ra bởi nhiều phòng làm việc nhỏ khác nhau. Trông có vẻ ít phổ biến và mang tính nhỏ lẻ, tuy nhiên, nếu tập hợp lại thì sẽ không đơn giản vậy.

Suy cho cùng vẫn vì thiếu nền tảng.

Sau bữa ăn đó, Khương Tiêu nổi hứng, cất công đi tìm hiểu hiện trạng liên quan đến ngành công nghiệp này.

Khu vực lân cận thành phố Tân Hải từng là quần thể công nghiệp sản xuất truyền thống. Tuy nhiên, giống với Liễu Giang, từ mấy năm trước, các thành phố phát đạt ven biển đã bắt đầu tìm kiếm bước chuyển đổi hình thái.

Ngoài việc hỗ trợ cho các doanh nghiệp công nghệ cao và doanh nghiệp internet, khu vực Tân Hải cũng nhắm đến công nghiệp văn hóa và sáng tạo, mấy năm nay khá phát triển, đã xuất hiện vài công ty có tên tuổi.

Đặc biệt, nhờ chính sách hỗ trợ của chính phủ, thị trường này đang dần trở nên hịnh vượng, cánh cửa tương lai rất rộng mở.

Vốn Khương Tiêu chỉ định đi công tác khoảng nửa tháng, chuyến sau cũng không đến Tân Hải nữa, nhưng vì lần gặp Diệp Ảnh Ảnh này, nghe về ý tưởng của anh chàng, anh lại kéo dài lịch trình, ở lại Tân Hải thêm ba ngày nữa.

Anh và Phó Nhược Ngôn cùng đi xem mấy khu công nghiệp văn hóa và sáng tạo. Dưới sự chỉ dẫn của Diệp Ảnh Ảnh, anh đã tiết kiệm được rất nhiều công đoạn không cần thiết. Ngoài việc được ngắm nhìn đồ vật trưng bày công khai, anh còn có thể vào tận phòng làm việc xem, từ đó nhanh chóng biết được một số chuyện bên ngoài không thấy được.

"... Giống mấy món trang sức mày bán cho các nữ sinh hồi trung học, chẳng hạn như sản phẩm có họa tiết cỏ bốn lá, trâm cài retro... đến giờ chúng vẫn rất được săn đón." Diệp Ảnh Ảnh giải thích: "Đơn đặt hàng tao nhận ở trường ban đầu là vẽ fanart giúp người ta. Về sau tìm hiểu sâu hơn, tao thấy công việc này rất thú vị.

Lấy một ví dụ nhé. Tao quen một họa sĩ truyện tranh. Với cốt truyện tưởng tượng từ chú chó nhà mình, cô ấy vẽ thành một bộ truyện tranh, nó không chỉ thu hút rất nhiều người hâm mộ trên mạng mà cô ấy còn xuất bản cả truyện. Cô ấy làm chén trà, gối ôm, đệm, sổ ghi, lịch, ốp điện thoại, thậm chí áo thun in hình chú chó kia, có vô số người hâm mộ sẵn sàng mua hàng. Thậm chí một số người chưa đọc truyện thấy chú chó đáng yêu cũng chọn mua.

Khương Tiêu này, nếu có nền tảng nào đó chấp nhận bỏ công vào lĩnh vực này, tương lai về sau ắt sẽ rất xán lạn."

Anh chàng cho Khương Tiêu xem gối ôm nhân vật trò chơi trong phòng làm việc của mình. Diệp Ảnh Ảnh ký thỏa thuận hợp tác với một công ty game địa phương, được trao quyền sản xuất hàng official, phối hợp quảng cáo, doanh thu không tệ.

Ban đầu Phó Nhược Ngôn chỉ đi theo anh, nhưng sau khi xem tới xem lui, hắn cũng thấy lĩnh vực này có rất nhiều điều đáng để mình tham khảo.

Hắn đang nắm giữ một loạt bản quyền của các bộ phim thành công và hộ đồng với không ít ngôi sao sở hữu nền tảng người hâm mộ tầm cỡ. Nếu làm goods được thì bọn họ sẽ có thể kiếm thêm một khoản lớn nữa.

Ai lại chê việc kiếm thêm tiền chứ?

Lần này, Khương Tiêu đi khảo sát trước. Qua mấy ngày, tuy không dám mạnh miệng với Diệp Ảnh Ảnh nhưng anh vẫn nói thật: "Tao rất hứng thú."

Xem xong, anh chuẩn bị về Lệ Thị. Diệp Ảnh Ảnh đi tiễn anh.

"Sắp tới mày cũng tranh thủ chút thời gian tới Lệ Thị chơi đi." Khương Tiêu nói với anh chàng, hai người tặng nhau một cái ôm: "Ngoài chuyện làm ăn, tao dẫn mày ra ngoài chơi vui một chuyến."

"Được, chờ xong dự án này, tao sẽ tới tìm mày." Nói rồi, Diệp Ảnh Ảnh quan sát Khương Tiêu cẩn thận, cảm thán: "Tiêu này, nhìn mày bây giờ tao mới thấy, đúng là mọi thành công không xuất phát một cách ngẫu nhiêu."

Khương Tiêu cười: "Đừng khen tao, mình đã quen thân vậy rồi mà."

"Không phải khen đâu, tao nghiêm túc đấy." Diệp Ảnh Ảnh nói tiếp: "Nếu hồi cấp hai mày không khuyên tao học nghệ thuật thì bây giờ chẳng biết tao đang lênh đênh chỗ nào, đâu có được ngày hôm nay."

Mặc dù mới đầu Khương Tiêu còn lừa mình rằng vẽ tranh rất đơn giản và vui, sự thật chứng minh đó toàn là nói bừa, vất vả lắm, nhưng nó thực sự đã thay đổi cuộc đời của Diệp Ảnh Ảnh.

Từ hồi trung học, Khương Tiêu đã siêu giỏi rồi, rất sáng tạo. Bây giờ càng giỏi hơn, trở nên càng ngày càng chín chắn và đáng tin cậy.

Cũng chính vì vậy, khi bàn chuyện hợp tác với Khương Tiêu, anh chàng có một cảm giác yên tâm khó nói nên lời. Lâu lắm rồi không gặp, vậy mà lúc trò chuyện vẫn rất vui vẻ. Khương Tiêu chẳng hề làm giá gì.

Anh chàng tin rằng những người khác cũng chung tâm trạng với mình.

Đến lúc Khương Tiêu rời đi rồi, Diệp Ảnh Ảnh đứng tại chỗ, không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, anh chàng rời khỏi sân bay, một chiếc xe chầm chậm đỗ lại ven đường.

Diệp Ảnh Ảnh nhận ra biển số xe, quen cả tài xế. Lận Thành Duật hạ kính cửa xe xuống, ý bảo anh chàng lên xe.

"Tôi sắp lên máy bay về Liễu Giang." Lận Thành Duật nói với giọng điệu rất khách sáo: "Lát nữa tài xế sẽ đưa cậu về, trong thời gian này phiền cậu rồi."

Khương Tiêu đã đi, y quả thực cũng không còn lý do ở lại Tân Hải.

Mặc dù lần này trông có vẻ như y đi công tác thật, Vịnh Giang bắt đầu bước chân lên thương trường tầm cỡ lớn, giống với Khương Tiêu, phạm vi công ty họ bắt đầu khuếch đại ra ngoài tỉnh, và bên y đã hợp tác với các nhà bất động sản khác trong một dự án xây dựng trung tâm thương mại lớn tại đây; nhưng việc này để phó giám đốc hoặc cấp dưới khác đi làm cũng được rồi. Trên thực tế, Lận Thành Duật biết rõ mình tới đây vì ai.

Về phần Diệp Ảnh Ảnh, bọn họ đã quen biết từ hồi cấp hai. Dù sao cũng là bạn học, Lận Thành Duật thường xuyên xuất hiện bên cạnh Khương Tiêu, anh chàng không biết mới là chuyện lạ.

Thực ra, lần này Lận Thành Duật tới tìm Diệp Ảnh Ảnh trước, y nói với anh chàng rằng Khương Tiêu đang ở đây.

Diệp Ảnh Ảnh đang làm về văn hóa sáng tạo ở ngoại thành Tân Hải. Anh chàng đã không liên lạc với Khương Tiêu được một thời gian, không biết chuyện anh tới đây công tác. Nếu không nhờ Lận Thành Duật, anh chàng sẽ lỡ mất lần gặp Khương Tiêu, mà có gặp thì cũng không nhắc thẳng tới chuyện đưa sản phẩm văn hóa sáng tạo lên sàn thương mại điện tử.

Những chuyện này đều do Lận Thành Duật nói với anh chàng, bao gồm một số ý tưởng rất dễ quy hoạch và khả thi.

Tuy nhiên, Khương Tiêu không biết những chuyện này.

"Tôi bàn bạc với Khương Tiêu rất thuận lợi, mọi sự đều tốt đẹp, cậu ấy cũng thấy rất hứng thú." Diệp Ảnh Ảnh biết y gặp mình vì điều gì, vừa lên xe đã đi thẳng vào vấn đề, sau đó thắc mắc: "Sao cậu không hỏi thẳng nó luôn?"

Tính tình Diệp Ảnh Ảnh thẳng thắn, đây là lần đầu tiên anh chàng hỏi Lận Thành Duật vấn đề này. Có điều đối phương không hề trả lời, còn bảo anh chàng đừng nói với Khương Tiêu chuyện của mình.

Dường như có chuyện cũ nào đó với rất nhiều chi tiết không thể kể cho ai khác đã xảy ra giữa hai người họ.

Từ hồi cấp hai, Lận Thành Duật đã thích Khương Tiêu. Người có mắt nhìn đều nhận ra. Song, lạ ở chỗ, Khương Tiêu quen hai người bạn trai rồi nhưng không hề dính líu đến Lận Thành Duật.

"Tôi biết rồi." Diệp Ảnh Ảnh nghe được câu trả lời của Lận Thành Duật. Y rủ mi mắt, không nhìn anh chàng mà nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không phải chuyện gì nói ra cũng có nghĩa lý, có ích cho Khương Tiêu là tốt rồi. Cảm ơn cậu vì thời gian này, hãy giữ bí mật giúp tôi.

Mặt khác, tôi đã gửi cho cậu thông tin liên hệ của một số nhà đầu tư. Bọn họ đã được nhắn trước, nếu phòng làm việc kia của cậu cần thêm vốn đầu tư thì có thể tìm họ bất cứ lúc nào. Hay có vấn đề nào khác thì cứ tới tìm tôi."

Gia đình Diệp Ảnh Ảnh có chút tiền thật. Chẳng qua, để mở công ty thì quả thực vẫn cần một khoản đầu tư lớn.

"Không cần đâu, vốn không tính là giúp cậu, bởi chính tôi cũng muốn làm vậy. Lần này Khương Tiêu qua chỗ tôi xem xong cũng nói thế, còn cất công tìm giúp tôi." Diệp Ảnh Ảnh cười: "Thực ra hai các cậu giống nhau lắm đó."

Anh chàng cũng không chủ động nhắc tới chuyện này. Hai người đi xem qua một lượt, do đã biết nhau cả rồi nên lặng lẽ sắp xếp ổn thỏa trước.

Khương Tiêu cũng có tính tình này. - Lận Thành Duật nghĩ. Dường như y cảm nhận được chút vui vẻ từ những lời vừa rồi của Diệp Ảnh Ảnh nên cũng khẽ cười theo.

"Vậy tùy cậu chọn đi, tôi và cậu ấy giống nhau." Lận Thành Duật nói: "Vẫn phải cảm ơn cậu đã giúp đỡ Khương Tiêu vào thời gian khó khăn nhất của cậu ấy, cảm ơn nhé."

Hồi cấp hai, Khương Tiêu chưa có tiền, mùa đông bày sạp phải nhờ Diệp Ảnh Ảnh tìm chỗ ở chợ Xuân, chính anh chàng cũng giúp đỡ kha khá chuyện.

Lận Thành Duật ghi tạc trong lòng từng người đã giúp đỡ Khương Tiêu. Bạn của Khương Tiêu cũng là bạn của y.

Nói chuyện xong, Lận Thành Duật xuống xe, chuẩn bị về Liễu Giang.

Diệp Ảnh Ảnh nhìn theo bóng dáng y rời đi, ngồi trong xe gãi đầu. Tài xế đưa anh chàng về nhà theo sự sắp xếp.

Hai nam yêu nhau phiền phức thật đấy. - Anh chàng nghĩ. - May mà mình không thích nam.

Chẳng hiểu sao lại còn khe khẽ thở dài.

Khương Tiêu không hay biết gì về chuyện này. Trước giờ anh làm việc rất quyết đoán. Sau chuyến công tác Tân Hải, anh bắt đầu cho người trong công ty đi tìm hiểu sâu hơn rồi viết báo cáo, đồng thời thử hợp tác với vài phòng làm việc trước để xem tình hình.

Diệp Ảnh Ảnh cũng dẫn theo mấy công ty có ý định hợp tác tới, song chừng này thôi vẫn chưa đủ, phải nhiều thêm nữa.

Mấy ngày sau, Phó Nhược Ngôn thấy anh viết viết vẽ vẽ lên giấy trong nhà.

Anh đang lên kế hoạch về mô hình mua sắm mà Vô Hạn sắp thực hiện. Nét mực trên giấy nguệch ngoạch, chỉ mình Khương Tiêu xem hiểu.

Vô Hạn lập nghiệp từ bốn loại sản phẩm: Vật dụng thường ngày, thực phẩm, mỹ phẩm và đồ gia dụng điện tử. Về sau, công ty gia nhập hạng mục Thời trang, cửa hàng truyền thống nhập quần áo từ ba thương hiệu lớn, ngoài ra còn có một nhãn "Chiết khấu lên đến 10%" dễ thấy để tăng cường hiệu quả cho các hoạt động giảm giá ở từng giai đoạn khác nhau.

Hiện giờ phần lớn các sản phẩm trên nền tảng thương mại điện tử đều là loại hàng này. Khương Tiêu lại thêm hai loại phía sau - Sản phẩm văn hóa và sáng tạo + Hàng tươi sống giao nhanh.

Bây giờ chỉ dựa vào việc nhà sản xuất cung ứng hàng hóa trực tiếp và hoạt động chiết khấu thôi đã không còn đủ thỏa mãn khách hàng.

Mặt hàng tươi sống được kinh doanh với sự hợp tác cùng công ty chuyển phát nhanh, đây là một thị trường mới mẻ. Còn về sản phẩm văn hóa và sáng tạo, Khương Tiêu muốn Vô Hạn trình làng loại hình này một cách đặc sắc.

Lúc này đây, chiếm lĩnh phần nhiều trong thị trường và thu hút thêm nhiều khách hàng hơn mới ổn định được vị thế của Vô Hạn.

Chuyến công tác Tân Hải đem đến cho Khương Tiêu khoản lãi rất lớn. Anh cảm giác bản thân giống như người buồn ngủ gặp gối đầu, đang cần thì thứ đó đã được dâng tới tận mặt.

Mình phải ra ngoài nhiều hơn thôi. - Anh nghĩ.